Bình An phải mất một lúc mới có thể bình ổn lại nhịp đập và hơi thở. Cậu không giãy dụa, không cố gắng thoát khỏi anh, lúc sau mới mỉm cười nhàn nhạt rồi nói
-Chúng ta vốn dĩ đã kết thúc từ 7 năm trước rồi...Tôi đã nói rồi Diệp Thần, anh đừng làm cả hai khó xử thêm nữa.
Diệp Thần bật cười buông Bình An ra, xoay người cậu để đối diện với mình. Ánh mắt của cậu sáng ngời, đôi môi khẽ run rẩy, Diệp Thần lên tiếng:
-Tại sao em vẫn cố chấp như vậy? Điều gì khiến 7 năm rồi, em vẫn không thể suy nghĩ cho anh một chút? Lý do chia tay ngày hôm ấy của em, 7 năm nay anh luôn suy nghĩ vì sao lại như vậy? Chúng ta đang rất yên bình, chẳng phải như vậy hay sao? Anh vẫn rất yêu em, em vẫn
-Anh sai rồi. Cho đến giờ, anh còn không hiểu hay sao? Hay anh cố tình không hiểu?- Bình An cắt ngang lời của Diệp Thần.
Hai mắt cậu đỏ lên, giọng cứng lại, nói tiếp
-Tôi không còn tình cảm với anh nữa, lý do này, đã đủ hay chưa Diệp Thần?
Diệp Thần sững sờ nhìn Bình An, anh nhìn chăm chú người trước mặt, hơi thở như bị không khí đột ngột lúc này làm cho ngưng trệ, hai mắt đỏ hoe, lâu lắm rồi mới có cảm giác này, cảm giác chính mình trực tiếp nghe được, xót xa làm sao
-Em lặp lại lần nữa.
-Tôi không còn tình cảm với anh, chúng ta sau này... đừng can thiệp đến cuộc sống của nhau nữa.
Bình An mặt không đổi xoay người để tránh ánh nhìn bỏng rát của Diệp Thần, cậu cảm thấy ánh nhìn ấy nếu có thể sẽ thiêu đốt cả người cậu trong đêm lạnh buốt này
-Em có biết không, anh từng nghĩ, sẽ từ bỏ chờ đợi em, nhưng mỗi lần như vậy, sau đó anh lại càng muốn em hơn, anh bao lần cố nén lại mà không nghĩ về em nữa. Trận bão vài năm trước, nghe tin một Bình An khác mất tích, em có biết, trong khoảnh khắc đó, anh như phát điên, muốn lập tức trở về C quốc...Bình An, anh khi đó chưa bao giờ sợ đến như vậy. Nhưng thật may mắn, em vẫn bình an...Cho nên anh liền nghĩ, không được phép từ bỏ em nữa
Bình An cảm thấy, nếu còn tiếp tục nghe Diệp Thần nói nữa, cậu nhất định sẽ mềm lòng. Ai nói Bình An không đau đớn, ngược lại, những lời nói của anh lại càng khiến cậu khổ sở.
-Diệp tổng, mọi người đang đợi
-Bình An, nghe anh nói...
-Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được hay không? Tôi rất mệt mỏi từ khi gặp lại anh, đúng vậy, thực sự mệt mỏi...
Diệp Thần đứng im lặng nhìn Bình An đi dần về phía trước, cả người bỗng nhiên lạnh buốt, mơ hồ quang cảnh trước mắt, vội vàng lấy tay xoa xoa đôi mắt, nước mắt lạnh buốt chậm rãi rơi
Chờ đợi em 7 năm, kìm nén hết thảy, chôn chặt tình cảm lại để rồi đến cuối nhận được câu trả lời ấy.
Vì cái gì, em lại luôn nhẫn tâm đến như vậy, hóa ra từ đầu tới cuối, chỉ có anh tự mình đa tình, chỉ có anh duy nhất ôm tình cảm cháy bỏng này thiêu đốt chính mình, chỉ có anh ngu ngốc mới chờ đợi em như vậy...
Lúc Diệp Thần quay lại, mọi người cũng đang chuẩn bị ra về, anh nhìn quanh một lượt, cư nhiên không thấy Bình An.
-À...cậu ấy nói không khỏe nên về trước rồi...-Tiểu Hiên thấy thế thì đi đến nói nhỏ với anh
-Không khỏe, có nghiêm trọng lắm không...?- Diệp Thần ngạc nhiên hỏi
Tiểu Hiên cười hiền trả lời
-Anh đừng lo, cậu ấy không sao...cậu ấy cũng tự biết chăm sóc mình...
Diệp Thần gật đầu, lúc mọi người đang ra ngoài gần hết rồi, anh mới kéo Tiểu Hiên lại
-Đây là số của tôi...Bình An nếu gặp bất cứ vấn đề gì...hãy gọi cho tôi. Cậu ấy nếu biết tôi cho người theo dõi, chắc chắn sẽ càng không thích...cho nên, nhờ cậu. Sắp tới có vài đợt kiểm tra rất gắt gao, hai người...phải chú ý.
Diệp Thần nhìn thấy Dương Thiên chuẩn bị bước vào thì đi trước, để Tiểu Hiên ngơ ngác cầm tờ giấy trên tay nhìn mình
-Diệp tổng nói gì với cậu vậy?- Dương Thiên nhíu mày
-Không...không có gì...
-Thật sự không có gì?-Dương Thiên hỏi lại
Nói rồi, cúi đầu nhìn Tiểu Hiên, Tiểu Hiên giật mình nhìn gương mặt người trước mặt ngày càng gần, hai má đỏ lên
-Chúng ta ra công viên đi...
Tiểu Hiên ngạc nhiên nhìn tay mình bị nắm lôi đi, bàn tay được bao bởi bàn tay ấm áp của Dương Thiên, bật cười trộm.
Đi bộ một lúc, Dương Thiên dừng lại bất ngờ quay người, Tiểu Hiên lúc nãy đi mua bánh nên theo sau, bất ngờ cả người rơi vào trước ngực Dương Thiên. Ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt một cái, Tiểu Hiên đỏ mặt lùi lại
-Có chuyện gì sao...?
-Lại đây.- Dương Thiên ngữ điệu không nóng không lạnh nói
Tiểu Hiên ngạc nhiên bước tới. Dương Thiên tháo khăn trên cổ mình ra choàng cho Tiểu Hiên, động tác vô cùng dịu dàng, Tiểu Hiên cảm thấy mặt mình sắp bốc khói mất
-Lạnh đến đỏ cả mũi mà còn không nói gì...Tôi cũng không bắt cậu bồi tôi đi công viên
Trong lòng Tiểu Hiên thầm than, chính cái ngữ điệu lạnh băng mỗi lần nói chuyện như vậy, tôi nào dám từ chối, nhưng mà a, tôi cũng thích đi cùng anh mà
Khuôn mặt biểu cảm của Tiểu Hiên đều được Dương Thiên thu hết vào trong tầm mắt, y khẽ cười, khóe môi cong lên rồi lại quay lại như bộ dáng mặt than bình thường
-Anh như vậy...có lạnh không?
-Tôi mặc ấm rồi, cậu xem, hôm nay mặc ít như vậy là muốn cho ai nhìn?-Dương Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Hiên
Cậu ta cũng trợn tròn mắt nhìn y rồi vội vàng lên tiếng
-Không phải...
Hai bàn tay bỗng nhiên được Dương Thiên nắm lấy, bất ngờ ấm áp bao lấy hai bàn tay lạnh như băng của Tiểu Hiên, Tiểu Hiên giật mình vội rụt tay lại nhưng không được
-Tay sao lạnh hết thế này, cậu lớn như vậy lại cũng không biết tự chăm sóc bản thân.
Nói rồi, lại bá đạo nắm chặt lấy tay Tiểu Hiên rồi kéo cậu đi nhanh về phía xe ô tô.
Khi hai người yên vị trong xe rồi, không khí mới trở lên ngượng ngùng. Tiểu Hiên vẫn chưa thích ứng được những hành động kia của Dương Thiên, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt
-Cậu có người yêu chưa?
-A? Người yêu...tôi...
-Có hay chưa còn ấp úng như vậy?- Dương Thiên vẫn ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn Tiểu Hiên
Tiểu Hiên vội vàng lắc đầu, hai má đỏ ửng
-Nhưng bác sĩ Dương...anh có bạn gái chưa?
Nói xong mới thấy muốn ngàn vạn lần tát chính mình, Tiểu Hiên ảo não
-Tôi chỉ...tiện hỏi..hahaaa
-Tôi đang độc thân, giống cậu. Nhưng hiện tại đang thích một người
Tiểu Hiên đang vui mừng thì ngay câu sau khiến cậu ta ỉu xìu. Tiểu Hiên thở dài ảo não gật đầu
-Chúng ta về khách sạn đi...- Tiểu Hiên nói
Dương Thiên không nhận ra vẻ mặt buồn rầu của Tiểu Hiên, y mỉm cười không nói gì. Suốt quãng đường trở về khách sạn, hai người không nói với nhau một lời nào. Tiểu Hiên mang bộ mặt rầu rĩ của mình đi vào thang máy, đến lúc bước ra chỉ cúi đầu chào Dương Thiên rồi đi luôn.
Về đến phòng thì thấy Bình An đang ngồi đọc sách, Tiểu Hiên ngã xuống giường
-Cậu mệt thật à?- Tiểu Hiên hướng Bình An hỏi
-Có chút đau đầu nhưng giờ thì đỡ rồi. Mà sao lại ủ rũ như vậy?
-Bác sĩ Dương, anh ấy đang thích một người, cậu nói xem, người ưu tú như anh ấy, chắc chắn cô gái mà anh ấy thích sẽ rất xinh đẹp, rất giỏi nữa...nhìn lại bản thân, aigooo...
Bình An phì cười tháo kính xuống nhìn Tiểu Hiên một lượt rồi nói
-Chưa đánh đã sợ rồi, cậu còn chưa biết đối phương là ai kia...
Tiểu Hiên ôm gối nằm xoay đi xoay lại không ngừng than thở, Bình An chỉ buồn cười. Thực sự từ lúc mở cuốn sách ra, tâm trí cậu không thể nào thoát khỏi chuyện lúc tối nay, không biết trong sách viết gì, cứ ngồi ngẩn ngơ ở trên giường
Lăn lộn một lúc, Tiểu Hiên đứng dậy chuẩn bị thay đồ thì giật mình hét lớn làm Bình An bị giật mình.
-Khăn...khăn...của anh ấy
-Cái gì?- Bình An nhướng mày
-Tớ phải đem trả lại khăn cho bác sĩ Dương!!!! Phòng bao nhiêu???
-5..503...này, khoan đã...
Tiểu Hiên dùng tốc độ ánh sáng của mình lao thật nhanh ra ngoài cửa, lúc vào thang máy thì không ngừng bấm liên hồi, lúc chạy đến trước cửa thì khựng lại, vội vã vuốt vuốt mái tóc, lấy lại bình tĩnh gõ cửa
Cơ hồ đợi đến gần 10 phút, Dương Thiên mới ra mở cửa
Tiểu Hiên bị bộ dạng của anh làm cho giật mình, nhào vào y?
Làm sao có thể!
Dương Thiên bên trên để trần, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, nước từng giọt chảy trên ngực, Tiểu Hiên nuốt nước miếng
-Có chuyện gì không?
-A...tôi quên mất, khăn của anh...
-Đi vào ngồi chờ tôi một chút.
Không để Tiểu Hiên nói gì, Dương Thiên đã đi vào, Tiểu Hiên không ngừng gào thét, chỉ là trả cái khăn thôi mà ~
Tiểu Hiên bước vào phòng, ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt trên đùi, cẩn thận quan sát xung quanh phòng một lượt, phòng sạch sẽ đến như vậy a~
Dương Thiên bước từ phòng tắm ra, trên người mặc chiếc áo choàng tắm, nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ quyến rũ của anh.
-Lúc nãy cậu bảo gặp tôi vì chuyện gì ấy nhỉ?
Tiểu Hiên đỡ trán, nhưng vẫn mỉm cười
-Lúc tối anh có cho tôi mượn chiếc khăn của anh, cho nên bây giờ tôi mới đem trả lại. Cảm ơn anh nhiều, bác sĩ Dương...
-À...để ngày mai trả cũng được....không cần phải trả gấp, sao, có chuyện gì muốn nói với tôi? Hửm?
Tiểu Hiên ngơ ngác nhìn Dương Thiên, không ngờ y lại có thể xuyên sang một lý do khác, đúng là Tiểu Hiên có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng mà kỳ thực cậu cũng không có ý định gì khác ngoài trả lại khăn thôi mà.
-Bình An đỡ mệt chưa?- Dương Thiên rót một cốc nước ấm đưa đến trước mặt Tiểu Hiên
-Cậu ấy đỡ rồi, không sao đâu, anh đừng lo...
Dương Thiên gật đầu, cầm Ipad ngồi xuống bên cạnh, Tiểu Hiên bị giật mình, theo bản năng ngồi lui sang một bên.
-Sao thế? Không thích, hay là cậu sợ tôi vậy?
-Không...không có gì...hahaa...
-Việc nghiên cứu vẫn ổn chứ, dạo này hơi có áp lực, hy vọng cậu vẫn sẽ xử lý tốt. Đoàn chúng ta đều là những bác sĩ giỏi, mong mọi người sẽ không làm tôi và bệnh viện thất vọng. Hơn nữa, đối tác cũng vô cùng nhiệt tình, đừng để họ thấy bất kỳ sự yếu kém nào của chúng ta
-Vâng, bác sĩ Dương cứ tin tưởng ở tôi!
Dương Thiên nhìn Tiểu Hiên nghiêm nghị thì mỉm cười, nội tâm có chút ngứa ngáy
-Bác sĩ Dương...cô gái anh thích, tôi...có biết hay không?
Lời vừa thốt ra, Tiểu Hiên như muốn cắn đứt lưỡi mình, mỗi lần bị bối rối, y rằng đều không kìm chế nổi mà nói hết ra suy nghĩ của mình. Dương Thiên có chút bất ngờ, nhàn nhạt mỉm cười
-Cậu đương nhiên biết người này...
Gần thi học kỳ rồi :(( mà hai bạn trẻ vẫn chưa có quay lại với nhau, buồn hết sức buồn
Mà tự dưng thấy mấy cp phụ trong truyện còn hạnh phúc hơn cả cp chính :((
Cp Dương Thiên-Tiểu Hiên dễ thương hết sức à :((