Bà Dương đặt bàn tay có chút run rẩy của mình lên gương mặt của cô, cảm giác được yêu thương, chiều chuộng lịa quay về khiến Băng Hi khẽ giật mình. Thì ra cô cũng nhớ bà, nhớ bàn tay ấm áp cho cô sự yên bình này.
Một lúc lâu sau, bà mói buông Băng Hi ra nhưng lại kéo cô vào bếp cùng bà. Gian bếp nhỏ nhắn, nồng đượm mùi thơm của thức ăn, còn bà vẫn bận rộn với công việc xào nấu của mình. Dường như nhìn dáng vẻ bận rộn của bà, Băng Hi có chút kinh ngạc. Cô biết bà là người phụ nữ đảm đang nhưng cô chưa bao giờ biết bà lại khéo léo trong việc này đến vậy, hơn nữa những món này đều là những món mà cô thích. Để thỏa mãn lòng hiếu kì của mình, Băng Hi liền lên tiếng hỏi bà.
"Mẹ học nấu ăn từ khi nào vậy?"
Dù bận rộn, bà vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp:"Có những thứ trên đời này đâu chỉ cần học là được, nhưng cũng có những thứ chỉ cần xuất phát từ trái tim thì cái gì cũng làm nên."
"Vậy mẹ biết nấu ăn cũng là từ trái tim sai khiến mà biết sao?"
"Băng Hi, từ lúc con đi ta cũng nghĩ rằng có một ngày con sẽ về đây cho nên những thứ này ta ngày nào cũng dự trữ trong tủ lạnh. Không ngờ suy nghĩ này lại thành hiện thực."
Băng Hi trầm lặng ngắm nhìn bà bận rộn nấu ăn, trong lòng liền cảm thấy rối bời. Cô biết nói gì đây khi trái tim bà dành cho con cũng như giành cho chồng mình thực sự quá lơn lao. Điều gì khiến cho trái tim bà có sự bao dung, lòng vị tha sâu sắc đến như vậy?
"Được rồi. Giúp mẹ bưng chúng ra ngoài đi. Xu dọn một lát mẹ sẽ ra ngay."
Giọng nói ấm áp vang lên liền lôi cô ra khỏi những suy nghĩ mông lung trở về thực tại.
Đây là bữa cơm đông đủ và cũng là ngon nhất từ trước tới nay mà Băng Hi cảm nhận được. Nhưng cô không ngờ cảm giác hạnh phúc này chưa được bao lâu cô đã bị kéo vào một sự thật mà đến ngay cả mơ cô cũng không thể tin được.
Dùng bữa tối xong, ông Dương trầm ngâm một lúc rồi gọi cô vào riêng thư phòng của mình. Cô biết ông là có chuyện quan trọng muốn nói nếu không sẽ kéo cô vào đây hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc co0fn có chút nặng nề khiến trực giác mách bảo rõ ràng không phải chuyện vui vẻ gì. Bầu không khí có chút ngưng trọng, một lúc sau ông mới chậm rãi lên tiếng:
"Băng Hi, con còn hận ta không?"
Ông đang ngồi đối diện nên Băng Hi có thể thấy được khuôn mặt này so với trong trí nhớ thì già đi mấy phần. Băng Hi vẫn im lặng không hề lên tiếng, cho dù là không hận ông nhưng cô vẫn không biết nên mở lời như thế nào, dù sao trong lòng cô vẫn có một vài khúc mắc nhỏ.