Yêu Em Không Sai

Chương 7

Buổi tối đầu tiên ở ngôi nhà này có chút tẻ nhạt. Sau khi đã dọn dẹp xong “bãi chiến trường”, tôi nghe có tiếng chuông cửa. Buổi tối còn có đối tác nào đến bàn công việc hay sao?

“Xin chào anh Vũ, đồ ăn anh đặt tới rồi đây. Italy Restaurant xin trân trọng cảm ơn anh đã…”

“Quốc Huy?” Tôi sững sờ khi nhân viên giao hàng đứng trước mặt mình lại là anh.

“Sao em lại ở đây?” Anh nhìn miếng băng trắng trên trán tôi, hình như định mở miệng nói gì đó thì sau lưng tôi, có tiếng nói vang lên:

“Đồ ăn đến rồi đấy à?”

Huy có vẻ sững sờ, không thể tin nổi, chắc anh nghĩ rằng tôi sớm như vậy đã dọn đến nhà “chồng chưa cưới” ở rồi.

Tên keo kiệt đẩy tôi ra phía sau hắn, thanh toán tiền rồi không để Huy kịp trả lại tiền thừa đã đóng sập cửa lại.

“Người keo kiệt như anh mà không cần lấy tiền thừa ư?”

“Cũng không nhiều. Hơn nữa tôi không muốn cô lại động tay động chân với tôi chỉ để diễn trước mặt hắn. À phòng của cô kia kìa, chắc chưa xếp đồ ra đâu phải không?!” Hắn vừa nói vừa xếp đồ ăn ra bàn. Đúng là đồ gọi từ nhà hàng đẳng cấp khác hẳn so với đồ ban nãy tôi làm cho hắn. 

“Anh ăn xong cứ để đấy, tôi xếp đồ xong sẽ ra dọn.” Tôi thở dài rồi lặng lẽ về phòng.

Dì tôi làm tạp vụ ở công ty, lương cũng không được bao nhiêu, nếu phải trả nợ cho tôi có lẽ đã nghèo lại càng nghèo mất. Hừm, mình mới quen với một luật sư giỏi mà, chuyện đòi tiền vô lý này chắc cũng có thể kiện cáo được.

Cảm thấy có một tia hi vọng, tôi không thèm xếp đồ nữa mà hùng hổ đi ra thương lượng với hắn.

Hoàng Thiên Vũ dừng việc ăn mỳ Ý lại, quay ra nhìn tôi với ánh mắt lộ chút ngạc nhiên.

“Những người nợ tiền anh trước đây có ai không trả không?”

Hắn nhếch miệng, không nói gì.

“Tôi nói anh nghe, dù gì chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, đừng vì chút chuyện cỏn con này mà đòi tiền nhau như vậy. Tôi ấy à, nếu tôi là nữ tỉ phú chắc chắn sẽ trả đủ cho anh không thiếu một xu, nhưng anh nhìn tôi xem, trời ơi, sao anh nỡ lòng nào đòi tiền một đứa khố rách áo ôm như tôi chứ, phải không nào Hoàng lão gia?”

Hắn nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói:

“Vậy vị tiểu thư đây muốn thế nào?”

“Hay là chúng ta đường ai nấy đi, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”

Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng hình như mặt hắn tối sầm lại, trong đáy mắt lại có vẻ hơi buồn.

Ôi Ngọc Linh, mày bị ám ảnh ngôn tình mất rồi!

“Không được. Từ trước đến nay, những ai không thể đền được tiền mặt, đều phải đền bằng cách làm không công, hoặc đền mạng.”

“Anh nghĩ mình là xã hội đen hả? Coi mạng người như cỏ rác muốn làm gì thì làm sao?” Tôi không kiềm chế nổi mà lấy tay đập bàn.

“Từ trước đến giờ chưa ai động đến tôi ngoài cô.”

“Tôi có thể kiện anh tội cướp của, tôi quen luật sư đấy nhé.”

“Chính cô là người đề xuất việc đến làm giúp việc cho tôi. Hơn nữa, kiện cáo cần có bằng chứng, cô thấy tôi giết người khi nào? Cô cứ việc kiện, nhưng cứ chuẩn bị tinh thần bị kiện vì quấy rối tình dục và bôi nhọ danh dự của người khác đi, còn vụ vu cáo tôi là gay nữa đấy. Trong hộp đen ô tô của tôi đã quay lại cảnh cô cưỡng hôn tôi. Ngọc Linh, dù chúng ta đều học kinh tế, dù cô có biết tính toán, thì tôi cũng ở trên thương trường nhiều năm hơn cô, cô vẫn còn phải học hỏi nhiều.”

Tên khốn nạn!!!

“Vậy… tôi có thể xin vào làm công ty anh được không?”

“Không được.”

“Tại sao? Tôi vẫn nấu cơm cho anh ăn là được chứ.”

“Nhà cửa ai dọn? Tôi đổi ý rồi, giúp việc sao lại có chuyện chỉ phải phục vụ chủ nhà thôi chứ, cô phải dọn nhà.”

Đột nhiên tôi cảm thấy, nhà quá to cũng là một nỗi thống khổ.

Hắn ăn xong, tôi cũng ngại chưa dám hỏi vụ Wonderland và Diamonds, đành để hôm khác vậy.

*

Bẵng đi một cái đã tới cuối tuần, tôi cũng dần thích ứng được với căn nhà xa hoa và ông chủ khó tính. Mọi chuyện đều rất bình thường, duy chỉ có việc cứ mỗi khi tôi đang nấu bữa sáng thì hắn lại bất ngờ ôm tôi từ phía sau, khoảng hai phút sau lại buông tôi ra.

“Hôm nay cuối tuần, tôi xin nghỉ phép về thăm dì tôi nhé.”

“Không được, cuối tuần tôi ở nhà cả ngày, cô làm như thế là vi phạm hợp đồng.”

“Chúng ta đâu có soạn hợp đồng đâu. Dì tôi đang ốm, anh cho tôi về thăm dì đi mà.”

Cứ mỗi lần trở trời là dì tôi lại bị đau đầu. Nhiều lần tôi định đưa dì đi khám nhưng dì không chịu, nói là dị ứng thời tiết. Dù bản thân cảm thấy bệnh đó hơi vô lý, nhưng dì không muốn, tôi cũng không thể cố lôi dì đi được.

“Từ giờ đến trưa còn 3 tiếng.”

“Cảm ơn, cảm ơn Hoàng tiên sinh.”

Linh Chi đã chờ sẵn ở cửa. Chúng tôi quay về nhà bằng chiếc xe Wave nhỏ mới được sắm để đi làm. Nhỏ đã trúng tuyển, tôi cũng mừng lây.

Sao cửa nhà lại khóa ngoài? Bình thường vào những hôm thời tiết thất thường như vậy, dì đâu có đi lại được?

“Ngọc Linh… Ngọc Linh… cháu về rồi đấy à? Cháu mau vào bệnh viện với dì cháu đi, mọi người vừa đưa dì cháu đi cấp cứu.”

Tôi như không tin vào tai mình. Đi cấp cứu ư?

“Linh, còn đứng đấy làm gì nữa. Bà lên xe nhanh.”

Bác sĩ nói, khối u ác tính đã phát triển tới kích thước lớn, cần làm phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ thành công không cao lắm, do khối u đó còn dính líu gì đó tới dây thần kinh. Tôi nghe không hiểu lắm, chỉ biết đại loại là hiện giờ tôi cần có tiền để nhanh chóng làm phẫu thuật cho dì.

Đặng Tuấn Kiệt là người bạn mới quen, tôi cũng không tiện vay tiền. Nhà Chi cũng không thể xoay xở được, tôi vốn định mặt dày vay Quốc Huy nhưng anh chỉ là nhân viên giao hàng, lương cũng chẳng được bao nhiêu.

“Sao thế? Lại định bàn bạc chuyện đình công với tôi à?” Hoàng Thiên Vũ cao cao tại thượng bắt máy với giọng giễu cợt.

“Hoàng Chủ tịch, anh cho tôi vay chút tiền được không?”

Khi tôi nói ra con số cùng lý do, anh ta im lặng một chút rồi trả lời:

“Biết thế.”

Mạng sống của một con người đang tính từng giây từng phút một mà hắn vẫn dửng dưng như vậy.

“Tôi… tôi cần gấp lắm… anh chuyển khoản luôn cho tôi có được không?”

“Ồ, cô cũng có thẻ ngân hàng cơ đấy?”

“…”

Vài phút sau, có tin nhắn thông báo tài khoản của tôi được cộng thêm một số tiền rất lớn, tôi lập tức đi làm thủ tục. Đúng là trên đời này, có tiền thì làm gì cũng nhanh.
Bình Luận (0)
Comment