Yêu Em Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 3

Mọi người vẫn còn mờ mịt thì người bên ngoài đã rần rần tiến vào.

“Đội trưởng! Anh đã đến đây trước rồi sao!” Nam hài đi đầu nhanh chóng chào hỏi Tô Hoài Dương, rồi hướng bọn họ đi tới. Lúc này, Âu Vãn Quân mới nhìn rõ mấy người đi theo phía sau nam sinh tiến vào sân vận động, là hai mươi mấy nữ sinh! Trường trung học khi nào có đội bóng nữ a! Hơn nữa đàn bướm xinh đẹp này thấy thế nào cũng không giống như đến đây để chơi bóng a, bạn có gặp qua nữ sinh nào mà mặc váy ngắn, mang guốc đến chơi bóng bao giờ chưa? Chỉ thấy đám nữ sinh tiến vào trong sân liền đứng tụ lại thành tốp năm tốp ba, vẻ mặt ai cũng hưng phấn. Quay đầu lại nhìn đội trường, bắt gặp Tô Hoài Dương vẫn mang vẻ mặt bí hiểm như cũ, cũng không ai hỏi thêm vấn đề gì, cứ cho đây là truyền thống gì đó của trường trung học, mọi người đều tự giác quay về luyện tập.

“Hạ Lí, cậu có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không?” Tô Hoài Dương nhìn Hạ Lí đang chậm rì rì đi tới, giọng nói có chút bất mãn.

“Cái gì? Tôi làm việc này cũng vì cậu thôi. Như thế nào, nhanh như vậy đã quên mất các nàng rồi sao, lão đại như cậu thực không có lương tâm.” Hạ Lí vừa nói vừa cười.

“Tôi không phải đã dặn cậu đừng cho các nàng vào sao?”

“Lão đại, tôi không phản kháng được mấy tỷ muội bọn họ a~~~~ tuy rằng tôi rất muốn mẫu đơn hạ tử [chết dưới mẫu đơn], nhưng không hề muốn chết vì nguyên nhân bị ‘mẫu đơn’ đè a. Thêm nữa, người ta đều là ‘lá ngọc cành vàng’, cậu nhìn xem đội bóng rổ của chúng ta đều ‘cây già lá xanh’, phải điểm thêm chút ‘hoa hẹ’ cho sinh động a…….” Hạ Lí chỉ nói được hai câu đầy ủy khuất rồi bắt đầu giở chứng tưng tưng.

“Được rồi được rồi, stop! Stop!! Stop!!!! Tôi nói cậu này, Hạ Lí, trong đầu óc cậu chứa cái gì vậy? Không nghiêm túc nghĩ chính sự một chút được hay sao?” Tô Hoài Dương đau đầu cắt ngang lời nói của hắn.

“Điều này sao không tính là ‘chính sự’ được, tôi – Hạ Lí, đã bắt đầu làm ‘chính sự’ từ khi 18 tuổi rồi!!”

“Ồ! Hạ Lí, năm ngoái không phải cậu nói là trước khi qua tuổi 17 sao, như thế nào đã sửa lại rồi?” Lí Kì vừa thay quần áo xong trêu ghẹo.

“Nhấn nút biến đi dùm cái, đi quản chuyện của cậu ấy.” Hạ Lí túng quẫn.

“Phắc! Thằng nhóc như cậu như thế nào dám lảm nhảm với học trưởng.” Lí Kì cú một cái lên đầu Hạ Lí, sau đó quay sang nói với Tô Hoài Dương: “Bất quá, đội trưởng a, mị lực của cậu thật quá lớn, ngay cả những tân nữ sinh mới vào đều bị hấp dẫn đến đây.”

Tô Hoài Dương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên có mấy nữ sinh mới vào trường đang vây quanh thành một đám. Nhưng Tô Hoài Dương biết mục tiêu của các nàng tuyệt đối không phải hắn, bởi vì các nàng chính xác là đang nhìn về phía Âu Vãn Quân đứng luyện tập trong một góc sáng sủa của sân.

“Lí Kì a, các nàng không phải đến để nhìn tôi đâu a.”

“Cái gì? Vậy thì còn ai đáng giá để đám nữ sinh chịu buông tha cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài mà chui vào nơi này?” Nghe được câu nói của Tô Hoài Dương đều khiến cho hai người rất hiếu kì.

“Các nàng là tới để nhìn cậu ta.” Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Âu Vãn Quân bên kia.

“Ai! Là cậu ta sao.” Hạ Lí vừa liếc mắt liền nhận ra Âu Vãn Quân ngay lập tức.

“Bingo! Chính là tình nhân trong mộng của cậu đó.” Tô Hoài Dương vẫn không quên chọc Hạ Lí hai câu.

“Ặc, cậu dám nói như vậy sao, còn không phải bị cậu làm hại, tôi sẽ nhớ kĩ mối thù này.” Hạ Lí oán hận nói, nhớ tới hai tiếng đồng hồ bi thảm bị lão chủ nhiệm tụng kinh tra tấn.

“Hai người đang nói cái gì vậy?” Lí Kì khó hiểu nghe cuộc đối thoại của hai người.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa. Đi làm chính sự đi, Lí Kì, cậu dẫn thành viên cũ cùng mấy người mới đến chia làm hai đội thi đấu, tôi muốn nhìn thực lực của bọn họ rồi mới sắp xếp vị trí, bọn Lí Uy vừa đi để lại không ít chỗ trống. Còn nữa, Hạ Lí, lau sàn.” Tô Hoài Dương nói xong liền đi vào giữa sân.

“Oa~~~ vì cái gì lại là tôi~~~~~ hình tượng của tôi a!!!!!” Hạ Lí ngửa mặt lên trời kêu gào.

Trong 20 phút luyện tập thi đấu, thành viên kì cựu thì muốn tạo dựng uy tín, cộng thêm chút “lấy le”, thành viên mới thì nóng lòng chứng tỏ thực lực, song phương người đánh ta chặn, một trận đấu diễn ra rất kịch liệt.

Hạ Lí đứng chung với Tô Hoài Dương, vừa xem vừa nhận xét, “Mấy người mới vào năm nay chơi cũng rất khá a.”

“Đúng vậy, giải bóng rổ mùa đông năm nay chúng ta sẽ có rất nhiều hy vọng.” Tô Hoài Dương một bên ghi chép một bên đáp trả, nhớ tới lần trước bại dưới tay đối thủ chỉ xuýt sát duy nhất một điểm, không khỏi nảy sinh một trận buồn bực.

“Lâm Triết, hậu vệ. Không tồi, thằng nhóc này tuy không cao nhưng tốc độ lại rất linh hoạt. Hà Vĩ, trung phong. Khâu Hương Minh, tiên phong. Ân, không tồi.” Hạ Lí đọc tờ giấy trong tay Tô Hoài Dương, một bên lầu bầu bình luận.

“Cái gì? Phương Hồng, tổ chức hậu vệ.” Nghe thấy nghi vấn của Hạ Lí, Tô Hoài Dương giả thích, “Ừ, tuy rằng cậu ta ở nhiều phương diện có chút khuyết điểm, nhưng khi làm việc lại rất bình tĩnh suy nghĩ, luyện tập nhiều chút nữa sẽ giỏi hơn, tôi tính cho cậu ta làm người dự khuyết thứ nhất của cậu.”

“Cũng được! Vậy còn Âu Vãn Quân? Cũng là hậu vệ sao?” Nhìn đến chỗ tên của Âu Vãn Quân vẫn còn để trống, Hạ Lí lại hỏi.

“Không, tôi nghĩ sẽ cho cậu ta làm tiên phong, trước kia cậu ta đã chơi ở vị trí này.” Tô Hoài Dương đáp trả.

“Ừ, cậu ta chơi rất khá, nhưng cậu không nhìn thấy cậu ta rất gầy yếu sao? Thi đấu trung học khác với sơ trung, đối kháng rất kịch liệt, tôi sợ cậu ta không chịu nổi a.” Hạ Lí nói.

“Đấu pháp của cậu ta đều tập trung vào hình thức tiến công, hơn nữa Lí Uy cùng Lão Phương đi rồi, phòng tuyến trên của chúng ta rõ ràng thực lực giảm xuống, chỉ là vấn đề nhỏ là thân thể thôi mà, nam sinh hơn mười tuổi cao lớn lên rất nhanh, cứ từ từ sẽ tốt thôi.” Tô Hoài Dương nói ra phân tích của hắn.

Lúc này trận đấu đã xong, Lí Kì chạy tới nói với Tô Hoài Dương: “Thằng nhóc kia chơi rất tốt! Nhưng thể lực dường như hơi kém một chút.” Sau đó dựng thẳng ngón cái lên chỉ chỉ Ân Vãn Quân đang xoay xoay thắt lưng nghỉ mệt ở phía sau.

“Ân, về sau sẽ tốt hơn.” Trận đấu chỉ diễn ra 20 phút, nhưng Tô Hoài Dương đối với phán đoán của mình rất tin tưởng, “Được rồi, kêu mọi người tập hợp lại, tôi có việc muốn nói.”

………………….

Thời gian thanh xuân luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới tháng mười. Đội bóng mới trải qua một khoảng thời gian luyện tập đã dần biểu hiện được tài năng, phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý. Quan hệ bạn bè cũng ở cuối mùa thu đó phát sinh nhanh chóng.

Nhưng bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là gì? Trừ bỏ cắm đầu cắm cổ học hành thì chính là lao đầu vào thi cử, đủ loại từ những bài kiểm tra nhỏ cho đến thi học kì, giống như trong tay lão sư đang cầm một loại vũ khí ma thuật, tùy tiện ném ra liền máu bay đầy trời, nếu nhưng không cẩn thận ứng phó thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, các lão sư vì để cho dễ dàng quản lí, còn chọn thời gian, địa điểm cùng tình huống bất đồng, mỗi lão sư đều dùng loại vũ khí riêng của mình. Trong một tuần đó tất cả cả học sinh đều dồn sức về kỳ thi học kì, như vậy vũ khí ma thuật hiện tại lão sư tung ra hiển nhiên tên là kiểm tra cuối kì.

“A~~~~~ Rốt cuộc cũng thi xong rồi! ! !” Hạ Lí ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, những kiềm nén trong mấy ngày qua rốt cuộc hôm nay có thể hảo hảo bộc phát.

“Ủa? Tại sao chỉ có mấy người các cậu?” Tô Hoài Dương vừa bước vào sân vận động liền phát hiện không có mấy thành viên năm nhất.

“Buổi chiều hôm nay bọn năm nhất còn phải thi một môn cuối cùng nữa, 5 giờ hơn mới có thể đến.” Lí Kì giải thích.

“Vậy chúng ta luyện tập trước đi!” Cởi áo khoác, Tô Hoài Dương đi vào giữa sân.

5 giờ qua đi, mấy học sinh năm nhất lục đục kéo đến, nhưng không có mặt Âu Vãn Quân. Thằng nhóc này bình thường rất siêng năng, hôm nay tại sao vắng mặt, Tô Hoài Dương thực buồn bực, nhịn không được đi ra ngoài cửa nhìn xung quanh, nhưng tới 5 giờ rưỡi, vẫn không hề thấy thân ảnh của cậu.

“Ai! Lâm Triết, tan học cậu có gặp Âu Vãn Quân không?” Tô Hoài Dương nhịn không được hỏi.

“Không có a, em có đi ngang qua phòng học của cậu ta nhưng bên trong đã sớm không còn một bóng người, em còn nghĩ rằng cậu ta đã sớm đi đến đây rồi chứ.” Lâm Triết trả lời.

“Ân, mọi người cứ luyện tập trước đi, tôi đi nhìn xung quanh xem.” Không thể buông được nỗi phiền muộn cùng bất an trong lòng, Tô Hoài Dương vơ lấy cái áo khoác rồi đi ra ngoài.

Thằng nhóc này đã chạy đi đâu, ở trong trường học dạo qua một lượt không tìm được, Tô Hoài Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi đến khoảng sân trống sau lưng sân vận động mà bình thường rất ít người lui tới. Mới vừa đi qua khỏi một cây đại thụ liền thấy dưới gốc cây ngô đồng, một đám người tụ tập thành vòng tròn, và dĩ nhiên người đứng trong vòng tròn đó chính là Âu Vãn Quân. Chỉ thấy bọn họ nói mấy câu gì đó rồi một thằng nhóc mập tiến lên nắm lấy cổ áo của Âu Vãn Quân!

“Vãn Quân! !” Thấy một màn như vậy, Tô Hoài Dương trong lòng khẩn trương, quát to lên một tiếng rồi chạy vụt tới.
Bình Luận (0)
Comment