Yêu Em Không Dễ Đâu

Chương 6

“Tên chết tiệt” – Cô không muốn nói nhiều với tên này chạy nhanh về phía cửa, nhưng hắn nhanh hơn nên đã tóm chặt cô lại.

“Đi đâu mà vội? Còn làm bộ thẹn thùng sao?” – Hắn kẹp chặt cô trong ngực mình.

“Mau buông ra, tôi mà la lên là mọi người sẽ đến đây!”

“Cứ la đi, mọi người đã sớm đi ăn trưa hết rồi, haha” – Hắn ngửa mặt cười lớn.

Lúc này Nhược Thi cắn thật mạnh vào tay hắn, bị cắn đến chảy máu, “Ba” một tiếng hắn không thương tiết mà đánh mạnh vào mặt cô.

Giờ trên gương mặt trắng mịn của cô đã có một mảng hồng lớn.

“Con khốn, được tao để ý mà không biết phúc phận, hôm nay tao không xé nát đồ mày ra thì tên tao sẽ viết ngược.” – Hắn vừa nói vừa hùng hồn chạy đến muốn túm chặt cổ cô.

Thấy tình cảnh trước mắt hắn không muốn tha cho mình, sẵn tay cầm đại bình mực in dùng hết sức mình – cô xin thề đây là lần đầu tiên cô dùng đến 10 phần công lực gõ nhẹ vào đầu hắn.

BỤP – Máu nhuộm đỏ một ô gạch (một ô thôi à?), mặt cô cũng trắng bệt, tay cầm chắt ống mực không buông ngồi vào một gốc, còn hắn thì hai tay bụm chặt lấy đầu miệng không ngừng chửi bậy.

“Mẹ nó! Mày muốn giết người à? Tao sẽ kiện cho mày ở tù, người đâu rồi, có kẻ muốn giết người”.

Cô không nói gì, chỉ nhìn thấy máu, lần đầu cô nhìn thấy nhiều máu như vậy chảy ra, máu cũng văng vào áo sơ mi trắng của cô, giờ cô chỉ còn biết gục mặt vào hai bàn tay, khóc cũng không dám.

Đồn cảnh sát.

“Tô tiểu thư, uống cốc nước cho bình tĩnh lại” – Một nữ cảnh sát bước đến.

“Cám ơn!” – Nhược Thi đón lấy cười nhẹ.

“Tô tiểu thư, mọi việc cô kể lại chúng tôi sẽ ghi nhận, nhưng cũng phải đợi Lâm tiên sinh qua cơn nguy hiểm để lấy lời khai. Như cô nói thì lúc xảy ra chuyện không có nhân chứng trông thấy nên cũng rất bất lợi cho cô.” – Một người đần ông ngồi đối diện cô nãy giờ lên tiếng.

“Tôi cũng không có cách” – Nực cười, rõ ràng không ai đứng về phía cô

“Đầu tiên chúng tôi sẽ đề nghị giảng hòa, nếu không hiệu quả thì có lẽ chuyện này sẽ được chuyển đến tòa án, xin cô hãy chuẩn bị sẵn tâm lý”

“Tôi biết rồi” – Nãy giờ thái độ của Nhược Thi vẫn rất thờ ơ, cô biết mình thua chắc.

Bên ngoài một người thanh niên bước vào – “Tô tiểu thư, người nhà của cô đã đến”

“Thi Thi” – Cách Cách đi vào, nhìn thấy bộ dáng chật vật của bạn mình khẽ nhíu mày lại.

Lúc này Nhược Thi đứng dậy chạy đến ôm lấy Cách Cách – “Cách Cách, là do hắn, hức …” – Cô bật khóc nức nở.

“Thi Thi không sao, mình đã đến đây” – Cô vỗ vỗ lưng bạn mình an ủi

Phía sau Cách Cách lúc này có khoảng 3 người nữa bước vào, tuy mắt cô giờ đầy nước đã không còn nhìn rõ nhưng trong số họ vẫn là một gương mặt quen thuộc – Quan Hạo Thần, hắn lên tiếng.

“Cảnh sát trưởng Khương, đã lâu không gặp”

CST Khương đứng dậy bắt tay cùng Hạo Thần – “Chào Quan tiên sinh”

“Tôi là đại luật sư Kỳ Hiếu Mân, tôi đến để bảo lãnh cho Tô tiểu thư”

CST Khương cũng không muốn đắc tội với những nhân vật đại anh hùng này, hắn đã từng được lãnh ngộ tên Hạo Thần này cả chục lần rồi, lần nào tên này cũng thoát chết, một phần cũng nhờ cái tên đại luật sư lắm mưu nhiều kế kia, nhưng chỉ có án tử là hắn chưa vướng vào thôi, theo riết Khương cũng chẳng thèm quan tâm nữa, dù sao cả hai cũng từng học chung với nhau cũng được xem như bạn bè, tuy như vậy không đúng cương vị của một vị cảnh sát trưởng nhưng một phần cũng nhờ tên Hạo Thần này mà hắn cũng bắt được không ít tên tội phạm. Hắn bất đắc dĩ mới lên tiếng

“Được, nhưng trong lúc vụ án chưa kết thúc xin Tô tiểu thư đừng xuất ngoại để chúng tôi tiện liên lạc”

“Thi Thi theo mình về” – Hàn Cách dẫn Nhược Thi ra ngoài.

Ở bệnh viện, Lâm Thịnh cũng đã được chuyển sang phòng bệnh nhân, thương thế cũng chẳng gì nghiêm trọng chỉ là cái đầu giờ phải cạo trọc, sẵn bị thêu hoa khoảng 10 mũi. Khẩu cung của hắn và Nhược Thi hoàn toàn khác, giờ nghĩ trưa hắn muốn đến lấy vài bản hợp đồng nhưng Nhược Thi câu dẫn hắn, không ngờ cô nổi điên tấn công hắn. Là vậy đó, giờ nhìn cái đầu bóng loáng thì thêm tức giận, hắn cương quyết bắt cô bồi thường tiền và phải kiện cho cô ngồi tù.

Quan gia.

Nhược Thi đang ở phòng tắm, biết được Nhược Thi không chỗ ở mà cũng không tìm đến mình nên cô giận lắm nha, nhưng khi thấy Nhược Thi ở đồn cảnh sát thì bao nhiêu tức giận cũng tiêu tan, giờ cô chỉ muốn an ủi bạn mình thôi.

Từ phòng tắm đi ra, Nhược Thi chỉ quấn quanh mình cái khăn ngắn màu trắng, tóc thì vẫn còn ước cô cũng không buồn sấy khô, đi thẳng tới giường ngồi xuống. Thấy vậy Cách Cách lấy khăn lau khô tóc cho Nhược Thi.

“Thi Thi à, tạm thời cứ ở đây, cậu út mình sẽ giải quyết dùm cậu, có thêm luật sư Kỳ nữa cậu sẽ không sao đâu”

“Cách Cách à, có ai xui như mình không chứ? Gặp lại cái tên xem mắt, lại bị ổng chơi cho đẹp mặt.”

“Con ngốc cậu còn biết nói đùa hả? Đợi có chuyện lớn mới chịu gọi cho mình, lúc đầu mình còn định chặt cậu ra nhúng lẩu, nhưng tại cái bộ dạng đáng thương này nên bỏ qua cho cậu đó.” – Cách Cách dùng thêm lực lau tóc cho Nhược Thi.

“A~ đau nha!”

CẠCH – Một người đàn ông bước vào – “Đã xong chưa?”

Lúc này Hạo Thần thấy Nhược Thi ăn mặt không chỉnh tề cũng không quay mặt đi mà đứng ở cửa phóng thẳng tia nhìn đến mục tiêu.

Nhược Thi thì bối rối đỏ mặt ngồi thụp xuống trốn sau cái giường lớn. – “Á, sau chú vào mà không gõ cửa?”

Hạo Thần ung dung bước vào nhưng cũng không vừa lòng lắm với cách xưng hô này – “Đây là phòng của tôi mà, vì sao phải gõ cửa?” – Giờ thì Hạo Thần đã ngồi trên giường rất gần với chỗ Nhược Thi đang trốn nhìn thẳng xuống.

Cách Cách lên tiếng – “Thi Thi, mình quên nói, vì hay tin cậu ở đồn cảnh sát lúc đó mình lúng túng đến đây nên chưa chuẩn bị phòng nên đưa cậu vào phòng của cậu út mình đỡ”

“Sao … sao cậu không đưa mình vào phòng của cậu?” – Nhược Thi lắp bắp chỉ chỉ

“Mình ở khu chung cư cao cấp, đây là Quan gia, mình ở không tiện” – Lời nói của cô có phần hơi khó thốt ra, chỉ mong bạn mình thông minh hiểu được ý nghĩa sâu xa. Nói ngắn gọn thì chỉ vì cô không muốn giáp mặt ông bà ngoại mình (tức là cha mẹ Hạo Thần đó), tuy họ định cư ở nước ngoài để tiện quản ly công ty bên đó nhưng thỉnh thoảng cũng có trở về.

Nhược Thi định nói sao không đưa cô về khu chung cư cao cấp gì đó đi nhưng nghĩ lại thấy không nên nói, vì đang ở nhờ nên cũng không dám có nhiều ý kiến.

Hạo Thần cũng không dời ánh mắt của mình – “Phòng người làm đã chuẩn bị xong rồi”

“Thi Thi, vậy cậu về phòng thôi, mình đưa cậu đi” – Ôi cô bạn này thật hồn nhiên, bảo cô quấn cái khăn này đi lòng vòng trong nhà a.

Hạo Thần như hiểu được nổi khổ trong mắt cô – “Đây, mặc đỡ cái này rồi về phòng, ngày mai tôi sẽ cho người đem hành lý của cô về”

Nhược Thi nhận lấy, hơ hơ, áo sơ mi của hắn, thôi kệ cứ mặc đại, che được phần nào đỡ phần đó. Cô vào lại phòng tắm, thay cái áo vào, nhìn vào trong gương tự tán thưởng mình. Hô hô, đẹp gái quá áo cổ sâu nhìn thấy khe ngực nè, thêm cái đùi thon dài trăng trắng nữa đủ giết người rồi.

Cô khẽ mở cửa lú cái đầu ra trước, nhìn nhìn chỉ còn thấy Hạo Thần ở đây thôi –“ Cách Cách đâu rôi?”

“Nó về nhà rồi, cũng đã khuya!” – Hạo Thần ngồi ở bàn làm việc buông văn kiện xuống.

“Vậy tôi đi về phòng” – Cô rón rén bước ra ngoài, một tay thì nắm chặt ngay cổ áo để nó không hở ra, tay còn lại thì kéo kéo cái vạt áo xuống.

Khóe môi Hạo Thần khẽ công lên – “Dì Hân ở ngoài, cô kêu dì dẫn cô đi”

Nhược Thi gật gật đầu rồi bước ra ngoài khẽ đóng cửa lại. Lúc này điện thoại vang lên.

“Sao? Hắn giở trò? Được, mai cậu cùng tôi đến bệnh viện!” – Nói xong hắn quẳng điện thoại qua một bên.

Vừa bước ra cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, tóc được bới lên gọn gàng, đang đứng đợi ở cầu thang.

“Tô tiểu thư, tôi là dì Hân, mời tiểu thư đi theo tôi” – dì lên tiếng trước rồi bước đi. Nhược Thi đi theo sau, cảm thấy xấu hổ vì bị người lạ thấy mình ăn mặc thế này.

Bước vào căn phòng, trông nó nhỏ hơn căn phòng lúc nãy, rèm cửa giường mền và gối toàn là màu trắng, chắc đây là phòng dành cho khách nhưng cũng thật rộng hơn chỗ cô ở trước đây (đương nhiên). Nằm phịch xuống giường, cô ôm cái chăn mềm mềm có mùi thơm ngát rồi chìm vào giấc ngủ. Cả ngày hôm nay cô sợ và mệt đủ rồi, giờ chỉ muốn ngũ không muốn ai làm phiền, ngũ luôn cũng được, thoáng nghĩ qua chuyện này.

Đêm đã khuya thật khuya, cửa phòng cô khẽ mở, thấy sắc mặt cô thật kém, trán cũng toát mồ hôi chắc là thấy ác mộng. Hạo Thần định là qua chọc cô chút nhưng không nghĩ tới lại thấy cảnh này, bước đến xoay người cô lại vỗ nhẹ vào lưng cô để cô có được cảm giác an toàn hơn. Thoạt thấy mắt cô không còn giật, môi cô không còn run, hắn hôn nhẹ một cái lên môi, kéo chăn lên đắp cho cô rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.

7h sáng, đúng là gặp quỷ mà, cô đứng trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình sau một đêm mà tàn tạ tới vậy. Tối qua cô thấy ác mộng, đúng – là hắn, mơ thấy hắn đuổi theo bắt cô trả 10 vạn, cô bị té, hắn bước đến đỡ cô đứng dậy nở một nụ cười thiên sứ và rồi … hôn cô một cái, xong còn bồi thêm một câu ‘bắt được rồi nha’.

Èo, vậy mà đêm qua hắn lại nghĩ là do cô mơ thấy chuyện xảy ra lúc trưa nên không ngủ ngon được. Hơ hơ~

Hành lý không biết khi nào đã được đưa vào phòng cô, chọn một bộ váy công sở, trang điểm lại chuẩn bị đến công ty. Khi bước ra ngoài, đã thấy dì Hân đang dọn thức ăn sáng lên, mà ngồi đó là đại nhân cao cao tại thượng.

“Tiểu thư, cô dậy thật sớm” – di Hân nói.

Hạo Thần buông tờ báo xuống quay đầu lại – “Cô định đi đâu?”

“Tôi đến công ty, hôm nay đâu phải ngày nghĩ”

“Sau chuyện hôm qua, cô đã được cho nghĩ dài hạn, dì Hân chuẩn bị thêm một phần nữa” – Hắn quay sang dì Hân phân phó

Nhược Thi bước đến ngồi phía đối diện, cô quên mất mình hiện đang là nhân vật nổi tiếng rồi. – “Tên kia sao rồi? – Cô hỏi không đầu không đuôi nhưng hắn vẫn đáp.

“Chết rồi” – Hạo Thần trực tiếp xem báo mà không nhìn cô.

PHỤT – Cô thấy mặt hắn thật dày thật nhăn nên vội phun một ngụm sữa vào mặt hắn để hắn dưỡng da. – “Chết?!”
Bình Luận (0)
Comment