Bữa tối An Linh nấu được Tần Nam ủng hộ nhiệt tình khiến cô còn tưởng là mình nấu không khác gì đầu bếp ở nhà hàng năm sao. Ăn xong cô rửa chén, còn Tần Nam loay hoay một lúc lâu mới cắt xong dĩa hoa quả. Cô tính nói nếu anh không biết làm thì đừng cố gắng làm gì, nhìn điệu bộ công tử chưa từng động tay vào việc nhà của anh khiến An Linh lo sợ không biết anh có từng cắt hoa quả bao giờ chưa.
Cô vừa ngồi xuống ghế salon thì Tần Nam ngay lập tức đưa trái cây qua. Công bằng mà nói thì anh làm không tệ, trái cây xanh xanh đỏ đỏ sắp xếp rất đẹp mắt. Cô cầm lấy một trái dâu tây cho vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô muốn ăn thêm nữa. Đang định đưa tay ra lấy thì một trái khác đã được đặt vào tay cô.
“Sao anh không ăn”. An Linh tò mò hỏi.
“Anh không thích ăn trái cây, em cứ ăn đi”.
“Ngon lắm mà, thật đấy”.
Tần Nam không để ý cô dụ dỗ, anh cầm remote, chuyển qua kênh tài chính.
“Anh ăn thử đi, một trái thôi cũng được”.
Điệu bộ của anh khiến An Linh nổi tính xấu, anh không muốn ăn nhưng cô lại rất muốn xem phản ứng của anh khi ăn trái cây sẽ như thế nào. Dù sao cũng ngon như vậy mà.
Nhìn gương mặt đang cười rất happy của An Linh, Tần Nam không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô đang có chủ đích không mấy hay ho gì. An Linh như con mèo nhỏ quấn quýt bên cạnh anh:
“Sao anh không ăn, ngon lắm đấy”. Hai tay cô cầm miếng trái cây đưa lên tận miệng anh.
“…”
“Anh không ăn thì làm sao em dám ăn chứ, anh đã mất công gọt lâu như vậy mà”. An Linh nói dối không chớp mắt.
Tần Nam liếc cô một cái, vậy ai đã ăn hết nửa đĩa trái cây anh vừa gọt vậy.
Thấy anh không thèm đoái hoài gì đến mình, An Linh càng quyết tâm quấn lấy anh không buông. Cô chuyển qua ngồi gần anh hơn, tay cầm trái dâu tây cứ kề sát miệng anh. An Linh đang mặc quần áo mùa hè, vải vóc mỏng manh không thể nào che được hết đường cong yêu kiều diễm lệ trên cơ thể cô. Cô ngồi xa cũng đã là thử thách khảo nghiệm đối với Tần Nam rồi, thế mà cô bé này lại không biết sợ là gì, cứ dán sát vào người anh làm gì chứ. Ánh mắt anh dần trở nên tối sầm, hai bầu ngực cô cọ sát vào người anh,An Linh vẫn vô tư không cảm nhận được nguy hiểm đang đến:
“Anh không ăn thì em ăn hết nhé”. Thực sự là rất ngon, cô ăn mãi mà không biết chán, thế nhưng một mình cô ăn thì hơi ngại, An Linh cười cười, hai mắt chớp chớp nhìn anh.
Thấy anh im lặng không lên tiếng, cô còn đang định lấy thêm một miếng nữa để ăn thì hai môi bất chợt bị anh khóa chặt. Miếng dâu tây cô còn chưa ăn hết đã bị anh dùng lưỡi cướp mất. Môi kề môi không có một chút khoảng cách nào, hai tay anh luồn vào trong lớp áo mỏng manh của cô, khẽ vuốt ve bờ ngực căng mọng chỉ thuộc về riêng anh mà thôi. Rất nhanh cơ thể An Linh đã có phản ứng, cô nhiệt tình hòa cùng lửa nóng do anh tạo nên.
Nụ hôn cuồng nhiệt của anh khiến An Linh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, tay chân cô mềm nhũn mặc anh dẫn dắt. Không biết anh dẫn dắt thế nào mà cuối cùng cả hai hôn từ phòng khách kéo dài đến ban công, cuối cùng lại ngã trên chiếc giường mềm mại của cô. Không để cho An Linh kịp tỉnh táo, Tần Nam đã nhanh chóng cởi bỏ tất cả chướng ngại vật giữa hai người, da thịt tiếp xúc trực tiếp mang đến khát khao mãnh liệt khiến cả hai đều thở gấp. Ánh trăng ngoài kia cũng ngượng ngùng lấp ló sau áng mây, không dám nhìn khung cảnh nóng bỏng bên trong phòng.
Va chạm của anh khiến cơ thể An Linh như muốn kêu gào, cô mặc dù là con gái Trung Quốc, nhưng từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục phương Tây nên tư tưởng không hề truyền thống chút nào. Nhất là trong lúc này, cô chỉ biết bản thân mình muốn anh nhiều hơn nữa, làm gì còn tâm tư nghĩ nhiều đến chuyện khác.
Thấy cô gái dưới thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tần Nam lại giở thói xấu, anh cứ như không hề biết những ám chỉ mập mờ của cô, vẫn tiếp tục châm lửa lung tung trên cơ thể cô mà không chịu đi vào.
Cơ thể trống rỗng khó nhịn, An Linh không biết phải làm sao, vật đàn ông của anh cứ đi qua đi lại trước lối vào của cô nhưng lại không chịu tiến sâu vào bên trong. An Linh khẽ đưa tay vuốt ve cơ thể rắn chắc của anh, hai mắt cô ươn ướt, nhìn anh nũng nịu. Tần Nam làm sao chịu nổi khi cô nhìn anh như vậy, từng tế bào trên cơ thể anh cũng đã muốn nổ tung khi được bàn tay mềm mại của cô sờ soạng, vật to lớn ngay lập tức đi vào sâu bên trong cơ thể cô khiến cả hai người đều rên lên một tiếng. Khoái cảm mãnh liệt ập đến, Tần Nam thương yêu vuốt ve gương mặt cô, từng giọt mồ hôi của hai người cũng hòa quyện vào nhau theo từng nhịp chuyển động ngày càng nhanh của anh.
“Thoải mái không”. Anh cúi sát người xấu xa thì thầm bên tai cô.
Hai tai An Linh nhanh chóng đỏ ửng lên, cô ngại ngùng không muốn lên tiếng. Tần Nam rút phân thân của anh ra khỏi người cô, An Linh chưa kịp lên tiếng bất mãn thì anh lại ngay lập tức tiến vào nơi sâu nhất của cô. Cửa tử cung cũng vì thế mà bị vật to lớn kia nong rộng, khoái cảm mãnh liệt ập đến, hai môi cô cắn nhẹ, tiếng rên rỉ mềm mại vô thức bật ra:
“Uhm…, ah…”
“Thích anh vào sâu như vậy không”. Tần Nam vẫn không ngừng dẫn dắt cô vào miền cực lạc.
“Thích…”. An Linh trả lời anh trong vô thức, các giác quan của cô dường như không còn hoạt động, chỉ có nơi kết hợp với anh lại nhạy cảm hơn bao giờ hết.
“Thích như thế nào”. Biết cô bây giờ không còn suy nghĩ được gì nên Tần Nam ra sức dụ dỗ, anh muốn nghe cô nói thật lòng mình.
“Chỉ muốn anh ở bên trong em mãi”.
Vừa nói An Linh vừa vươn tay ra ôm chặt lấy anh khiến cơ thể hai người càng gần sát vào nhau, cô vuốt ve khuôn ngực của anh, thân hình anh vững chãi khiến cô chỉ muốn ôm anh mãi không buông.
“Cô bé tham lam”. Tần Nam ngoài miệng thì tỏ vẻ trách móc, nhưng trong thâm tâm anh lại vui sướng muốn điên, cô mà cứ tham lam như vậy thì anh nhất định sẽ dung túng cho sự tham lam của cô cả đời.
Hai người triền miên quấn quýt lấy nhau, thời gian cả một đêm dường như cũng không đủ dài, Tần Nam muốn cô mãi không dứt, cho đến khi An Linh không chịu đựng được phải thiếp đi thì anh mới miễn cưỡng buông tha cho cô. Cô bé này đúng là khắc tinh của anh mà.
Anh yêu chiều hôn lên khóe mắt cô mà An Linh không hề hay biết, vẫn chìm sâu trong mộng đẹp. Ngủ ngoan nhé, anh nhất định sẽ không để em tiếp tục gánh chịu nỗi đau buồn như ngày hôm nay một mình nữa. Có anh ở đây rồi, em chỉ cần học cách vui vẻ an nhiên sống là được, tất cả những chuyện khác đã có anh lo.