Vì có sự cố nho nhỏ nên chương 18 bị sửa lại một chút, mọi người quay lại đọc lại nha hiu hiu ><
Bên ngoài trời đổ mưa không ngừng, bên trong thì chỉ nghe tiếng nhạc ấm áp phát ra
Thì ra thứ gọi là tình yêu chính là vậy
Đành thừa nhận em xinh đẹp tuyệt trần, lần đầu gặp gỡ đã khó lòng quên
Anh chẳng dám nhận mình tình cảm sâu đậm
Điều lãng mạn nhất với anh là đôi mình tựa vai nhau ngắm hoàng hôn
Đó chính là điều anh mong muốn
Muốn phiêu lãng khắp nơi để thưởng thức phong cảnh cùng em
Muốn trải giấy cầm bút cùng em vẽ lên tương lai của chúng mình (*)
Lời bài hát nhu tình vang lên khiến cả hai đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bình An cười rồi dần ngủ quên luôn, Diệp Thần ôn nhu xoa tóc cậu.
-Tiểu An, dậy đi, đến nhà rồi..
-A...? Tôi ngủ quên sao...Đến nhà tôi rồi? Nãy anh nói về nhà anh hâm nóng thức ăn
-Đùa em thôi, cũng đã muộn rồi, cả ngày đi lại ở bệnh viện như thế, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, thức ăn tôi tự hâm lại được.
Nói xong, anh cười cười vươn tay tháo dây an toàn cho cậu, nhéo má Bình An một cái rồi mới cho cậu xuống xe
-Dạo này con về muộn vậy?- Trương ba tắt tivi nói
-Con phải đi thực nghiệm ở bệnh viện nên muộn hơn bình thường ba ạ.
-Con lần sau đừng ăn ngoài, tốt nhất là mua thức ăn về nấu.- Trương mẹ cầm quần áo của Bình An
-Con cũng lười...hì hì
-À, Mỹ Lan về rồi đó con. Con bé về từ hôm qua, cuối tuần nếu rảnh, con qua bên nhà đó một chút
Bình An gật đầu cười
-Ba mẹ ngủ sớm, con lên phòng đây
-À Tiểu An này!- Trương mẹ quay lại – Đã lâu rồi Diệp Thần không có qua đây chơi, dù chuyện xưa lâu rồi nhưng hai con vẫn là bạn bè đến hiện tại, mẹ thấy cậu ấy cũng nhiệt tình, hôm nào con mời cậu ấy qua nhà mình ăn một bữa cơm.
Bình An đang uống nước, vừa nghe xong mà bị sặc. Cậu gật gật đầu
-Con...biết rồi. Anh ấy cũng bận..
-Nhớ đó, thôi con đi tắm đi rồi ngủ sớm, đừng thức quá khuya.
Bình An lên phòng thì nhận được tin nhắn của Diệp Thần
"Tôi về đến nhà rồi. Tắm xong sẽ hâm lại thức ăn, cảm ơn em, tình yêu"
Bình An bật cười
"Tôi cũng đi tắm đây, đừng tắm lâu quá, tắm đêm không tốt."
"Tôi biết rồi, em cũng vậy"
Lúc Bình An vừa tắm xong bước ra, vừa lúc có cuộc gọi đến. Cậu vừa lau khô tóc vừa nghe máy
-Anh ăn chưa, cá có ngon không?
-"Anh Bình An? Em, Tiểu Lan đây"
Bình An giật mình, cậu không để ý màn hình, theo thói quen cứ vuốt sang mà trả lời, hơn nữa, tầm này cũng nghĩ chỉ có Diệp Thần gọi đến
-A...chào em, Tiểu Lan. Em chưa ngủ a?
-"Em vừa đi ra ngoài với bạn cũ về thì gọi cho anh, không biết anh ngủ chưa? Có làm phiền anh không?"
-Anh vừa ra ngoài về, chưa ngủ...cũng chuẩn bị
-"Lúc nãy...anh nói với ai vậy?"
-À...một người bạn thôi.- Bình An ngồi xuống giường
-"Ngày mai anh có rảnh không, em qua nhà anh thăm mọi người được không?"
-Ừm, sáng mai anh không phải đi học, em qua đi
-"Vậy gần trưa em qua nhé. Anh...ngủ ngon"
Bình An thở dài ngã xuống giường, tuần này nhận được nhiều hẹn quá. Chợt nhớ đến lời mời sinh nhật của Sở Minh tối mai, cậu lại mò lên mạng xem nên tặng quà gì.
Điện thoại lại reo, lần này là Diệp Thần
-"Em ngủ chưa? Nãy gọi cho em không được"
-Tôi chưa buồn ngủ lắm. Anh ăn chưa?
-"Cá sốt ngon lắm, lần khác sẽ mời em bù lại nhé."
-Tôi muốn ăn nhiều lắm, rất nhiều đó
Đầu bên kia bật cười, cậu cũng mỉm cười
-"Em cứ ăn nhiều thật nhiều vào"
-Rồi anh sẽ chê tôi béo..
-"Hahaa...tôi nuôi em thành mập là điều tôi đang nỗ lực em biết không..."
Hai người nói chuyện vui vẻ được một lúc thì Diệp Thần lại rủ Bình An ăn tối
-Mai tôi phải đi dự sinh nhật bạn rồi
-"Vậy à...mà, ở đâu vậy?"
-Xem nào...hình như là ở khu đô thị A mới...
-"Xem ra bạn em cũng rất giàu có đi...em tự đi đến đó hay đi cùng ai? Có cần tôi đưa em đi không?"
-Không cần đâu, tôi hẹn bạn rồi. À hình như ba người đó anh chắc cũng biết, Sở Thiên Hựu
-"À, ra là Sở thị, trước kia tôi cũng có từng hợp tác...Được rồi, cũng muộn lắm rồi, nghe giọng em trước khi ngủ vậy là ngủ ngon rồi. Em đừng thức khuya quá, ngủ sớm một chút"
Buổi sáng Bình An không có tiết nên ngủ thẳng đến trưa
-Tiểu An, mau dậy.
-Mẹ...cho con ngủ thêm một chút đi mà...- Bình An trùm kín chăn
-Mỹ Lan đến chơi kìa, mau dậy nhanh lên!!
Bình An giật mình, tối qua Mỹ Lan nói sáng nay sẽ đến mà cậu lại ngủ quên mất
Cậu thở dài rời giường, vệ sinh cá nhân một chút, xuống nhà thì thấy Mỹ Lan đang ngồi nói chuyện với ba mẹ mình
-Con thông cảm, Tiểu An học nhiều nên ngủ quên một chút- Trương mẹ cười hiền, nháy mắt với Bình An
-Không sao đâu ạ, con hiểu mà. Học Y vốn vất vả, bác cứ để anh ấy ngủ thêm một lát cũng được
-Được rồi Tiểu An, con ngồi đây đi. Hai đứa cứ nói chuyện đi, để mẹ vào chuẩn bị bữa trưa
Mỹ Lan đứng lên theo nhìn mẹ Trương rồi nói
-Bác, bác để con nấu cùng với ạ. Lâu lắm rồi không được nấu món quê nhà, cũng có chút nhớ ạ
-Rồi rồi, để bữa khác, bữa này để bác
-Thôi mà bác..- Mỹ Lan cười ôm lấy cánh tay mẹ Trương
-Ai...đứa nhỏ này...được rồi, vậy theo bác. Tiểu An, con giúp mẹ lấy ly trong tủ rồi rửa đi nhé
-Dạ..
Hai người vào bếp được một lát thì mẹ Trương mới giật mình nhìn tủ lạnh
-Tiểu An, con ra siêu thị mua giúp mẹ chút đồ đi, mẹ quên mất nhà mình vừa hết
-Để con mua cho ạ- Mỹ Lan vẩy vẩy tay cười
-Vây...hai đứa cùng đi cho vui
Siêu thị cách khu nhà Bình An không xa nên cả hai chỉ cần đi bộ. Vì Bình An cũng hay đến đây nên nhân viên thu ngân cũng đã quen mặt cậu, lúc tính tiền còn nói đùa
-Bình An có bạn gái rồi a? Xinh xắn quá
Mỹ Lan cười mỉm nhìn Bình An, cậu cười trừ
-Một người bạn của cháu thôi ạ
-Hai đứa đẹp đôi lắm
Mỹ Lan đi cùng cậu, thỉnh thoảng cứ liếc nhìn một chút. Bình An cười
-Em đừng để ý, cô ấy vẫn hay đùa như vậy
-Em không phải ý như vậy...thực ra, như vậy cũng tốt chứ sao
Đoạn cuối, Mỹ Lan nói nhỏ hơn, nhưng Bình An vẫn nghe tiếng, cậu cười không nói gì
Bữa ăn trưa diễn ra rất hài hòa. Vốn dĩ mẹ Trương đã rất yêu quý Mỹ Lan từ trước nên không ngừng trò chuyện vui vẻ
-Bác Trương, không nên uống nhiều nước lá đó quá, con nghe nói không tốt cho họng
-Nước này? Ta uống đã mấy năm, cảm thấy rất tốt.- Trương ba mỉm cười
-Con nghĩ bác nên tham gia đội tập Thái cực của thành phố mình, rất tốt đó ạ
-Ta từ trước đến nay chỉ đi bộ thành thói quen, chân tay, khớp đều tốt
-Nhưng con nghĩ
-Bình An, lấy cho ba cốc nước.
Bình An ghe ghé mắt nhìn ba mình, vừa rồi lúc nói chuyện với Mỹ Lan, kể cả lúc trước, có vẻ Trương ba không có cùng nhiều quan điểm với cô ấy cho lắm. Nhớ lại lần Diệp Thần đến ăn cơm ngày trước, hai người ngược lại nói chuyện lại vô cùng hợp ý.
-Bình An tiện đến trường thì đi cùng Tiểu Lan một đoạn nhé
-Dạ...con chào ba mẹ
Hai người đi đến bến xe thì Bình An phải lên xe buýt nên tạm biệt nhau ở đó
-Anh...cuối tuần này, chúng ta ra ngoài nhé?
-Ừm, cũng được, có gì sẽ nhắn lại cho em
-Tạm biệt
Bình An không phải không biết, Mỹ Lan có tình cảm với cậu, chỉ là cậu muốn giữ khoảng cách trong mối quan hệ này, có lẽ sẽ tốt hơn...
Buổi chiều Bình An ghé qua trường một chút rồi đến mấy shop để lựa quà sinh nhật, cuối cùng cậu chọn một con thú bông hình con chồn béo, ngẫm lại cũng y hệt Sở Minh.
Buổi tối lúc Bình An chuẩn bị đi thì bạn gọi đến không đi được, còn dặn cậu chú ý vì ngoài cậu với người bạn này ra thì toàn hội nhà giàu, Bình An chỉ cười đồng ý
7 giờ, cậu có mặt tại nhà của Sở Minh. Biệt thự nhà này thực sự rộng lớn, so với nhà Diệp Thần ở một mình cũng không kém, nội thất bên trong cực kì xa xỉ. Lúc Bình An bước vào, mọi người đang mỗi chỗ một nhóm tán gẫu. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu sữa nhìn khá dễ thương và sạch sẽ, không cầu kì nhưng nhìn rất gần gũi, chiếc quần đen ôm gọn lấy đôi chân, đôi giày da đơn giản, mái tóc đen nâu mềm mại được chải nhẹ nhàng, sự xuất hiện của Bình An thu hút sự chú ý của nhiều người, hơn nữa, cũng vì cậu ôm một con chồn béo đáng yêu đi vào~
-Chờ mãi cuối cùng Bình An của chúng ta cũng đến.- Sở Minh bước đến cười
-Sinh nhật khoái hoạt, Sở Minh.- Nói đoạn, cậu tặng con chồn béo cho Sở Minh khiến y bật cười
-Mà Bình An, người yêu của cậu không tới cùng sao, ở thiệp tôi có viết kèm đó...mọi người ở đây ai cũng đi cùng với người yêu hết...
Nhìn Sở Minh thao thao bất tuyệt mà Bình An muốn cười
-Được rồi, mọi người, chúng ta dùng bữa tối thôi. Tiệc buffet hôm nay mọi người muốn ăn bao nhiêu cũng được, đừng ngại. Hôm nay là sinh nhật của Sở Minh, mọi người cứ thoải mái hết mình, cả cậu nữa nhé, Bình An.
Bình An gật đầu cười không nói gì
Quan sát một chút, có vài người cậu nhận ra, bọn họ đều là hội nhà tài phiệt trong khoa, cậu biết mặt nhưng không quan hệ, còn lại có lẽ đều là hội nhà giàu chơi cùng Sở Minh. Ai cũng đều có đôi có cặp, có nhóm tụ tập, Bình An cảm thấy, nơi này hoàn toàn không dành cho cậu
Bình An chọn mấy món dễ ăn quen thuộc mà ngồi phía trong góc ăn một mình
Sở Minh cùng một cô gái đi đến, theo sau là mấy bạn bè khác
-Giới thiệu với cậu, đây là Mai Hà, bạn gái của tôi
-Xin chào.-Mai Hà cười nhìn Bình An
-Xin chào.- Bình An cũng mỉm cười đáp lại
-Aigoo Bình An à, bộ dạng cậu thực không tệ, vậy tại sao đến giờ vẫn chưa có người yêu vậy? Một mình cả ngày chẳng phải buồn muốn chết sao?- Sở Minh lắc đầu
Mấy người theo sau cũng bật cười
-Hay để tôi giới thiệu cho cậu, bạn tôi, cả nam lẫn nữ đều vô cùng thanh tú.
-Cảm ơn ý tốt của cậu, Sở Minh, nhưng là, tôi không phiền cậu được...
Bình An ngồi một mình ăn kem, lại chơi điện thoại, một lúc thì Diệp Thần gọi đến
-"Em vẫn đang ở tiệc à? Tôi tan làm rồi"
-Ừm, lát nữa đi KTV...nhưng chắc tôi về trước
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi nói tiếp
-"Bạn em có về cùng em hay đi KTV?"
-Cậu ấy không đến được, hôm nay tôi đến một mình thôi...Anh tan làm sớm thì nhớ ăn uống cẩn thận, đừng qua loa, không tốt cho dạ dày
-"Được rồi, tôi nhớ rồi. Mà, nghe giọng em thì tôi nghĩ rằng, có phải bữa tiệc này có lẽ toàn người không hợp với em..."- Nói xong anh còn khẽ cười
-Thực nhàm chán...
-"Được rồi Tiểu An, em chịu khó một chút...Thế nhé, tạm biệt"
Bình An tắt máy thở dài, thấy đau bụng thì đi dọc hành lang tìm nhà vệ sinh. Lúc vào nhà vệ sinh nam, cậu bị một người đàn ông chặn lại
-Cậu...nhìn thật đẹp
Bình An không tiếp lời, trực tiếp đi thẳng, sau đó bị người đó kéo lấy tay
-Anh làm gì vậy. Buông!
Rõ ràng, người đó còn khỏe hơn cậu.
Phòng vệ sinh chẳng có ai, ở đây còn chẳng nghe thấy tiếng nhạc ở ngoài. Ở ngoài, Sở Minh lại đang tìm Bình An muốn chọc tức cậu một chút, lại chẳng thấy cậu
Người đàn ông mặc vest xám cười cười, chợt ôm lấy Bình An đè cậu vào tường
-Ở đây thực yên tĩnh, lại không ai quấy rầy, cậu có thể thoải mái
-Tên khốn này...- Bình An chửi , một tay cố thoát ra khỏi người đàn ông, tay còn lại thì cố gắng đập vào yết hầu gã
-A...-Đau đớn kêu lên một tiếng, người đàn ông ngã sang một bên, Bình An vội vàng mở cửa chạy ra ngoài
Bây giờ mọi người thấy cảnh tượng thế này, đầu tóc Bình An rối lên, áo sơ mi cũng không chỉn chu, gương mặt lo lắng kèm chút sợ hãi, theo sau là một người đàn ông nhếch nhác
-Bình An..? Cậu làm gì vậy? Kiêm Hoàng, anh sao lại...?- Sở Minh sửng sốt nhìn hai người
-Diệp Thần?- Bình An ngạc nhiên nhìn anh đứng bên cạnh Sở Minh
-Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?- Diệp Thần nhíu mày nhìn cậu
(*) Lời dịch 1 đoạn bài Nhất tiếu khuynh thành
Lại thêm một chương ra lúc muộn :(((
Thương Bình An quá à :((
Mọi người chờ chương tiếp theo nhé :))