Lúc Tiểu Hiên và Dương Thiên đến thăm Diệp Thần thì Bình An ra ngoài mua một ít đồ ăn dinh dưỡng nhẹ và nước hoa quả thanh lọc, đợi lát nữa họ về thì mang đến cho anh.
-Tai nạn lần này không có gì nghiêm trọng, chỉ là xây xước nhẹ, hai người vất vả rồi.- Diệp Thần mỉm cười- Hơn nữa, chuyện này cũng không có gì lớn, đó là lý do không muốn để lộ ra ngoài...Mấy ngày vừa qua, làm phiền hai người đã chiếu cố Bình An, tôi thay mặt em ấy cảm ơn hai người.
Tiểu Hiên cười tươi lắc đầu nói
-Có gì đâu, chuyện nên làm, anh không cần để ý. Hai người có thể quay lại là tốt rồi
Dương Thiên gật đầu, đặt tay lên đùi Tiểu Hiên, mặc cậu ta ngượng ngùng, tiếp lời
-Về chuyện trở về C quốc, thứ 5 phải quay về rồi....nhưng theo tình trạng hiện tại thì tôi nghĩ Bình An có thể nên ở lại cùng anh.
-Em cũng muốn ở lại với Bình An!- Tiểu Hiên thì thầm
Dương Thiên khẽ nhíu mày nhìn Tiểu Hiên rồi vươn tay vuốt lưng cậu
-Tùy em, nếu em thích thì ở lại.
-Anh cũng ở lại không...?- Tiểu Hiên rụt rè
Diệp Thần nhìn Dương Thiên, hai người lắc đầu nhìn nhau rồi bật cười. Ngồi thêm một lúc thì Dương Thiên và Tiểu Hiên trở về khách sạn, lúc đó Bình An cũng quay lại phòng bệnh.
-Bác sĩ nói anh phải tuyệt đối nghỉ ngơi. Từ lúc tỉnh lại, em thấy anh sử dụng máy tính bảng hơi nhiều rồi đấy...- Đặt túi đồ lên bàn, Bình An bước vào bên trong vừa rửa tay vừa nói vọng ra
Diệp Thần cười tươi tắt đi rồi đặt lên bàn, hướng Bình An mà ôm lấy cậu
-Em nói xem, tự dưng tổng giám đốc mất tích đột ngột, cấp dưới phải làm sao. Chuyện này anh không muốn lộ ra nên buộc phải giải quyết tại đây, lại không thể thực hiện VC* trong tình trạng mặc quần áo bệnh nhân được...
Bình An thở dài, cậu vươn tay nghịch những lọn tóc mềm mại của anh, đang định nói thì bị anh ngắt lời
-Không cho phép em lại tự trách mình...anh ngoan ngoãn nghe lời em là được chứ gì
-Được rồi...vậy thì đợi em mang nước ấm vào rửa tay rồi ăn nhẹ chỗ này, rất tốt cho dạ dày và việc phục hồi.
Nhìn Bình An chậm rãi đi vào bên trong, Diệp Thần cười càng xán lạn. Anh tự nhủ, tai nạn lần này khiến anh có thể đem Bình An trở về bên cạnh, vậy cũng đáng lắm.
Nhìn Diệp Thần ăn uống ngon lành, đáy mắt Bình An hiện lên ý cười không thể che giấu. Người trước mặt đêm hôm trước cả người toàn máu, hơi thở yếu, nhịp tim nhanh, đôi mắt cố gắng mở to không chịu nhắm lại, bàn tay khi ấy nắm chặt lấy tay cậu, tưởng chừng như không thể gặp lại anh nữa, khoảnh khắc ấy chưa lần nào biến mất trong tâm trí cậu kể từ khi ấy cho đến bây giờ, hiện tại nhìn anh, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi không dám tin. Hóa ra, chỉ khi một ai đó có thể biến mất khỏi thế gian này, có thể không bao giờ được gặp lại người ấy nữa, bản thân mới nhận ra người ấy quan trọng đến nhường nào. Cậu không dám nghĩ, nếu như anh đi rồi, cậu sẽ tiếp tục sống như thế nào...
-Gọi em nãy giờ, đang nghĩ gì thế...?- Diệp Thần ôm gương mặt Bình An để cậu nhìn anh làm cậu giật mình
-A...không có gì...anh ăn xong rồi à...em đi dọn...- Bình An ngập ngừng tránh ánh mắt của Diệp Thần
-Khoan đã.- Diệp Thần kéo tay cậu lại.- Mắt lại đỏ lên rồi...lại nghĩ linh tinh cái gì. Có chuyện gì phải nói với anh, không được giữ trong lòng, anh sẽ đau lòng, anh
Chưa để Diệp Thần nói hết câu, Bình An đã ôm lấy anh thật chặt
-Em nhất định sẽ không đi đâu cả...anh đừng đau lòng...
Nói đoạn, vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chạy vào trong phòng tắm.
Diệp Phong có ghé qua một lát rồi quay về khách sạn chuẩn bị đồ đạc để ngày mai bay sớm, dặn dò hai người đủ mọi chuyện rồi mới yên tâm rời đi. Phòng bệnh hiện tại yên ắng, hai người ngồi không biết làm gì, Bình An vẫn còn có chút ngượng ngùng, ngồi trên giường mà hết gấp chăn rồi chỉnh lại ga giường, Diệp Thần buồn cười kéo cậu đến gần mình rồi ôm lấy cậu từ đằng sau.
-Từ khi sang NY, anh đã muốn chuyển về sống cùng ba mẹ, nhưng vì tính chất công việc, hơn nữa....còn phụ thuộc nhiều chuyện khác, cho nên việc đó không thực hiện được, anh lại sống một mình như lúc còn ở C quốc. Vì một mình như vậy, anh không muốn về nhà....có nhiều lúc cảm thấy một mình không tốt, hơn nữa còn...luôn nhớ em như vậy, cho nên điên cuồng tăng ca...
Bình An có chút không tự nhiên nghe anh kể, cậu khẽ nắm lấy tay anh thật chặt.
-Anh làm việc để không muốn ở một mình, không muốn sẽ nhớ em thật nhiều...khoảng thời gian ấy, công ty phát triển cường đại, mở thêm nhiều chi nhánh khác, sau đó công việc ít đi hơn, có thêm người quản lý, anh cũng rảnh hơn một chút. Anh từng nghĩ, hay là sẽ tìm hiểu một mối quan hệ mới...
Nghe đến đây, Bình An giật mình, cậu mỉm cười. Diệp Thần lại càng ôm cậu thật chặt, giọng anh dịu dàng, căn phòng nhỏ ấm áp mặc bên ngoài tuyết rơi dày và gió thật lớn.
-Nhưng đến khi gặp mặt nói chuyện rồi, anh không thể tiếp tục. Anh nhận ra, hết thảy tất cả chỉ là anh cố gắng tìm em trong những người khác...vì chỉ có duy nhất một Bình An, cho nên anh không thể tìm được ai khác, cũng không thể động tâm được với bất kỳ ai... Lúc biết em cùng đoàn bác sĩ sang đây, nghĩ sẽ gặp được em, anh không ngày nào là không lo lắng, sau đó, em càng tránh anh, anh lại càng muốn kéo em lại...Sở dĩ suốt mấy năm nay, anh không tìm hiểu về cuộc sống của em, cũng vì sợ khi biết rồi, sẽ lại càng nhớ em, hoặc giả...nếu em quen một người khác, anh...sẽ không biết sẽ phải làm sao, cho nên tốt nhất là để yên như vậy....
Bình An nãy giờ nghe những lời thật lòng của Diệp Thần mà không kìm được nước mắt, cậu bật cười xoay người lại nhìn sâu vào đôi mắt anh. Ánh mắt ngập tràn là ôn nhu và yêu thương, Bình An vòng tay ôm lấy anh, cậu nhất định sẽ giữ người trước mặt, nhất định sẽ không buông tay anh thêm một lần nào nữa.
Đời người không nói là dài, đối với một mối quan hệ, nhất là chuyện tình cảm, 7 năm xa nhau có lẽ đã rất dài rồi, những khổ đau, những nhớ thương, những giọt nước mắt , những lần cãi vã thử thách cả hai trái tim đến mức dằn vặt, có thể chậm rãi bao dung đối phương, chậm rãi cảm thụ từng chút từng chút một...
-Thời điểm chia tay 7 năm trước...em...
Bình An không biết phải nói ra như thế nào, cậu sợ nếu nói ra, sẽ khiến anh thật sự thất vọng, một khi đã đồng ý quay lại thế này, Bình An không muốn lại có chuyện gì xảy ra nữa, chỉ là Bình An muốn tự mình giải quyết vì cậu cảm thấy, đây là chuyện liên quan đến gia đình của mình, cậu không muốn Diệp Thần lại thêm lo lắng.
-Có thể nói anh nghe được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Bình An này, anh là người yêu em, anh không muốn em phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì một mình nữa.
Bình An mỉm cười thở dài, rốt cuộc cậu cũng nói lý do suốt 7 năm nay che giấu, cả việc tại sao cậu lại che giấu không cho Diệp Thần biết mà thay vào đó là nói việc mình không còn tình cảm.
Tự dưng cảm thấy thật sự ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ biết chạy trốn thực tại mà bỏ anh một mình.
-Em xin lỗi....Diệp Thần...em khi đó không nghĩ được nhiều như vậy. Đã khiến anh khổ sở, khiến anh phải một mình....nhưng em sợ...Diệp Thần...gia đình em, cha mẹ...em
Cậu không thể nói tiếp, trước mặt anh, hết thảy chỉ là nước mắt, vội vàng quay mặt đi thì bị anh giữ lại. Hai mắt anh đỏ rực, bàn tay anh run nhẹ, ôm lấy gương mặt cậu áp vào ngực mình. 7 năm hai người rời xa nhau, không một phút giây nào là không thương nhớ đối phương, nhưng lại không biết làm gì, không thể làm gì, lãng phí từng ấy thời gian, Diệp Thần càng nghĩ lại càng đau lòng.
-Ngốc như vậy...anh sao có thể trách em. Đương nhiên gia đình em đặt lên hàng đầu, em không sai. Chúng ta bỏ qua quá khứ khi đó được không, khi cả hai chúng ta vẫn còn chưa đủ trưởng thành, cả anh và em, sự nghiệp cũng còn chưa ổn định, nhưng hiện tại, chúng ta đã đủ chín chắn để có thể cùng nhau đối mặt...Được rồi...em khóc nhiều như vậy...Nào, Bình An của anh chẳng phải luôn luôn kiên cường, mạnh mẽ hay sao, lúc nào cũng lo lắng hết cho anh, làm anh cứ mãi ỷ lại vào em như vậy...Bây giờ đã không còn việc gì rồi, nhất định không được sợ đấy...cười lên như vậy mới đẹp...được rồi, anh nhất định sẽ không để em phải bước đi một mình như trước nữa.
Anh càng nói, Bình An lại càng tự trách mình. Vì sự bao dung của anh quá lớn, sự thương yêu và tha thứ của anh hết thảy khiến trái tim cậu vừa ngọt ngào lại vừa day dứt. Bất kể ai cũng vậy, đứng trước một Diệp Thần luôn luôn lạc quan vui vẻ, chấp nhận mọi lỗi lầm, ôm lấy những cô đơn và khổ đau vì thương nhớ da diết, cũng đều sẽ cảm động mà không nói lên lời...
-Lần đầu thấy em, anh nghĩ hình như anh tìm được mục tiêu của quãng thời gian đại học nhàm chán của mình rồi, sau này bên em, anh nhận ra bản thân không ngừng thích em, lúc nào cũng muốn làm trò để thấy nụ cười hiếm hoi của em, muốn cho em thấy sự cô đơn của mình để được em để ý, đến khi em động tâm thật sự, em có biết...anh đã yêu em nhiều đến nhường nào, rồi khi đó mới phát hiện rằng, không chỉ là quãng thời gian đại học ngắn ngủi, mà là cả đời.
7 năm qua, cùng những gì anh trải qua, tất cả những lời nói đêm nay, Bình An thấy quá đủ cho một đời người rồi...
Đêm nay, NY ngập tràn hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Bình An ôm chặt lấy anh cả đêm, một phút cũng không muốn buông tay, chúng ta đều quá mệt mỏi rồi, chỉ có yêu thương đối phương hết mực mới có thể khiến cả hai mạnh mẽ thêm
Chú thích: (*) VC: Hội nghị truyền hình (tiếng Anh: VideoConferencing) là hệ thống thiết bị (bao gồm cả phần cứng và phần mềm) truyền tải hình ảnh và âm thanh giữa hai hoặc nhiều địa điểm từ xa kết nối qua đường truyền mạng Internet, WAN hay LAN, để đưa tín hiệu âm thanh và hình ảnh của các phòng họp đến với nhau như đang ngồi họp cùng một phòng họp; Thiết bị này cho phép hai hoặc nhiều địa điểm cùng đồng thời liên lạc hai chiều thông qua video và truyền âm thanh. (Wiki)
Chương này là cho cả hai, chủ yếu là Thần ca giãi bày hết tâm sự của mình :)) Thật sự thì ảnh quá là yêu bạn An , yêu lắm luôn ":((
Điều gì đến cũng phải đến...chỉ là bây giờ không phải một mình đối mặt nữa rồi :))
Ngủ ngon ~