Bình An ngủ thiếp đi, cậu mơ một giấc mơ thật dài...
Trong mơ, Bình An thấy mình vẫn còn đang học đại học, vẫn còn trên chiếc xe đạp màu ghi cũ, đạp xe trên con đường Tử đằng tím ngắt. Hình bóng người con trai cao lớn hơi gầy phía trước, nụ cười của anh, mơ hồ một chút không rõ ràng. Bàn tay với những ngón tay dài hữu lực vuốt ve mái tóc đen của cậu, rồi ánh mắt đó, làm Bình An không thể nào dứt ra nổi.
Cậu mơ thấy cả con đường tử đằng bỗng cháy rực lên, nụ cười của người đó vẫn rực rỡ như ngày nào, chỉ là hình bóng ấy lại dần mờ đi, cậu cố gắng thế nào cũng chỉ là vô lực.
-Bình An...tỉnh dậy đi...Tiểu An...
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc bên tai làm Bình An choàng tỉnh, cậu sờ sờ trên mặt, toàn là nước mắt. Nhìn mẹ mỉm cười trước mặt, Bình An rốt cuộc không kìm được mà ôm chầm lấy mẹ
-Con lại mơ cái gì...khóc thành như vậy...
-Mẹ...con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng rồi.- Bình An thì thầm
Từ khi trưởng thành, cậu không còn thân thiết với mẹ nhiều nữa, trong nhà vẫn là thân với ba hơn, tính ba dù sao cũng vui vẻ, dễ gần. Nhưng lúc này thấy mẹ, vẫn theo bản năng, không tự chủ được mà muốn làm nũng một chút. Cậu thực sự rất mệt mỏi rồi...
-Dậy vệ sinh cá nhân đi, mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con rồi.
-Con...Diệp Thần, anh ấy đã tỉnh lại chưa mẹ?- Bình An có chút ngập ngừng
-À...- Lâm Lệ Giang cười vỗ vai cậu.- Không cần quá lo lắng, thằng bé sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.
Bình An nhìn bát cháo gà một lúc, đến khi bị mẹ giục mới vùi đầu vào ăn. Từ tối hôm qua đến giờ cậu chỉ uống nước và ăn chút bánh ngọt, bây giờ ăn cháo mẹ nấu mới cảm thấy đói bụng.
Bình An nói mẹ nên về nhà, nếu có tình hình thay đổi sẽ báo ngay, còn mình cũng phải thay đồ chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới. Lâm Lệ Giang ban đầu vẫn còn muốn ở lại cùng Phương Hạ Linh nhưng sau cũng đành về nhà.
Bình An đang khám bệnh cho một bác gái trung tuổi, đang nói về loại thuốc cho bệnh nhân rất chăm chú thì Tiểu Hiên vội vàng mở cửa chạy vào
-Diệp tổng tỉnh lại rồi! Cậu để đây cho tớ, mau qua đó đi.
Bình An sửng sốt, bị bất ngờ, hai mắt đỏ lên, nhanh chóng đứng dậy, chân tay có chút luống cuống mà tháo găng tay, Tiểu Hiên mỉm cười, giải thích một chút với bệnh nhân rồi đẩy Bình An ra ngoài cửa. Cái cảm giác ấy, lại xuất hiện lần nữa. Khi nghe thông báo người đó tỉnh lại, tim Bình An như muốn nổ tung, cậu vì hạnh phúc mà cả người run rẩy. Bình An đứng ngoài cửa nhìn bác sĩ và y tá bên trong kiểm tra cho Diệp Thần. Cậu ngẩn người. Gương mặt của người ấy, đúng là như vậy rồi, người ấy trước mắt, rất gần thôi, cậu không biết đã gọi tên anh bao nhiêu lần, hai tay bám chặt thành cửa mà phát run
-Bác sĩ Bình An? Cậu vào thăm bệnh nhân?
-A...vâng....anh ấy....-Nói rồi cậu liếc nhìn vào bên trong, anh cũng đang nhìn cậu thật chăm chú.
-Bệnh nhân không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt sẽ hồi phục nhanh. Người nhà bên trong, cậu vào đi.
Bình An bước vào, Phương Hạ Linh mỉm cười gật đầu, Diệp Thần khóe môi câu lên một đường cong ngọt ngào.
-Được rồi, để cô về nhà bảo bác Niên nấu đồ ăn theo chỉ dẫn của bác sĩ, Bình An không phải ngại. Con ở đây trông Diệp Thần giúp cô. Mà, con đang trong ca làm không?
-Không...ạ, cháu đã xin nghỉ...cháu...
Phương Hạ Linh bật cười gật đầu, bà vỗ vỗ vai Diệp Thần rồi đi ra, nhẹ nhàng khép cửa. Phương Hạ Linh lau đi nước mắt lăn dài trên gương mặt, bà đủ mạnh mẽ để có thể giữ nước mắt trước người khác...
-Diệp Thần...anh còn đau chỗ nào không?
Anh bật cười, nụ cười rộ lên trên gương mặt có chút tiều tụy làm Bình An ngẩn người, nụ cười ấy trong giấc mơ đêm qua, nghĩ lại làm cậu có chút đau đớn. Cậu bất ngờ ôm chầm lấy anh
-Lại là câu hỏi này, lần trước ở bệnh viện bên NY, hình như em cũng hỏi anh câu này đầu tiên.
-Anh tại sao lại như vậy! Anh sao có thể không suy nghĩ mà hành động như vậy. Diệp Thần, anh có biết nếu như anh không...nếu như vậy, em thực sự sẽ không sống nổi nữa hay không. Tại sao lại làm vậy, Diệp Thần...Diệp Thần...
Khóe mắt anh hơi cay, Diệp Thần vuốt ve mái tóc mềm mại của Bình An, đem gương mặt đỏ hồng của cậu ôm lấy, bất ngờ đặt trên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn dịu dàng hết thảy, không mạnh bạo mà hết sức nhẹ nhàng lưu luyến, cậu nhắm thật chặt mắt, khóe mi run rẩy. Lúc buông ra, Bình An mở thở gấp nhìn Diệp Thần, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy hai vai anh
-Không được khóc nữa...Em khóc nhiều như vậy từ hôm qua đến giờ...
-Sao anh biết em- Nói đoạn, Bình An giật mình, có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi
-Anh tuy hôn mê nhưng vẫn biết thừa em sẽ là bộ dạng nào...Bình An, anh không phải là không suy nghĩ mà hành động, vì lý trí của anh nói, nhất định phải vào trong đưa em ra...Anh chưa bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn, cho nên khi đó, anh mới tin một điều, em nhất định sẽ ra ngoài một cách an toàn...
-Anh lúc nào cũng vậy....anh lo lắng cho bản thân anh một chút cũng không được hay sao....em sợ muốn chết
Diệp Thần bất ngờ hôn lên môi Bình An một cái
-Không cho phép em nói từ đó. Anh lấy lại rồi
Bình An ngẩn người, cậu nằm ghé lên giường bệnh nhìn anh
-Hôm qua em muốn phẫu thuật cho anh, không muốn đứng ngoài nhìn....
-Bác sĩ Bình An thật giỏi!- Diệp Thần mỉm cười, vén lọn tóc trên trán cậu
-Em...đã không sao nữa, hôm qua sau khi phẫu thuật cho anh xong, liền phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai luôn, phẫu thuật xong, không phải nghe nhạc nữa...
Diệp Thần ngạc nhiên, anh đỡ cậu ngồi dậy lên giường đối diện với mình, đang định gần lại thì bên ngoài cửa mở ra, Nam Duy và Tiểu Phương đi vào.
-Ai nha...không biết hai người đang tâm sự.- Nam Duy cười đặt hoa và bánh kẹo xuống bàn
-Còn không biết gõ cửa!- Diệp Thần lườm
Nam Duy và Tiểu Phương đến thăm một lúc thì ra về, ngay sau đó là mẹ của Bình An, Trương mẫu đến. Bình An khi đó phải ra khám bệnh, cho nên phòng bệnh còn lại hai người.
-Cháu cảm thấy thế nào, có đau hay không khỏe chỗ nào không?
Diệp Thần mỉm cười lắc đầu
-Cháu không sao, cô đừng lo. Bình An cũng hỏi cháu như vậy lúc mới vào...cô ngồi đi
-Cháu tỉnh lại, thật sự đã là chuyện tốt rồi. Cảm ơn cháu, Diệp Thần, vì đã...cứu Bình An..còn nữa, xin lỗi cháu vì tất cả những chuyện vừa qua....cô
Thấy Trương mẫu ngập ngừng một lúc lâu, Diệp Thần mới lên tiếng
-Nếu cho cháu quay lại thời điểm đó, cháu vẫn sẽ chọn vào trong tòa nhà cứu cậu ấy ra....cháu chưa bao giờ hối hận về những việc đã làm cho cậu ấy. Bình An cũng luôn nghĩ và lo lắng cho cháu, bọn cháu là thật sự yêu nhau...
-Diệp Thần, chắc mẹ cháu cũng đã nói cho cháu về chuyện của hai chúng ta. Đến thời điểm này, cô làm sao có thể cấm đoán hai đứa được
-Cô...thật như vậy?- Diệp Thần sửng sốt, anh có chút kích động
Trương mẫu mỉm cười, do dự một lúc cuối cùng nắm lấy tay anh.
Bình An vội vã chạy đến, cậu đứng ngoài chỉ thấy hai người tươi cười nói chuyện, tuy nghe không rõ ràng lắm nhưng Bình An cảm thấy mãn nguyện.
-Còn đứng đây, con vào đi chứ- Tiếng nói phía sau lưng làm Bình An giật mình
Kết quả là anh và cậu ngồi nghiêm chỉnh nhìn hai mẹ.
-Các con đã bao giờ cãi nhau chưa?
-Chưa ạ/ Chưa bao giờ
-Nhất định phải đối xử với nhau thật tốt
-Vâng ạ/ Nhất định rồi.
-Con nghĩ là đợi con ra viện, chúng ta sẽ tổ chức một buổi gặp mặt chính thức hai gia đình.-Nói đoạn, Diệp Thần vòng tay ôm lấy vai Bình An.- Con cũng đã cầu hôn em ấy rồi, cho nên hôm ấy sẽ nói chuyện rõ ràng với hai bên.
Ba người tròn mắt nhìn Diệp Thần, Bình An thì không thể tin được là anh sẽ nói chuyện đó lúc này, cũng hơi sớm một chút chăng, còn hai mẹ thì giật mình, hai đứa con sau lưng đã làm những trò gì a...
Sau đó gần một tháng, hai gia đình đã gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng, đương nhiên Diệp Thần và Bình An đều nhận được sự đồng ý từ ba mẹ và anh chị em.
Cuộc sống vui vẻ như vậy cứ trôi qua thật êm đềm.
Tháng 11, gió đông đã về khắp thành phố. Bình An khoác lên chiếc áo choàng dài màu xám rồi nhanh chóng ra ngoài. Hôm nay Diệp Thần nói muốn đưa cậu đến một nơi, Bình An đã hỏi nhưng Diệp Thần vẫn cố giấu cho đến khi hai người đến nơi.
-Đây là mộ của bà nội anh...-Diệp Thần mỉm cười
Tuyết rơi không dày, nhưng trên áo choàng đen của anh đã thấm tuyết trắng. Diệp Thần và Bình An cùng quỳ trước mộ
-Bà ơi, cháu lại đến thăm bà đây...Từ khi bà mất, vẫn luôn đến một mình. Nhưng mà đến giờ, đã có Bình An, người yêu của cháu đi đến đây cùng.
Anh nắm chặt lấy tay cậu, Bình An nhìn anh, trong mắt đều đã ngấn nước.
-Bà yên tâm, cháu lúc nào cũng luôn rất vui vẻ, hạnh phúc, không còn sợ một mình nữa, vì đã có em ấy...bà thấy chúng cháu có hạnh phúc hay không...Bà...
Bình An biết, bà nội của Diệp Thần là người có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời anh, lần thứ hai chứng kiến anh vì sự mất mát này mà đau đớn. Diệp Thần mỉm cười, nước mắt rốt cuộc cũng đã rơi rồi. Bình An càng nắm chặt lấy tay anh hơn
-Cháu chào bà, cháu là Bình An, người yêu của Diệp Thần. Cháu hứa với bà, nhất định luôn bên cạnh anh ấy, yêu thương anh ấy, sẽ không bao giờ để anh ấy một mình...
Tuyết cứ rơi trắng xóa khắp con đường, Diệp Thần nắm lấy tay Bình An, chậm rãi đi ra khỏi nghĩa trang. Chưa bao giờ anh cảm thấy yên bình như lúc này, có em bên cạnh, cuối cùng cũng có em rồi....
Từ đó cũng đến cuối tháng, trường đại học T tổ chức gặp mặt giao lưu sinh viên cũ với sinh viên mới. Diệp Thần hôm nay một thân tây trang màu đỏ rượu đứng trước toàn trường phát biểu.
-Trời ạ, sao trường chúng ta có tiền bối đẹp trai như vậy!
-Đúng thế, chúng ta sinh muộn, tiếc là không được học cùng anh ấy
-Chị gái tớ làm trong công ty của ảnh đó, ảnh là Diệp Thần,
-Daniel Diệp phải không? Thảo nào tớ thấy quen quá, ngoài đời ảnh còn đẹp trai hơn trên ti vi nhiều!!!
Bình An đứng bên dưới, đang chăm chú nghe anh phát biểu thì thấy sinh viên dưới khóa bàn tán, cậu bật cười. Người này đúng là không bao giờ hết thu hút người khác, luôn xuất sắc như vậy, làm sao có thể nhìn trúng mình....
-Cựu sinh viên Trương Bình An đâu ạ?- Một giảng viên đứng trên bục nói, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Bình An
Bình An tròn mắt nhìn Diệp Thần bên trên đang mỉm cười nhìn cậu gật đầu, cậu nhún vai không hiểu, cứ thế chậm rãi bước lên.
-Anh ấy nãy đứng sau mình này
-Ừ, giờ mới để ý, anh ấy cũng đẹp trai mà...
-Da anh ấy mới gọi là đẹp này....y hệt da của Diệp Phong...trắng mịn...
-....
Diệp Thần cười thật tươi nhìn Bình An bước đến bên mình, lúc này hội trường mới ồ lên, từ lúc phát biểu đến giờ mới thấy anh cười tươi như vậy, đúng là chói quá rồi.
-Cậu ấy là Trương Bình An, cựu sinh viên khoa Y, người dưới tôi một khóa. Trong suốt những năm học đại học, vì có cậu ấy, những năm tháng đó mới trở nên tuyệt vời nhất. Mỗi người, hy vọng đều có thể có một người bạn có thể khiến những năm tháng đại học trở thành đáng nhớ nhất. Cảm ơn tất cả mọi người, và chân thành cảm ơn em, Trương Bình An.
Tiếng vỗ tay không ngớt làm cả hội trường như vỡ ra, mọi người ồn ào bàn tán vui vẻ, đối với họ, có lẽ lời này chỉ đơn thuần ý nghĩa như những gì anh nói, nhưng với Diệp Thần và Bình An, nó đại diện cho tình yêu đẹp nhất của hai người, Bình An có chút ngượng ngùng, Diệp Thần thầm thì vào tai cậu
-Anh muốn tất cả mọi người biết đến em, biết đến, anh đã may mắn thế nào mới có một Trương Bình An như vậy....
Hai người rời trường sau đó, cùng nhau chậm rãi bước trên con đường tử đằng. Tử đằng vẫn tím ngát, vẫn đẹp và say đắm lòng người như thế. Diệp Thần cúi đầu nhìn Bình An, hai tay vòng xuống lưng cậu, một cánh hoa rơi trên vai áo anh, Diệp Thần mỉm cười, nụ cười cả đời Bình An sẽ khắc sâu
-Anh sẽ dùng cả đời này yêu em, Trương Bình An...
Vậy là hoàn bộ này rồi. Mình không nghĩ là có thể hoàn được, vì mình cực lười =)))
Cảm thấy Diệp Thần thực sự là một người si tình, anh có thể dành hết tất cả vì Bình An, thậm chí đến việc nguy hiểm nhất >< Cách anh yêu thương, lo lắng cho cậu làm mình cũng ghen tị =))))
Mình đang có bộ đang tiến hành: Có thể quay lại nhìn em không? Thể loại hiện đại, giới giải trí
Cảm ơn mọi người!️