Bầu trời đen kịt không có nổi một vì sao, cơn mưa rả rích kéo dài từ sáng nay tới giờ vẫn không dứt làm cho bầu không khí cũng trở nên ảm đạm, u ám. Băng Hi dáng vẻ lười nhác nằm trên sofa càng cảm thấy buồn chán hơn.
Thời tiết như thế này rõ ràng không thể đi đâu được, băng Hi ngủ được một lúc, sau khi tỉnh dậy đã thấy trời tối sầm lại. Cô còn nhớ lúc cô còn đang mơ màng, anh bỗng ghé sát vào tai cô khẽ nói.
“Tối nay tôi sẽ về muộn. Em nhớ đừng thức khuya đấy.”
“Ừm.”
Băng Hi trả lời qua loa rồi thiếp đi lúc nào không biết. Bây giờ, hai đôi mắt đen láy, trong trẻo cứ nhìn thẳng lên trần nhà không tài nào khép vào được. Bất lực, cô gần như cả ngày nay đều ngủ nên cả người đều hết sức tỉnh táo. Không có gì nghịch, cô bèn lấy laptop ra xem phim nhưng mới xem được một lúc liền có tiếng chuông cửa reo lên. Ban đầu còn tưởng là anh về nhưng đến lúc ra mở cửa cô mới biết chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Lục Nghi đứng trước cửa, toàn thân ướt sũng khiến cô ta khẽ run lên vì lạnh, trên tay còn ôm một chiếc áo vest đen.
Băng Hi kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Tại sao cô ta lại cầm áo của anh?
Nhưng Lục Nghi nhìn Băng Hi, ánh mắt còn tỏ ra ngạc nhiên hơn, cả người đứng bất động.
Trái đất này liệu có phải nhỏ quá hay không mà Băng Hi lại gặp đúng người mấy hôm trước gây sự với cô. Băng Hi lãnh đạm nhìn cô ta, lạnh nhạt lên tiếng.
“Chào chị.”
“Chào, đây có phải là nhà của…”
“Chị tìm Tú Khang?”
Băng Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề , quả đúng như suy đoán, cô ta khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cô với vẻ thăm dò. Băng Hi lập tức trở lại với vẻ mặt thản nhiên, thậm chí ánh mắt còn lấp lánh ý cười, vui vẻ nói.
“Vậy thì chị vào nhà đi. Bên ngoài trời đang mưa, bị ướt hết ròi thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Sau đó, Băng Hi liền kéo tay cô ta vào trong nhà. Lục Nghi nhìn cô với vẻ đầy nghi ngờ, lên tiếng hỏi.
“Em là…?”
“Em là Băng Hi, em gái của Tú Khang, chị chắc là bạn gái của anh ấy đúng không?”
Lục nghe hai từ “em gái” kia nhìn Băng Hi một lượt, bộ đồ ngủ rộng thùng thình kia gần như che hết đường cong trên người, khuôn mặt thanh tú này so với anh cũng thực giống anh em. Băng Hi dường như nắm bát hết mọi biểu cảm của Lục Nghi, đến ngay đáy mắt cũng xuất hiện tia mừng rỡ của cô ta cũng bị cô nhìn thấu.
Lục Nghi lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt bỗng xuất hiện nụ cười dịu dàng, hiền thục. Nếu hôm nọ không phải chứng kiến dáng vẻ với ánh mắt trừng lên của cô ta khi nhìn cô thì Băng Hi còn tưởng mình bị hoa mắt.
“Không. Chị với Tú Khang chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Vậy sao? Nhưng sao chị lại cầm áo của anh ấy?”
“Hôm nọ xảy ra chút chuyện, anh ấy đã giúp chị, hơn nữa áo này là hôm trước chị mượn từ anh ấy nên hôm nay chị mới có thời gian tới gửi lại.”
“Tiếc thật. Hôm nay anh ấy có việc vẫn chưa về. Dù sao trời cũng đang mưa, quần áo chị cũng ướt hết rồi. Hay là tối nay chị ở lại đây một đêm đi.”
Băng Hi nhìn cô với ánh mong chờ, Lục Nghi tuy bên ngoài tỏ vẻ lưỡng lự nhưng bên trong cô đã bắt đầu dao động, cuối cùng gật đầu quyết định.
Băng Hi vô cùng hài lòng với kết quả này, vui vẻ đưa cho Lục Nghi bộ đồ ngủ của mình rồi đẩy Lục Nghi vào phòng tắm nói.
“Ướt hết cả rồi, chị mau thay đồ đi nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Sau khi cánh cửa phòng tắm khép lại, Băng Hi quay người bước về phía phòng khách, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười. Cô thực sự muốn xem xem màn kịch này rốt cuộc kéo dài được bao lâu.
Thay đồ xong, Lục Nghi bước ra ngoài, dô dáng người cô cũng không khác Băng Hi là mấy nên cũng không có cảm giác khó chịu lắm.
Băng Hi đang chăm chú xem phim, nên không gian tĩnh lặng trong căn phòng thu hút sự chú ý của cô, trong lòng bỗng nảy lên ý định muốn đi vòng quanh căn biệt thự này, biết đâu cô còn có thể phát hiện ra sở thích riêng biệt nào đó của anh. Vì vậy, Lục Nghi liền hướng về phía Băng Hi dò hỏi.
“Liệu chị có thể đi thăm quan một chút được không?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng chị đừng tùy ý vào phòng của anh ấy, anh trai em không thích ai vào phòng của mình đâu.”
Lục Nghi khẽ gật đầu rồi bước đi. Băng Hi nhìn theo bóng lưng của cô ta, ánh mắt liền chuyển sang lạnh lùng rồi có chút tự giễu.