Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 13

Bạc hà – Tránh phong tán nhiệt, trừ uế giải độc, cay cay, hơi hơi kích thích, có thể khiến người ta rơi lệ.

Mấy ngày hôm nay bận rộn với tài liệu của Lí Giới, Thẩm Tích Phàm lại không được ngủ ngon, lúc đi làm ngáp mấy lần, khi về nhà thần trí đã không rõ ràng, đi trên đường, chỉ mơ hồ giẫm lên mặt tuyết. Dưới lòng bàn chân thật dày tuyết đọng, cô cảm thấy rất thú vị, cho nên, mỗi một bước chân đều ra sức đạp thật mạnh xuống, âm thanh “chi chi lốp bốp” khiến cho cô có loại thích thú được áp bức.

Cô gần đây luôn suy nghĩ về cái vấn đề :“ Rốt cuộc, bản thân có phải chịu quá nhiều áp lực?”.

Chính là khổ sở đáng thương cho đám tuyết trắng, bị cô khủng bố chà đạp.

———

Chung quy, cùng Hà Tô Diệp kia quan hệ với nhau, cô có chút nhớ nhung anh, nỗi nhớ không dấu vết, hời hợt, ngay từ đầu liền dừng không được, mà kéo dài xa xôi.

Nhưng, có chút đắng ngắt, không phải tư vị cà phê, không lưu lại hương thơm như sau vị trà đắng,mà là mùi thơm của thuốc Đông y uống vào miệng, có loại tư vị nửa ép buộc, để trị bệnh cứu người, nên không thể không uống, cũng như đối với anh, không thể không nhớ.

Buồn chán đem đầu đụng vào giá sách, lại không cẩn thận khiến một đống sách ở ngăn tủ phía trên rơi xuống, Thẩm Tích Phàm hét to, hưởng thụ loại vui thích ngập tràn mà sách đập vào người mang lại, thuận tiện giải tỏa một chút cảm xúc.

Cô cười lên, cười thật to, phát hiện bản thân mình thật ngốc, nhưng là sự ngốc nghếch một cách đáng yêu, chính cô lại nhịn không được mà yêu thích chính mình. ~~~ vâng, chị thích anh đã đến giai đoạn tự sướng rồi!!! ╮(╯▽╰)╭).

Cứ ngồi trên mặt đất sắp xếp lại đống sách rơi toán loạn kia, khuôn mặt không che giấu nổi ý cười, đều là sách giáo khoa với sách tham khảo lúc học đại học của mình, có vài cuốn sách lật ra trống trơn một mảnh, ngay cả tên đều không có.

Trốn học, lên lớp thì ngủ, những ngày vì thi cử thức trắng đêm đã một đi không trở lại, cô hiện tại độc lập hơn, bắt đầu phải gánh vác trách nhiệm.

Nhưng thời gian khi ấy, thật sự rất tuyệt diệu, vậy mà, thứ luôn mất rồi mới biết quý trọng, sau này, lại chỉ có thể dùng năm tháng vô tận tưởng nhớ đoạn hồi ức đã qua.

Bỗng, tay cô đột nhiên ngưng lại, nhìn trong đống sách hỗn loạn, thấy có một tấm ảnh với mấy tờ giấy viết thư, do dự một lát , cô lại nhặt chúng lên, tờ giấy mỏng manh nhè nhẹ, đối với cô mà nói lại nặng tựa ngàn cân.

Bởi vì đau khổ, cho nên cực kỳ nặng, trọng lượng không phải đặt trên tay, mà là tích tụ ở trong lòng.

Trên tấm ảnh, dáng vẻ cô mỉm cười thật hạnh phúc, xuất phát từ trong tim, đôi mắt ngập tràn sự ngọt ngào, cánh tay kéo Nghiêm Hằng, anh cố tình không nhìn vào ống kính, mà yêu chiều ngắm cô. Lúc ấy, tất cả đều cho rằng bọn họ chính là một đôi trời sinh.

Khi yêu nhau, mỗi cô gái đều là thiên sứ, nhận được sự quan tâm của các vị thần, cho nên, luôn xinh đẹp, hạnh phúc như vậy.

Nhưng hiện tại, cô xoay người lại với cánh cửa tủ bằng thủy tinh, dùng sức lôi ra một nụ cười tự cho là tươi tắn nhất, chính mình trong kính, ánh mắt đã không có thần thái, nụ cười miễn cưỡng, so sánh với tấm ảnh, ngược lại, trở thành một loại châm chọc khác.

Thật sự là châm chọc, cô cảm thấy, ba năm sau gặp lại mối tình đầu của mình, dường như còn có chút vướng mắc không thể nói rõ.

Thuận tay đem tấm ảnh cùng giấy viết thư quăng vào trong ngăn tủ, cô ngồi trước máy tính tiếp tục phiên dịch tài liệu. Chỉ là không lưu ý, vài tờ giấy viết thư kia đã lặng yên rơi xuống đất.

………

“Mỗi ngày, em đột nhiên phát hiện bản thân lại có thêm rất nhiều thời gian, vì thế, em hết nhìn đông nhìn tây, rồi không chịu làm gì cả.

Anh biết không? Hàng ngày, em đi qua hòm thư bên đường của trường, phát hiện ra nó, trong khoảng khắc, bỗng có một loại kích thích, em muốn đem những ngày đã qua của chúng ta hết thảy viết ra, sau đó lại nhét tất cả vào hòm thư này, mà trên mỗi một bức thư đều có chung một cái địa chỉ, gọi là Yêu.

Hòm thư không nói chuyện, có thể nó biết em yêu anh, cho dù, anh đã không còn yêu em, rời xa em, em cũng muốn dùng phương thức này cố sống cố chết để gọi lại những năm tháng khi xưa ấy.”

………

“Trên đường cao tốc, làn mây bị ánh nắng hấp dẫn, bầu trời màu xanh lam, như ánh trăng cùng mặt trời đồng thời tỏa sáng,rất giống lần thứ hai em nhìn thấy anh, khuôn mặt của anh, trong phút chốc khiến cho trái tim em lu mờ, đôi mắt mù quáng, từ đó về sau không quan tâm, không nghe thấy, không để ý, chỉ mong có thể cùng anh ở bên nhau; biển cạn đã mòn, trời đất hợp lại thì đã làm sao?

Giống như em luôn luôn đều quên hỏi anh, lần đầu tiên thấy em, anh có cảm giác gì?

Em không hỏi, anh cũng sẽ không nói, bây giờ đã không còn cơ hội, em cảm thấy thật hối hận.”

……….

“Thời gian trôi qua thật nhanh, anh đào tan tác, tường vi tung cánh, sơn chi rụng cành, sen mới nở hoa, đảo mắt, cuộc sống của chúng ta cứ đau khổ,chậm rãi bất định như vậy, một đường đi xa.

Thật ra cho tới ngày hôm nay, em cũng chưa từng hối hận vì từng yêu anh, chỉ là chúng ta đều đã trưởng thành, thế nào cũng phải học cách tiếp nhận một số việc bất đắc dĩ, luôn luôn cần hiểu rõ một điều, vốn dĩ hai người yêu nhau, cũng có thể bởi vì một số nguyên nhân mà không thể đi đến cuối cùng.”

——–

Ngày hôm sau đi làm, cô có chút mỏi mệt, nhìn những giọt nước tuyết tan ngoài cửa sổ, bỗng thấy chán nản không có lí do, cô nghĩ, nếu có thể tiếp tục như vậy, tuyết trắng xóa, lãnh lẽo bao phủ khắp trời đất rộng lớn thật tốt.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bản thân là một người hoài niệm, luôn luôn không biết được giây tiếp theo nhịp chân làm thế nào để bước ra.

Hôm nay, đến lượt Lâm Ức Thâm trực ban, Thẩm Tích Phàm bởi vì vấn đề dự toán của bộ phận Phòng nên ra về cực muộn, trên cả tầng hành chính, chỉ có văn phòng bộ phận PR cùng chỗ thư kí tầng 1 là còn đèn sáng, cô mỉm cười, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

Ánh trăng nhiễm màu tuyết trắng chiếu lên hành lang, rất đẹp, vầng sáng dịu nhẹ lại mở ra sự mênh mang vô hạn, khiến con người ta lạnh tận thấu xương. Tay cô không tự chủ được mà đụng vào, hứng trọn thứ ánh sáng ấy trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, cô cuống quít thu lại bàn tay, vội vội vàng vàng nhận máy, nhưng bên kia lại không trả lời, cô đành phải nói: “Xin hỏi, ngài tìm ai?”.

Anh nhẹ giọng gọi cô: “Tiểu Phàm…. Anh nhớ em…” giọng nói bình thản, xuyên qua hành lang thật dài, có chút mơ màng như đã cách xa một đời.

Ba năm trước đây, anh cũng nói với cô như vậy.

———

Đó là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, mùa đông gió lạnh từng cơn, bọn họ liền nắm tay như thế đi quanh sân thể dục một vòng lại một vòng, mãi đến lúc lên đèn, mới cùng cô trở về, anh lưu luyến không rời, không chịu buông tay cô ra, cuối cùng vẫn là Thẩm Tích Phàm vùng vẫy thoát khỏi.

Kết quả, còn không chờ đến lúc cô trở lại ký túc xá, điện thoại của anh đã đến rồi: “Tiểu Phàm…Anh nhớ em….”.

Tối hôm đó cô trắng đêm mất ngủ, trong lòng bàn tay lưu lại nhiệt độ của người ấy, nằm ở trong bóng đêm chậm rãi gặm nhấm câu nói kia: “Tiểu Phàm, anh nhớ em”, lòng tràn đầy vui sướng, vụng trộm vùi mặt vào trong chăn cười khe khẽ.

Ngày ấy, anh mỗi ngày gọi điện tới, câu đầu tiên chính là như thế.

Có điều, hiện tại, cô cực kỳ bình tĩnh, nói cho chính mình, ‘việc gì đến cũng sẽ phải đến, trốn tránh mãi cũng không thoát nổi’; từ chỗ âm thanh phát ra, cô xoay người, đóng lại di động, nhẹ nhàng nhăn lại lông mày: “Có việc?”.

Anh gầy, thật tiều tụy, đầy người phong trần, cà vạt đeo cũng không ngay ngắn, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng, vẫn là vẻ mặt tự tin ngày ấy, giống như dáng vẻ nắm chắc tất cả.

Trước đây, cô nhìn thấy anh như vậy, sẽ cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào, nhưng hiện tại anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô có chút bi ai, có chút tức giận. Anh làm cô chịu thương tổn sâu sắc như thế, dựa vào cái gì còn đem cô nhớ nhung như điều đương nhiên, hệt như cô gái ngốc nghếch năm nào.

Nghiêm Hằng nhanh bước đi tới, hơi thở gấp gáp, anh mở miệng nhẹ nhàng nói: “Anh nhớ em, đêm đó cùng em chia tay, về sau lại đi Mỹ, ở nơi ấy, anh phát hiện rất nhớ em, buổi tối ngủ trằn trọc toàn thấy hình ảnh của em, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về, nói cho em biết….. anh nhớ em.”

Trong lòng của cô sức lực lấp biển nổi lên, nhưng trên khuôn mặt vẫn đang cố gắng trấn định: “Anh muốn nói chính là thế này sao?”

“Không!” Nghiêm Hằng hét ra mạnh mẽ, bước lên một bước, ý đồ cẩn thận dè dặt đi tới ôm lấy Thẩm Tích Phàm, không nghĩ tới, thân mình cô hơi tránh ra, liền để tuột mất.

Anh cũng không từ bỏ, hung hăng giữ chặt cánh tay của cô, chiếc cằm nhanh chóng tựa xuống đầu cô, Thẩm Tích Phàm vùng giẫy, nhưng không làm được gì, mãi đến cuối cùng kiệt sức, cô vô lực nhìn phương xa, hành lang đen tối không có điểm cuối.

———

Yên tĩnh trầm mặc, sau đó anh thấp giọng nói với cô: “Xin lỗi, thật xin lỗi, Tiểu Phàm, ba năm trước anh sai lầm rồi, bây giờ em trở về bên anh được không?”.

Những lời này, cô đợi ba năm, rốt cục cũng đợi được.

Nhưng, lại không có sự vui mừng như trong tưởng tưởng, cô chỉ muốn khóc, khóc to thật lớn, đem ba năm tủi thân, bất mãn, phẫn hận, tất cả đều khóc hết ra ngoài, cô hận anh, anh từng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Hiện tại, anh sao còn có thể nói với cô lời “Thật xin lỗi”, làm thế nào có thể mở miệng, anh rốt cuộc muốn cái gì mới có thể buông tha cô.

Tiếp đó, cô bỗng nhiên liền hiểu ra, bỏ lỡ trong phút chốc, liền bỏ lỡ cả một đời.

——-

Cảm giác được thân thể Thẩm Tích Phàm cứng nhắc không bình thường, Nghiêm Hằng không khỏi buông lỏng hai cánh tay, muốn nhìn cô một cái, không nghĩ cô lại dùng hết sức thoát ra, chạy đi không quay đầu lại.

Trên bộ vest của anh, lưu lại thật sâu một giọt nước mắt.

Anh định đuổi theo, không ngờ phía sau truyền đến một âm thanh nói chuyện lạnh lùng: “Cô ấy sẽ không gặp cậu nữa, mời cậu đi trước đi.”

Lâm Ức Thâm đứng dưới một ngọn đèn màu cam, hai tay nhét trong túi quần, dựa vào cửa, khóe môi nhếch lên một ý cười kinh miệt, biểu tình nhu hòa bất khả tư nghị: “Trở về đi, cô ấy cần thời gian cẩn thận suy nghĩ.”

Nghiêm Hằng thu lại khí thế sắc bén quanh thân, đi lên cầu thang, Lâm Ức Thâm đối mặt anh đi tới, trên khuôn mặt mang theo nụ cười bí hiểm.

Anh lần nữa quay đầu, lại không thấy thân ảnh kia đâu nữa, chỉ có câu nói của Lâm Triệu Thâm lúc đi ngang qua bỏ lại, thật lâu quanh quẩn trong hành lang trống trải : “Thẩm Tích Phàm là em gái của tôi, cậu tại sao lại có thể làm cho cô ấy khóc”.

——–

Ngoài cửa sổ, ánh trăng yếu ớt lạnh lùng chiếu xuống nhân gian, trong vòng luân hồi u tối, không biết là ai đã phát ra tiếng thở dài vô thanh vô thức.

“Đừng khóc, em gái ….”Thẩm Tích Phàm ngẩng đầu, ánh mắt không có cách nào thích ứng với thứ ánh sáng thình lình xảy ra, nhất thời một trận mơ hồ, khó khăn ổn định, bình tĩnh nhìn Lâm Ức Thâm, muốn nói chuyện, mở miệng vài lần, lại không biết nói từ đâu.

“Cậu ta sẽ không đến, tôi vừa rồi làm cậu ấy bỏ đi rồi.” Sau khi thấy rõ ràng, Lâm Ức Thâm thật kinh ngạc: “Thì ra em không khóc, hại anh đây uổng công lo lắng một hồi!”

Thẩm Tích Phàm bày ra khuôn mặt rạng rỡ: “Làm sao có thể khóc, vì cái loại người như anh ta, đâu có đáng giá, chẳng qua không muốn đối mặt với anh ấy mà thôi.”

Lâm Ức Thâm đành phải mỉm cười, thuận tay giúp cô sửa lại đám tóc lộn xộn, Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩ: “Lâm Ức Thâm, anh hình như thật nhàn hạ, đáng tiếc em lại không có thời gian theo anh. Thôi, em phải về nhà ăn cơm đây.”

Cô vừa mới đi tới cửa, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, thử hỏi: “Lâm Ức Thâm, anh đã biết, em cùng anh ta…”.

Lâm Ức Thâm ngồi ở trên bàn không nhìn tới cô, chỉ đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ xuất thần, giọng nói như có như không, từng chữ đâm vào lòng cô: “Em là em gái của anh…. Anh làm sao có thể không biết?”.

Đêm nay, Trầm Tích Phàm cảm thấy, bản thân đúng là trúng tà.

——–

Ra khỏi khách sạn, cũng không muốn về nhà, cô đành phải ở trên đường, vô hạn buồn chán mà đi. Bên đường vẫn còn chút tuyết đọng, chỉ là có phủ thêm một tầng bụi; nó sẽ không bao giờ còn là màu trắng thuần khiết nữa.

Cô nhớ rõ tối hôm đó, khi Hà Tô Diệp đưa mình trở về, tuyết rơi rất lớn, thật đẹp, hướng bọn họ tập kích mà ùn ùn kéo đến. Hà Tô Diệp giúp cô mở ô, cô lại thích ở trong tuyết chơi loạn,không chịu để cho anh bật ra, tuyết buổi tối hôm đó, trong sáng long lanh, trắng tinh không nhiễm bụi.

Lúc ấy cô ở dưới bầu trời đầy tuyết lớn, hát lên: “Có đôi khi, có đôi khi, em tin rằng mọi chuyện đều có kết thúc của nó, có khi gặp gỡ, có khi chia xa, chẳng có gì tồn tại vĩnh viễn, nhưng, có đôi khi em lại, thà chọn lưu luyến chứ không buông tay…”*.

(bài hát Hồng đậu (Red bean) của Vương Dung, nhưng mình thích nghe bản của Phương Đại Đồng đánh ghi ta hơn! ^^ các bạn có thể search trên mạng nghe qua nhé, hay lắm thật đấy^^)

Hà Tô Diệp cười dài nhìn cô, sau đó nói ra: “Đậu đỏ tính bình, vị chua ngọt, thanh nhiệt giải độc, kiện tì đình tả, lợi tiểu chữa phù thũng. Đậu đỏ phối hợp với Liên kiều cùng đương quy nấu canh, có thể trị trừ mủ, tiêu ung nhọt độc; đậu đỏ phối hợp với bồ công anh, cam thảo hầm canh có thể trị chứng đau đại tràng.”

Cô cười bệnh nghề nghiệp của anh, bảo anh thật cổ hủ như độc giả cao tuổi, anh nói cô giả trang từng trải, cuối cùng ngay cả anh cũng đã quên mở ô, cùng cô chơi náo loạn cả một người đầy tuyết.

Tình cảm có phải cũng giống như tuyết, sẽ không bao giờ là nguyên dạng thuần khiết như vậy nữa.

———

Con đường đi qua thật dài, cô có chút mệt, muốn ngồi xe buýt trở về, kết quả, sờ soạng nửa ngày cái túi, lại phát hiện ví tiền quên mang theo.

Cười khổ một tiếng, cô thật sự không muốn gọi điện về nhà, để vô cớ tự chuốc lấy một đợt chỉ trích; lại đành phải trên danh bạ điện thoại, một đống dò tìm, lúc ấn tới cái tên Hà Tô Diệp, cô dừng một chút, rồi kiên định bấm nút gọi đi.

“Hà Tô Diệp, tôi có thể không muốn Lí Giới mời tôi ăn cơm, có được không?”

Chắc là anh không ở trong nhà, xung quanh còn có chút tranh cãi ầm ĩ, nhưng giọng nói lại rõ ràng truyền đến: “Cô nhóc, lại nghĩ ra chủ ý gì?”

Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩ cười: “Tôi đang nghĩ, bác sĩ Hà có thể dành bàn tay nhân ái cứu giúp kẻ đáng thương một lát được không? Sự việc là thế này: tôi không mang theo ví, tạm thời không về được nhà…….”.

——

Hà Tô Diệp thật sự chạy đến, trùng hợp anh ở lại trường, cách vị trí chỗ của cô rất gần, cô nhìn thấy anh từ trên xe buýt đi xuống, lưng mang ba lô đơn giản, cúc của chiếc áo khoác còn không cài tốt, tóc trên trán bị gió thổi bay; sau đó, anh đứng ở trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi!”

Chỉ là hai chữ như vậy,khiến cho Thẩm Tích Phàm xúc động muốn khóc.

Cô vẫn làm bộ kiên cường như vậy, cho dù có hận Nghiêm Hằng bao nhiêu, ở trước mặt anh vẫn là sự cẩn thận che giấu, không muốn thua thiệt một chút nào, cho dù bản thân cảm thấy ủy khuất thật nhiều, cũng không mong muốn trước mặt người khác khóc lóc đau thương.

Nhưng, chỉ hai chữ ôn nhu như vậy, lại làm cho cảm xúc chồng chất bao ngày của cô, cố gắng tìm một lối thoát giải tỏa.

———

Mì Lan Châu* bát lớn, nước cốt tràn đầy cùng thịt bò thơm ngào ngạt, người đến người đi ầm ĩ, ông chủ thường thường cùng thực khách trả lời một hai câu, hơn phân nửa là trêu đùa, hơi nóng lượn lờ, xông đỏ mắt của Thẩm Tích Phàm.

Cô ăn từng miếng lớn, một giây cũng không dám dừng lại, sợ một khi dừng lại, nước mắt sẽ không chịu khống chế mà chảy ra.

Đối diện với người con trai này, cho dù là trong quán ăn nhỏ đơn sơ bên đường, vẫn cứ ôn nhu như vậy.

Anh cười hiền lành, vì chính mình mà chạy đi lấy bát mì lớn, sau đó lại không nói một lời đem thịt bò chọn xong; tiếp đến, ung dung thản nhiên gắp thịt bò trong bát của anh sang cho mình. Luôn sau bản thân mới cầm đũa, lại chờ cho chính mình ăn xong, lại có thể hỏi “còn muốn ăn thêm cái gì nữa không?”

(* Mỳ Lan Châu này thường hay ăn cay mới ngon)

Thẩm Tích Phàm muốn khóc, cô muốn tìm một cái cớ để khóc lớn, tính cả ủy khuất, hận ý, tất cả khóc ra.

Những thứ cô xem không hiểu, nhìn không rõ quá nhiều rồi, muốn tầm mắt mơ hồ một chút,để thấy rõ thứ gì đó gần nhất hay là tâm ý của bản thân.

————-

Đi qua siêu thị của tiểu khu, cô chìa tay vay tiền, sau đó cầm một gói kẹo bạc hà đi ra, Hà Tô Diệp nhìn thấy líu lưỡi lại: “Cái nhãn hiệu này, thật cay!”

Thẩm Tích Phàm tức tối mở to mắt anh lườm một cái, ‘Xoạt’ một tiếng xé mở gói giấy: “Nhìn cái gì? Anh cũng muốn ăn?”.

Hà Tô Diệp lắc lắc đầu: “ Quá kích thích, tôi ăn không nổi.” Nói xong, liền quay mặt đi, chuẩn bị về nhà.

Tiếp đến,Thẩm Tích Phàm bốc nắm lớn kẹo bạc hà tống vào miệng, mùi vị bạc hà lập tức xông lên não, cô bị cay, sặc lên, chất methol* kích thích tuyến lệ. Cô cúi đầu, nhìn nước mắt từng giọt, rơi trên mặt đất, nhưng không có sự bi thương.

(*methol là một chất có trong bạc hà, tính chất gây tê, kích thích).

Ủy khuất, đau xót, hận ý, đều được đền bù bằng phương thức cực kì ôn nhu nhỏ bé như vậy, chỉ cần một chút ấm áp, cô liền thỏa mãn.

Hà Tô Diệp dường như cảm thấy được điều gì, dừng lại bước chân, nhìn Trầm Tích Phàm, bỗng thấy cô ngồi xổm ở phía sau, vùi đầu trong áo. Anh vội ngồi xuống trước mặt cô, lo lắng : “Cô nhóc, làm sao vậy?”.

“Bị cay quá…” Thẩm Tích Phàm không muốn ngẩng lên, đầu của cô cố gắng quệt trong áo, mong đem dấu vết nước mắt lau hết đi.

Hà Tô Diệp thở dài: “Chịu cô, không cần ăn nhiều như vậy, cái này giống với hoắc hương, vị thật kích thích. Tuy rằng bạc hà tránh phong tán nhiệt, trừ uế giải độc, lại trị ngoại cảm phong nhiệt, đau đầu đỏ mắt, cổ họng sưng, nhiệt miệng răng đau, kích thích ăn uống……”.

Thẩm Tích Phàm rốt cục ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng: “Hà Tô Diệp, anh thật ồn ào a…. anh thế nào luôn không thay đổi được bệnh nghề nghiệp của mình…”

Anh ngồi xổm ở trước mặt cô, nhận lấy gói kẹo bạc hà, suy nghĩ xem nơi nào có thùng rác, vừa đùa với Thẩm Tích Phàm: “Aizz, không nói nhảm nhiều như thế, cô có thể ngẩng đầu nhìn tôi sao?”

“Hà Tô Hiệp, bạc hà thật cay a, sặc chết rồi, tôi muốn nhổ ra…”

“Chịu đựng!”.

———-

Ngồi ở trên ghế của vườn hoa tiểu khu, Thẩm Tích Phàm không dễ dàng mà thở ra một hơi, lại thấy Hà Tô Diệp mỉm cười: “Bạc hà, có thể khiến lưu lại hương thơm trong miệng của người, nhưng không phải ai cũng đều có dũng khí nếm thử.”

Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “Hà Tô Diệp, anh không có cái dũng khí ấy?”

“Tôi? Không phải, đơn thuần không thích thôi.”

“ Vậy, anh cảm thấy tình yêu có phải là hương vị bạc hà không?”

“Cô nhóc, tình yêu thì hương vị gì đều có, chua ngọt đắng cay, không phải có thể khái quát được, nhưng mỗi đoạn tình cảm đều sẽ lưu lại dấu vết, có thể là đắng cay, có thể là thơm mát…”

“Nếu như có loại tình yêu ‘mất rồi lại tìm thấy’…..”

“Cô nhóc ngốc này, tình yêu không thể ‘mất rồi lại tìm thấy’, trôi qua là trôi qua, nếu trở về, sẽ không còn cái hương vị kia nữa. Lúc nãy, cô đã ăn mấy viên kẹo bạc hà vào,ban đầu cay tê thật kích thích; tiếp đến, hương vị dừng lại trong miệng; sau đó, luôn quanh quẩn vị the mát khiến người ta dư vị vô tận. Mỗi một giai đoạn, hương vị cũng không giống nhau, nửa đường tình yêu, chính là đã nếm một nửa viên kẹo bạc hà, ‘mất rồi lại tìm thấy’, ở đâu có loại hương vị ban đầu này?”

“Hà Tô Diệp, tôi cũng không biết……”

“Vậy thì từ từ suy nghĩ, thời gian, chính là thứ có thể làm con người nghĩ thông suốt rất nhiều việc……”.

——-

Gió thật vội, tuyết đọng trên cây đều bị thổi rơi, lướt qua khuôn mặt của cô, biến thành hơi nước nho nhỏ, bốc lên, liền không thấy nữa, có lẽ năm nay còn có thể rơi xuống trận tuyết thứ hai, thứ ba.

Thời gian sẽ trôi qua, những tình cảm ấy làm cô bối rối, người khiến cô mê loạn, cũng sẽ khiến cô thực lòng nhớ nhung, chờ đợi trận tuyết thứ hai, tan đi; rồi đến trận tuyết thứ ba; sau đó, mong tới mùa xuân ấm áp.

Cô nghĩ, tất cả rồi sẽ có đáp án, về bản thân, về Nghiêm Hằng, về mối tình đầu đầy đau khổ và về cả tình yêu.
Bình Luận (0)
Comment