Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 14

Lúc Diệp Thần tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ là 4 giờ sáng. Ngoài trời tuyết cũng đã ngừng rơi từ bao giờ. Bên cạnh nghe thấy tiếng thở đều đều của Bình An, Diệp Thần chưa bao giờ có loại cảm giác bình yên đến thế này. Anh chưa từng được cảm nhận cảm giác hạnh phúc bên người thân, thậm chí là ba mẹ, cũng chưa từng nhận được sự dịu dàng thật lòng hiếm có một người nào đó, nhưng từ khi quen Bình An, cậu mặc dù lãnh đạm như vẻ ngoài nhưng những quan tâm và lo lắng của Bình An khiến anh không thể không cảm động


Ôm cậu chặt hơn một chút, kéo cậu nằm gần hơn thêm một chút, Diệp Thần mỉm cười hôn lên trán Bình An, biết bao ôn nhu luyến ái như cả đời chung thủy yêu thương. Bình An khẽ mở mắt, cậu biết Diệp Thần đang đắp chăn lại cho cậu, còn ôm cậu rất chặt. Bình An chỉ cười mỉm rồi nhắm mắt lại, lần này, hãy để trái tim chọn đường đi...


Bình An bật cười dán lại tờ giấy nhớ lên thành bình hoa nhỏ trên bàn rồi xuống giường. Bước vào phòng tắm, Bình An bị sự sang trọng làm cho ngạc nhiên.


-Ở một mình có cần phải khoa trương vậy không...À mình quên, anh ta là nhà tài phiệt


Diệp Thần đã giúp cậu chuẩn bị bàn chải và khăn mặt khác, có điều đây rất giống đồ đôi nha~


Bình An kéo rèm cửa, khí lạnh đột ngột ùa vào, cậu rùng mình một cái. Nhưng Bình An phải cảm khái, view ở đây rất đẹp, có thể nhìn ra một khu vườn xanh rất rộng, cậu tò mò không biết vườn hoa này có phải nhà Diệp Thần hay không


Bình An nhắm mắt lại, không khí rất trong lành. Cũng vẫn ở trong thành phố nhưng ở đây đặc biệt thanh khiết. Cậu quay trở lại giường ngồi xuống. Trước mặt là một ti vi lớn gắn trên tường, bên cạnh là khung ảnh chụp Diệp Thần cùng gia đình lúc còn bé. Cậu vô thức mỉm cười. Trong ảnh, Diệp Thần thấp nhất đứng giữa hai người anh trai, ba mẹ đều rất đẹp. Bình An còn cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt và cả nụ cười của Diệp Thần. Có lẽ lúc đó, Diệp Thần cảm thấy ấm áp nhất. Cậu không hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà hiện tại, gia đình lại như thế. Nhớ lại ánh mắt mệt mỏi của Diệp Thần khi đó, nhớ lại những lần anh day day trán thở dài sau mỗi cuộc điện thoại gọi cho ba, cả lần anh bị người đàn ông là thư kí của ông ấy tát trước mặt cậu, Bình An đau lòng. Vậy mà anh vẫn quan tâm đến cậu..


-Sáng sớm lạnh như vậy mà không biết mặc thêm áo.


Diệp Thần bước vào phòng, anh đặt chai nước xuống bàn nhìn Bình An mỉm cười. Cậu quan sát Diệp Thần từ trên xuống dưới, cả người đầy mồ hôi


-Anh vừa tập thể dục sao?


-Ừm, sáng nào tôi cũng chạy bộ.


Bình An nhíu mày


-Đêm qua còn sốt, sáng đã đi chạy. Anh còn muốn bệnh thêm à?


-Tôi không sao rồi mà, với lại hôm nay cũng chạy ít hơn vài vòng. Tôi mua cháo với quẩy, em giúp tôi bày ra nhé


Bình An gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng, còn không quên sờ trán Diệp Thần thêm một lần nữa làm anh ngạc nhiên rồi mới bước đi.


Bây giờ Bình An mới để ý, rất nhiều giấy nhớ được dán quanh khu bếp. Chỉ cần mở tủ trên đầu đã thấy ghi rất nhiều, hơn nữa còn rất rõ ràng. Cậu bật cười, phải ghi chi tiết thế này, có lẽ là bác giúp việc đã ghi cho anh.


Bình An sắp xếp xong xuôi thì vừa lúc Diệp Thần đi xuống. Thấy cậu đang ngồi ở bàn ăn đợi mình, Diệp Thần không khỏi hạnh phúc. Anh mỉm cười lấy thêm hai ly sữa tươi rồi đặt xuống bàn, ngồi đối diện với cậu


-Ăn thôi


Bình An ăn rất nhẹ, hầu như không để phát ra tiếng động nào.


-Sao cháo của tôi nhiều vậy?


-Ừm, tôi mua cho em nhiều hơn một chút.- Diệp Thần cười tươi


-Haizz anh đang ốm, tôi ăn nhiều làm gì. Anh ăn thêm đi


Diệp Thần lắc đầu lau miệng, để hai tay lên bàn, đan vào nhau, vui vẻ nhìn cậu ăn quẩy


-Tiểu An, sau này em sẽ trở thành bác sĩ đúng không


-Ừm, mong là vậy


-Bác sĩ sẽ rất bận rộn, nhưng không sao...


Bình An ngạc nhiên nhìn Diệp Thần, không hiểu anh muốn nói gì, cũng không muốn hỏi nhiều mà lại tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình


-Em để đó lát có người dọn


Bình An nhướng mày nhìn Diệp Thần rồi lắc đầu, đồng thời thu dọn bát đĩa


-Anh đang ốm thì ngồi đó đi, để tôi dọn là được. Chúng ta cũng không phải là bận đến mức phải để một bác gái rửa mấy chỗ này


Diệp Thần bật cười, anh đi đến bên cạnh Bình An rồi cười nói


-Sau này có em bên tôi như vậy, thật tốt


Dù anh nói nhỏ nhưng cậu vẫn nghe rõ, tay run run cất bát vào tủ. Diệp Thần mỉm cười


Bình An vừa lau tay vừa đi ra ngoài phòng khách, thấy Diệp Thần đang viết gì đó, trên bàn là vài tờ tài liệu có biểu đồ, cậu cũng không muốn hiểu


-Anh nhớ uống thuốc khi ăn trưa xong, chiều thì uống nước dâu tây tôi đã pha để trong tủ lạnh, trước khi uống bỏ ra để bớt lạnh.


Diệp Thần đặt bút xuống bàn, nhìn Bình An với vẻ mặt không hiểu, cậu cười cười


-Anh cũng đã đỡ rồi, tôi phải về nhà


-Để tôi đưa em về


-Thật sự là anh rất bướng. Ở nhà để khỏi hẳn đi


Diệp Thần cũng không níu Bình An ở lại thêm nữa, đêm qua chăm sóc anh, cậu cũng đã mệt rồi. Hai người vừa ra đến sân thì bác Niên giúp việc vừa tới. Bình An mỉm cười cúi đầu chào bà. Bác Niên gật đầu, nụ cười trên môi làm những nếp nhăn quanh khóe miệng xô lại, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hết sức hiền hậu


-Cậu đây là...


-Cháu là Bình An, bạn học của Diệp Thần. Hôm qua anh ấy bị ốm nên tiện cháu ở lại


Diệp Thần cười toe nhìn bác Niên, còn giơ tay chữ V từ sau, bác Niên bật cười


-Cảm ơn Tiểu An, hôm qua bác không đến. Tiểu Thần, con thấy thế nào rồi?


-Con khỏe rồi bác, không sao đâu.


-Đây là lần đầu tiên bác thấy Tiểu Thần đem bạn học về nhà.


Bình An hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại cười gật đầu không nói gì


-Hay cháu ở lại ăn trưa với chúng ta đã


-Nhưng mà cháu


Bình An chưa nói hết câu thì điện thoại đã reo, cậu ấn nghe, vô tình lướt qua nút loa ngoài, nghiễm nhiên giọng của Trương phu nhân đều được mọi người nghe tiếng


-"Tiểu An, trưa nay ba mẹ có việc không ăn cơm ở nhà, trong tủ có thức ăn hoặc con ra ..."


Bình An đen mặt, vội vàng ấn lại nút rồi chạy ra một góc, Diệp Thần cười muốn ngã. Bác Niên mỉm cười vào nhà trước, anh ngồi trên ghế đá, khoanh tay chờ Bình An đi đến


Cậu đỏ mặt nhìn anh rồi nói


-Tôi cũng có việc phải ra thư viện nên không ở lại được, anh bảo lại bác ấy giúp tôi


-Được rồi, không làm khó em nữa. Ăn uống đầy đủ, bao giờ về đến nhà thì gọi cho tôi


Bình An gật đầu. Nhìn cậu đi lên xe buýt rồi Diệp Thần mới mỉm cười đi vào trong nhà


Bác Niên vừa mang ra cho Diệp Thần một ly hồng trà, vừa nói


-Con dạo gần đây nhiều công việc, nên chú ý sức khỏe. Ta lại không thể ở đây cả tuần được...


-Con biết rồi mà, chỉ là cảm mạo bình thường


Bác Niên cười hiền nhìn anh uống trà


-Có phải là cậu thiếu niên đó không?


-Bác vẫn nhớ?


-Con vẫn kể với ta suốt mà...À, ta thấy có nước dâu trong tủ lạnh?


-Là cậu ấy pha sẵn cho con


Bác Niên gật đầu. Chưa bao giờ bác thấy Diệp Thần hạnh phúc như vậy khi nói về cậu thiếu niên ấy, nam sinh có gương mặt thanh tú với nụ cười xinh đẹp...


Bình An ghé vào thư viện thành phố một chút. Ở đây, sách về Y học không nhiều nhưng đều rất hữu ích, tuy không đa dạng như ở trường nhưng Bình An vẫn rất thích. Bác trông coi sách ở thư viện đã quá quen mặt cậu rồi, mỗi lần ra về, Bình An đều được cho túi bánh hay một hộp nước tự pha. Vì cậu hay ở lại giúp bác nên được quý mến là đương nhiên


-Tiểu An có bạn gái chưa?- Bác trai cười hiền


-A...cháu chưa có- Bình An cười, không hiểu sao trong đầu bỗng dưng nghĩ về người kia


-Vừa thanh tú vừa thông minh lại hiền như cháu, chắc có nhiều bạn nữ thích lắm


-Hahaaa...bác nói quá rồi


Lúc Bình An trên đường quay về là 8 giờ tối. Đường về tiểu khu vắng lạ thường, gió càng thêm lạnh, cậu rùng mình một cái. Điện thoại trong túi vang lên làm Bình An giật mình


-"Em ăn cơm chưa?


-Tôi ăn rồi, anh ăn chưa?


-"Vừa tập thể dục về, lát tắm rồi ăn"


-Đừng tắm muộn. Dạ dày như vậy, cũng nên chú ý một chút.


-"Đã biết, bảo bối"


Bình An bật cười, đỏ mặt. Ai là bảo bối chứ!!


-"À, em chờ máy nhé, đợi tôi một lát"


Trước mặt Bình An bỗng xuất hiện 3 người đàn ông, bọn họ cười cười, đi lại gần cậu


-Đem cặp ra đây


-Các người...đừng tưởng là chỗ này không có ai. Dân cư đều ở quanh khu này cả


Một gã cười lớn, cầm súng điện lại gần cậu


-Mày nghĩ bọn tao ngu chắc?


Bình An cười lạnh, kì thực trong lòng đã sớm lo lắng. Tay cầm chặt di động, cố gắng nói to, hy vọng Diệp Thần đã quay lại và nghe tiếng


Nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, điện thoại đã bị văng xuống đường vào bãi cỏ, Bình An nhíu mày, tay bị một gậy đánh, cậu lùi lại


-Mày kêu thử xem, khôn hồn thì đem cặp sách ra đây


-Tôi không có tiền


-Bọn mày, lên


Bình An chưa kịp hét lên thì cả người đã bị đánh. Cậu bị kéo ra một góc khác. Cậu không nghĩ sẽ gặp loại chuyện thế này, càng mơ hồ không hiểu vì cái gì hôm nay lại không có người qua lại


Bình An chỉ biết ôm chặt lấy mặt, người nằm sấp xuống đất


Đến khi vẫn còn ý thức, cậu chỉ nghe thấy một người đàn ông cúi đầu xuống ghé vào tai cậu


-Đây chỉ là cảnh cáo, nếu mày còn tiếp tục lại gần người đó, lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu


-Các người....rốt cuộc....là ai


-Chỉ cần mày nhớ kĩ...cẩn thận sau này, cái chân mày không đi được đâu


Diệp Thần đầu dây bên kia mãi không thấy Bình An trả lời lại, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào không rõ. Anh đã tắt đi gọi lại mấy lần đều không được thì vội gọi lại cho ba mẹ Trương.


Bình An gắng gượng mò điện thoại nhưng tối quá cậu không tìm thấy. Cả người đau buốt, trên miệng còn cảm nhận được vị tanh của máu


Ba mẹ Trương vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi của Diệp Thần


-"Chào bác, cháu là Diệp Thần. Không biết Bình An đã về đến nhà chưa, cháu gọi cho cậu ấy không được"


-Tiểu An? Thằng bé chưa về. Giờ ta với bà ấy mới về đến nhà.


-ÔNG BÀ TRƯƠNG, MAU LÊN, BÌNH AN ĐANG CẤP CỨU RỒI- Tiếng hét lớn từ bà hàng xóm chạy sang, Trương phụ mẫu bàng hoàng, Diệp Thần bên này cũng nghe thấy tiếng qua điện thoại


-"Alo...bác Trương...bác Trương...."


Trương ba bình tĩnh hơn Trương mẫu, ông ôm thật chặt vợ mình rồi cùng bác hàng xóm bắt xe tới bệnh viện


Diệp Thần đang có đề án dở, nhưng phải vội vàng bỏ lại, lập tức lái xe đến bệnh viện thành phố vì đây là bệnh viện gần với tiểu khu của Bình An nhất, trong lòng không khác gì có hàng trăm con ngựa chạy qua, anh nắm chặt vô lăng, lái xe với tốc độ cao


Lúc Diệp Thần hỏi được địa chỉ, chạy đến thì thấy Trương phụ mẫu đang ngồi ngoài cửa phòng bệnh


-Bác trai, bác gái....cậu ấy


Trương mẫu khóc đến lợi hại, nhưng không dám to tiếng, Trương ba vỗ vỗ vai vợ mình rồi nói


-Bác sĩ đang khám lại một lần nữa cho Bình An. Hy vọng là không quá nghiêm trọng...


-Hai bác...đừng quá lo lắng, cậu ấy sẽ không sao...sẽ ổn thôi


Diệp Thần cũng là đang an ủi chính bản thân. Lúc nghe được tiếng nói lớn như thế qua điện thoại, anh còn không dám tin vào tai mình, đang yên lành, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện không biết rõ thế nào, anh chỉ hận lúc đó không ở ngay bên cậu.


Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước đến


-Ba người là người nhà bệnh nhân?


-Vâng, bác sĩ, con tôi...thế nào rồi?


-Cậu ấy bị thương cũng khá nặng, tay và người có nhiều chỗ bầm khá lớn, trên tay còn có vết thương đang được băng bó, mặt thì chỉ bị sưng nhẹ, có một vài chỗ xước nhưng không quá nghiêm trọng. Thời gian này cậu ấy phải nằm viện ít nhất một tuần để đảm bảo cho các vết thương mau lành, không để nhiễm trùng. Phần bụng bị thương nặng nhất, cho nên thức ăn nên ăn không quá rắn, lát nữa y tá sẽ kê thuốc và có những chú ý cần thiết cho người nhà.


Trương mẫu như muốn ngã xuống, anh đỡ lấy bà đi vào phòng.


Bình An đang hôn mê, đôi mắt nhắm nghiền làm ai nhìn vào cũng thấy đau lòng. Diệp Thần hít một hơi dài, không để bản thân có xúc động muốn ôm cậu ngay lúc này. Anh xin phép ra ngoài rồi lát sau quay lại với hai cốc trà trên tay


-Hai người đừng lo lắng quá. Sáng mai cậu ấy sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhất định...sẽ sớm hồi phục thôi


Trương mẫu nãy giờ im lặng ngồi nắm lấy tay của Bình An không nói lời nào. Trương ba thở dài đi đến bên cạnh Diệp Thần


-Cảm ơn cháu, Thần.


-Bác đừng nói khách sáo, cháu là..bạn cậu ấy, đương nhiên không thể không lo lắng...


Trương mẫu bây giờ mới đứng dậy mỉm cười nhìn Diệp Thần


-Cũng đã muộn rồi, cháu về nghỉ ngơi đi, ở đây có hai bác rồi. Cảm ơn cháu, Tiểu Thần


-Vậy...cháu về trước, ngày mai cháu quay lại. Hai bác cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, Bình An mà tỉnh lại thấy hai người buồn như thế chắc chắn sẽ không yên tâm...


Trương mẫu gật đầu, lau đi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt rồi quay lại giường.


-Bác ở lại đi không cần tiễn cháu. Chào hai bác- Diệp Thần cười nhìn ba Trương


Vừa ra ngoài phòng bệnh, anh đã gọi điện thoại


-A Phùng, cậu giúp tôi tra chuyện này....

Bình Luận (0)
Comment