Xe vẫn chạy như bay trên đường cao tốc, trợ lý lén liếc nhìn ông chủ của mình qua kính chiếu hậu. Hôm nay vốn phải tham dự một hội nghị quan trọng ở Thượng Hải, thế nhưng ông chủ lại dời lịch trình sang ngày hôm sau. Làm việc với nhau bao nhiêu năm, lần đầu tiên anh thấy tổng giám đốc của mình làm như vậy, mọi kế hoạch đều được lên từ trước, có rất ít chuyện có thể ảnh hưởng đến lịch làm việc của một người bận rộn như ông ấy.
Nhậm Hiền nhắm mắt dưỡng thần, anh cần yên tĩnh một chút để suy ngẫm mọi chuyện. Anh nhất định phải cưới bằng được An Linh, nhưng xem ra chuyện này bây giờ không còn dễ dàng nữa rồi. Một mình An Linh đã khó, lại thêm Tần Nam nữa thì anh cần phải dốc toàn lực mà ứng phó rồi.
Tần Nam, tại sao anh ta lại xuất hiện trong lúc này chứ.
“Gọi điện thoại cho phía bên Pháp giúp tôi”.
“Dạ…”. Trợ lý hơi bất ngờ khi ông chủ đột ngột lên tiếng, phải mất một lúc anh ta mới hoàn hồn, nhanh chóng cầm điện thoại làm theo lệnh.
***
“An Linh, bản thảo, bản thảo, chị phải nhắc em bao nhiêu lần nữa hả”. Trần Chi như muốn hét lên trong điện thoại.
Khi nhìn thấy tên người gọi là bên nhà xuất bản, An Linh đã biết chuyện gì xảy ra rồi, cô định không bắt máy, nhưng suy nghĩ lại, chết sớm siêu sinh sớm, có gì mà phải sợ chứ:
“Chị cứ bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi nào. Em dịch sắp xong rồi, nhất định trong tối nay sẽ gửi cho chị”. An Linh nói một hồi dài, mục đích chính là để Trần Chi bên kia đầu dây an tĩnh lại.
“Em không lừa chị đấy chứ, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy”. Trần Chi hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Tối nay cho dù phải làm việc không ngừng nghỉ thì em cũng nhất định sẽ gửi bài cho chị”. An Linh không ngừng cam kết, hứa hẹn bằng cả trái tim.
“Được rồi, chờ bài của em, đừng có thất hứa với chị đấy”. Trần Chi đạt được mục đích, nhanh chóng cúp máy.
An Linh chán ngán nhìn màn hình laptop, còn nhiều tài liệu như vậy, dịch đến khi nào mới xong cơ chứ. Hai tay cô lướt nhanh trên bàn phím, cố gắng lao động miệt mài mặc dù trong đầu đang than thân trách phận.
Vừa tập trung làm việc chưa được bao lâu, máy tính thông báo có mail mới đến. An Linh nhìn địa chỉ mail, là của văn phòng thám tử. Cô đưa con chuột chỉ vào tiêu đề mail, phân vân không biết có nên mở ra hay không. Chuyện hôn nhân với Nhậm Hiền còn đang làm cô phiền muốn chết, lại thêm quá khứ của Từ Tử Nam nữa thì chi bằng cô quay lại Mỹ sống đời bình yên còn hơn.
An Linh kiên quyết xem như không thấy, quay trở lại tiếp tục dịch văn bản.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút.
Không thể nào chịu đựng được nữa, An Linh kiên quyết đóng tài liệu đang dịch lại, mở bức mail từ văn phòng thám tử lên xem. Tài liệu lần trước họ đưa cho cô còn nhiều thiếu sót nên An Linh đã nhờ họ tìm hiểu thêm, chủ yếu tập trung vào thời điểm cô bị bắt cóc năm xưa.
Tài liệu chỉ có vài trang, An Linh nhanh chóng xem hết, đến dòng cuối cùng là lời nhắn riêng của văn phòng thám tử.
“12 giờ trưa nay, Từ Tử Nam sẽ đi máy bay đến Thượng Hải công tác”.
An Linh nhìn dòng chữ kia, cô cảm thấy hơi bất ngờ. Một nhân viên bảo kê bình thường lại đi đến Thượng Hải để công tác sao, chẳng lẽ ngành này bây giờ cũng chuyên nghiệp như vậy.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 9 giờ sáng một chút, cô ngay lập tức lên mạng, đặt chuyến bay 12 giờ đến Thượng Hải. Lo liệu xong mọi chuyện, An Linh vội vàng thu dọn hành lý, cô chỉ đi vài ngày nên cũng không mất nhiều thời gian chuẩn bị.
Lúc khóa cửa, An Linh mới nghĩ đến Tần Nam, mình đi đột ngột như vậy không biết có nên báo trước cho anh một tiếng không. Cô lấy điện thoại ra, do dự một lúc vẫn quyết định cất vào. Để khi nào xuống máy bay báo cho anh cũng được, dù sao cũng chỉ có vài ngày thôi mà.
An Linh nhanh chóng ra khỏi chung cư, có vẻ như cô đi nhanh quá, nên không phát hiện ra có một người đứng ở bên kia đường vẫn chú ý nhìn cô từ nãy đến giờ.
An Linh vừa đi khỏi thì người đó cũng ngay lập tức đi về phía căn hộ của An Linh.
***
An Nghĩa Thành nhìn bản thảo mà thư ký đưa lên. Tình hình tài chính dạo này của An Thị không tốt cho lắm, tiếp tục tham gia thêm một dự án khác rõ ràng là điều không nên trong lúc này. Khu chung cư mới đang xây, còn chưa được đưa vào khai thác, sắp tới tập đoàn chắc chắn sẽ phải mất rất nhiều tiền cho việc quảng bá khu căn hộ mẫu, thế nhưng dự án mà thư ký vừa mới đưa lên cho ông xem thực sự rất hấp dẫn.
Thành phố đang triển khai chủ trương khai phá khu vực phía Nam ngoại thành, nơi đây cảnh đẹp hữu tình, phát triển du lịch nghỉ dưỡng nhất định sẽ mang lại lợi nhuận rất cao. Thế nhưng để có thể làm được điều đó lại cần có tiền, đây lại cũng chính là thứ mà ông ta đang thiếu.
An Nghĩa Thành suy nghĩ rất lâu, đây vốn là dự án thuộc công ty Kiến Thụy, chẳng qua là bên họ đang cần người hợp tác triển khai giai đoạn đầu của dự án. Chỉ cần chung tay làm tốt giai đoạn đầu thì những bước tiếp theo chắc chắn họ vẫn sẽ hợp tác với ông. Thế nhưng điều kiện họ đưa ra lại khiến ông phải suy nghĩ, góp 30% tiền thi công công trình, đây không phải là con số nhỏ.
“Tổng giám đốc, người đại diện của Kiến Thụy đã đến, đang chờ ngài trong phòng họp”. Thư ký lên tiếng thông báo với An Nghĩa Thành.
An Nghĩa Thành ngay lập tức đến phòng họp, đây là một món mồi béo bở, ông không muốn bỏ lỡ vào tay kẻ khác.
Tần Nam xoay xoay ly coffee trong tay, miệng mỉm cười nhìn An Nghĩa Thành trước mặt. Anh không tài nào hiểu nổi, người như ông ta tại sao lại có thể là cha của An Linh được, hai người bọn họ, ngoại trừ cùng mang họ An ra thì chẳng có điểm chung nào khác.
“An tổng, ông đã suy nghĩ kỹ chưa”.
Giọng anh điềm đạm vang lên, không nhanh không chậm nhưng lại khiến cho An Nghĩa Thành không tài nào tập trung được. Người thanh niên này ông chưa từng gặp bao giờ, nhưng cách nói chuyện, phong thái khiến ông không thể nào xem thường được. Ông không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ người mà ông không thể nắm rõ, chàng trai này vừa hay chính là người như vậy. Từ lúc bước vào phòng họp, anh ta đều mỉm cười thân thiện, thế nhưng từng câu nói ra lại như ép ông vào đường cùng, suy nghĩ biến ảo khôn lường khiến người đối diện như ông không theo kịp được tốc độ suy nghĩ của anh ta. Chính vì thế ông giống như đang rơi vào ma trận. An Nghĩa Thành day day trán, ông suy nghĩ rất lâu rồi lên tiếng:
“Dự án này thực sự rất hấp dẫn, thế nhưng tài chính của An Thị hiện giờ cần phải xam xét lại một chút. Tôi cần thương lượng lại với các cổ đông, có thể hẹn hôm khác trả lời cậu được không”.
“Tất nhiên là được rồi. Chỉ có điều hôm khác mà ngài nói là ngày nào vậy”. Tần Nam muốn có một câu trả lời chắc chắn trong chuyện này.
“Ngày mai, tôi nhất định sẽ liên lạc với cậu”. An Nghĩa Thành cắn răng đưa ra quyết định.
Tần Nam hài lòng nhận được câu trả lời như mong muốn, nhanh chóng đứng dậy cáo từ. Dù sao nói chuyện với ông ta càng khiến anh thêm chán ghét mà thôi. Để xem từ hôm nay đến ngày mai, con cáo già này sẽ nghĩ ra biện pháp gì hay ho, không phải là lại bán con gái nữa đấy chứ.