Cam
thảo, ngọt, ích khí bổ trung, thanh nhiệt giải độc, long đờm hết ho, giảm gấp
cơn đau, điều hòa dược tính.
Quả nhiên, Thẩm Tích Phàm chân trước vào cửa sau
lưng điện thoại liền vang lên, dùng ngón chân cũng đoán ra được là ai, cởi giày
cao gót, miễn cưỡng nằm trên giường, chờ điện thoại vang đến không kiên nhẫn
nổi, cô mới đứng dậy mà tiếp.
Sau khi đứng dậy cô lập tức đem microphone đá
rất xa, trong kia là đoạn chửi ầm lên: “Thẩm Tích Phàm, mày cái thứ chết
bầm này, mày nói, mày nói, mày có bệnh, tao thấy mày là đầu óc có bệnh, bệnh
thần kinh!”
Cô thở dài, thành thật thừa nhận: “Đúng, là
con có bệnh, bệnh thần kinh!”
Một bên Thẩm bố đang khuyên: “ Được, được,
mắng người nào chứ, con gái không nguyện ý đi xem mặt sẽ không đi, bà cần gì cả
ngày chỉnh nó, nói không mệt sao? Con gái đều đã lớn, bà còn coi nó là đứa trẻ!”
Thẩm mẹ phát cáu: “Tôi sai lầm sao a? Tôi
không phải muốn nó tốt a, các người một già một trẻ cùng nhau trút giận, tôi
hảo tâm làm chuyện xấu, tôi làm thế nào cũng không vừa ý các người, tôi ở cái
nhà này còn có quyền lợi nói chuyện nữa không? Tôi còn là người sao?”
Thẩm bố lập tức không nói ra tiếng, Thẩm mẹ
làm trầm trọng thêm: “Thẩm Tích Phàm, tao nói cho mày biết, mày nhanh đưa Đái
Hằng xú tiểu tử kia quên đi, đừng cả ngày tơ tưởng, mày cho mày là ai? Là Vương
Bảo Xuyến* a?”
(*Vương Bảo Xuyến là nhân vật lịch sử đau khổ của
Trung Quốc. Câu chuyện Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến là một câu chuyện dân
gian, nói về mối tình cảm động giữa thái tử lưu lạc ngoài nhân gian Tiết Bình
Quý và con gái thứ 3 của Tướng quốc là Vương Bảo Xuyến. Để đến với Tiết Bình
Quý. Vương Bảo Xuyến chấp nhận đoạn tuyệt tình cha con với Tướng quốc, nhưng
không ngờ một ngày sau khi thành hôn, Tiết Bình Quý đã phải xuất chinh đến Tây
Lương, cô kiên trì chờ phu quân mỏi mòn 18 năm)
Không thể nói rõ một loại tư vị, cô cầm lấy microphone
giải thích: “ Mẹ con đã sớm cùng anh ta không còn quan hệ gì, đừng nói nữa được
không!”
“Tao không nói tới? Tao không nhắc tới thì mày
cũng nhắc tới nó, tao nói cho mày biết, nhanh một chút tìm một thằng bạn trai,
nếu không liền thành thành thật thật mà đi xem mặt, mày nếu làm chuyện như ngày
hôm nay, mày tin hay không tao không nhận mày, đứa con gái vô tâm vô phế* này!”
(* không có lương tâm)
Thẩm mẹ còn căm giận trách mắng nửa ngày, mới
ngắt điện thoại.
Thẩm Tích Phàm sợ run một hồi, thở dài một
hơi, đổ xuống gường, bắt đầu hâm nóng thuốc, từ trong lò vi sóng tỏa ra một mùi
vị thuốc, chân thật ngọt lành, mang theo từ từ hương thơm ngọt ngào.
Cô dùng thìa ngoáy ngoáy một chút thử xem, có
chút vị ngọt, hoàng sầm có thể số lượng không nhiều, vị ngọt của cam thảo, cung
đại tảo nghe nói rằng đã át đi vị đắng, cô bịt cái mũi “ Hu la”đem một bát
thuốc lên uống vào, đã vội vàng công toi dùng nước sôi súc miệng.
Mùi hương lưu lại còn quanh quẩn, sau vị đắng
ngắt chính là hương vị cam thảo ngọt ngào, từ từ, cô cảm giác trên người nóng
lên một chút,trong người bốc lên có một chút mơ màng buồn ngủ, mệt mỏi bao
nhiêu ngày tích lũy tới hôm nay tuôn trào, tóm lại cô kê cao gối, liền ngọt
ngào ngủ thiếp.
Ngày hôm sau tinh thần đi làm cao gấp trăm
lần, cảm thấy bản thân mới vừa sống lại một cách chân chính. Mùa đông tới mau,
không khí vẫn có chút ảm đạm ẩm ướt, nhưng tâm tình của cô vô cùng tốt.
Trước tiên đi tới tòa nhà dạo một vòng, một
mạch thuận lợi, sau đó cô từ cửa sau đi vào, liền nhìn thấy Đinh Duy phòng giám
đốc, sắc mặt tiều tụy, cô kì quái :“ Đinh Duy xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn lắc đầu: “ Chuyện nói ra lớn cũng không
lớn, nhỏ cũng không nhỏ, buổi tối ngày hôm qua, trong đại sảnh bỗng xông vào
một người đàn ông, giữ chặt một vị khách nữ, bảo vệ lập tức đem hắn mang đi,
nhưng vị khách nữ không nghe theo, không tha thứ, cô xem, làm khổ tới hơn nửa
đêm, mới dễ dàng dẹp yên.”
Thẩm Tích Phàm tràn đầy đồng cảm: “ Hoàn hảo
tình huống phòng bên kia không sao, bằng không cho tôi mười cái đầu cũng không
đủ phiền”
Cổ Nam Hoa Đình coi ra không phải là khách sạn
xa hoa nhất trong thành phố, nhưng lại thắng ở điểm là nơi có Phòng ở cực đặc
sắc. Phòng chia ra làm Cảnh các và Tân các. Cảnh các là phòng có phong cách
mang hình thức Trung Hoa, căn hộ cùng biệt thự, Tân các còn lại là kiểu dáng
Phương Tây.
Khó trách Thẩm Tích Phàm áp lực lớn, cũng
không phải không có nguyên nhân.
Lúc này bộ đàm vang lên, vừa nghe tiếng là thư
kí tổng giám đốc: “ Tổng giám đốc muốn cô tới văn phòng của ngài”.
Thẩm Tích Phàm có chút lo sợ bất an, Đinh Duy
vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn cô: “Giữa trưa ăn nhiều một chút, giải
tỏa một chút!”
Cô oán niệm: “Đinh Duy, tin hay không tôi đi
tìm vài tên lưu manh chuyên môn đến lôi lôi kéo kéo, anh như vậy có thể ăn bữa
tối a!”
————
Trình Đông Thiển sớm ngồi tại văn phòng đợi
cô, Thẩm Tích Phàm gõ cửa đi vào, phát hiện giám đốc bộ phận chăm sóc khách
hàng, bộ phận bảo vệ, bộ phận công trình đều ở đây, Trình tổng ý bảo cô ngồi
xuống: “ Lần này đặc biệt gọi tới mọi người chính là nguyên nhân chuyện khách
VIP đặt trước phòng, hy vọng mọi người trước tiên hiểu một chút.”
Thư kí đem tài liệu phát ra, cô cầm lấy bắt
đầu tóm tắt một chút, thì ra là khách sạn phải tiếp đón khách VIP tham gia hội
thảo về IT.
Trách không được gióng trống khua chiêng như
vậy, ra kẻ có tiền là đại gia.
Chính là đáng thương cho thần kinh suy nhược
của cô, lại phải bị ép buộc.
Trên tài liệu viết: “Bộ phận Phòng có nhiệm vụ
bố trí phòng, bộ phận Phòng cùng bộ phận Lễ tân vì liên hệ mật thiết nhất, nên
bộ phận Phòng tùy thời từ bộ phận Lễ tân thu hoạch thông tin khách hàng
vào ở, nắm chắc hồ sơ lí lịch của khách, tiếp nhận ý kiến tân khách, đối với
khách VIP, phòng đặt trước đặc biệt phải lưu ý; đúng giờ kiểm tra tình trạng
phòng; hỗ trợ giảm bớt áp lực đăng kí của khách vào ở cho bộ phận Lễ tân, các
bộ phận sắp xếp trả lời đảm bào an toàn sớm, nhân viên hoàn toàn chịu trách
nhiệm việc trong bộ phận của mình,luôn luôn chú ý hệ thống máy tính trong các
phòng,các loại phòng còn lại lập tức báo cho bộ phận Lễ tân, để cho bộ phận Lễ
tân bất cứ lúc nào đối với việc luân chuyển tiến hành cùng điều chỉnh cho toàn
diện. Hơn nữa, giúp đỡ bộ phận Nhà bếp, làm tốt việc đưa cơm tới phòng, kiểm kê
bổ sung công việc thực phẩm đồ uống quán bar nhỏ của phòng, giảm bớt áp lực
thật lớn của bữa sáng ngày tiếp theo, thời điểm thích hợp có thể cùng bộ phận
Nhà bếp phối hợp, cho bộ phận mình ăn cơm tiến hành phân chia theo thời gian
thỏa đáng”.
Cô thuận tay lật lật tài liệu, lần này khách
VIP hình như rất nhiều, nhiệm vụ rất gian khổ,không khỏi ở trong lòng khóc than
với thượng đế một chút ,con mẹ nó!
Vẫn còn chưa hết đau khổ, liền thấy quản lí bộ
phận Nhà bếp Hứa Hướng Nhã đẩy cửa tiến vào, ôm đống lớn tài liệu, tướng mạo
phân phát tài liệu giống y như người bán hàng rong bên đường, “ Nào, nào, nào,
quay trở về từ từ mà nghiên cứu một chút, hợp tác vui vẻ”.
Cô lập tức càng trở nên xem thường.
Nhưng việc này lại không thể về nhà, ngồi ở
trong văn phòng, viết bản kế hoạch, sửa sang lại các loại tài liệu, Thẩm Tích
Phàm day day huyệt thái dương, nhớ tới thuốc đông y nằm ở trong phòng bếp, đành
phải lúc cơm chiều trở về lấy.
——–
Vừa quay trở lại, liền thấy giám đốc bộ phận
chăm sóc khách hàng tới tìm cô, nói rằng một ông chủ Đoàn tham gia hội
thảo IT đã đến, so với dự tính đến sớm một tuần.
Thật sự là người tính không bằng trời tính, cô
trở lại văn phòng luống cuống tay chân tìm tài liệu, may mắn Lâm Triệu Tâm giúp
đỡ một chút, người phụ trách bộ phận Nhà bếp lại vừa đúng là Hứa Hướng Nhã,
liền đem thức ăn hạng nhất giao cho cô, trong khi bản thân cô chỉ phụ trách
phòng cho khách.
Hôm nay, đã dặn dò qua giám đốc Lễ tân cùng
bảo vệ xử lý, đặt trước biệt thự Lan Thủy của Cảnh các. Cô lại lo lắng, tự mình
đi xem xét một chút, kiểm tra vệ sinh cùng đồ dùng, kể cả trưởng nhóm đi cùng
cũng đều lo lắng việc này, sợ có một chút sai lầm.
——
Hơn chín giờ một chút, ông chủ Đoàn theo cùng
Trình tổng đi vào Cổ Nam Hoa Đình, Thẩm Tích Phàm đứng ở một bên, tinh thần
căng thẳng.
Đoàn Chân đối với bữa tối khá vừa lòng, liên
tục nói vài câu tốt, còn lôi kéo cả Trình tổng tán gẫu việc nhà, nói là nhiều
năm như vậy đều chưa từng ăn món điểm tâm quê hương, lần này cuối cùng cũng
được như ý, Hứa Hướng Nhã cửa ải này coi như đã qua.
Sau khi dẫn ông ta tới khu biệt thự, ông chủ
Đoàn có chút kinh ngạc: “Tổng giám đốc thật làm cho tôi nhiều bất ngờ,sâu sắc
hiểu được thưởng thức của tôi nha!”
Trình tổng gọi Thẩm Tích Phàm: “ Đều là giám
đốc bộ phận Phòng của chúng tôi sắp xếp, tôi cũng không có công lao!”
Đoàn Châu khen ngợi cô, tiếng quốc ngữ
sứt sẹo: “Trầm giám đốc rất cẩn thận, tôi thực vừa lòng, phi thường vừa lòng!”.
——-
Thẩm Tích Phàm cẩn thận đem gói thuốc Đông y
cắt ra,đổ vào cái bát bên trong đã đun nóng, bộ phận Nhà bếp đưa cơm chiều cùng
bữa ăn khuya đến, cô hình như là lang thôn hổ yết*, ăn tới mức nghẹn vài thứ,
lại bưng nhầm cái bát, không cẩn thận đem thuốc đông y làm thành nước uống,
khiến cho cô một ngụm cơm cũng không thể không nuốt.(* ăn ngấu nghiến như hổ đói)
Vẫn là mùi vị cam thảo kia, hương vị ngọt
ngào, giống tâm tình của cô, tuy rằng mệt muốn đòi mạng, vẫn là thật vui vẻ.
Nhớ tới buổi tối còn phải sửa sang lại tài
liệu, cô thuận tay cầm lấy một gói café hòa tan nhanh, lại nhớ bác sĩ dặn cô
tránh café, vì thân thể của bản thân suy nghĩ, liền bỏ lại.
Cô bắt đầu có chút nhớ ngây ngốc tới vị bác sĩ
đông y khi cười có má lúm đồng tiền kia, đối với cô cực kì kiên nhẫn, thuốc tốt
như vậy cũng là công sức của anh một phần, cô có chút phấn chấn lại có chút u
sầu, lấy lại tinh thần mười hai phần tiếp tục xem tài liệu.
Liên tục mấy ngày cũng có vài ông chủ tập đoàn
cùng những vị khách cao cấp vào ở, may mà cũng không soi mói kĩ càng, thỏa mãn
trong mọi tình cảnh, Thẩm Tích Phàm sắp xếp cũng hợp lý, lấy được không ít lời
khen tặng.
——
Đi uống thuốc đông y thành thói quen, phát
hiện ra đã hết rồi, nhìn một chút lịch làm việc, hôm nay sẽ không còn khách VIP
đến nữa, dặn dò một chút hạng mục công việc, lái xe tới bệnh viện lấy thuốc.
Tòa nhà Đông y vẫn như cũ lành lạnh mà thanh
sảng, cô đảo mắt một cái liền thấy bác sĩ soái ca kia đang đi hướng hiệu thuốc,
hỏi: “ Xuyên sơn giáp cùng quy bản giao có còn không?”
Bên kia hô: “ Vừa tới!”
Bỗng nhiên bác sĩ quay mặt lại, nhìn thấy cô
hơi hơi kinh ngạc: “ Cô làm sao mà bây giờ mới tới lấy thuốc?”
“Tôi uống đến bây giờ mới hết a!” Thẩm Tích
Phàm cũng khó hiểu.
“Cô không thể một ngày uống một gói chứ?” tôi
nhớ rõ đã viết đưa cho cô liều thuốc một ngày hai gói?”
“A—tôi đã quên !”
Bác sĩ có chút không thoải mái, dù sao gặp
được bệnh nhân không nghe lời, tự cho là đúng bọn họ đều thực đau đầu, anh đánh
giá Thẩm Tích Phàm hỏi: “ Cô gần đấy có phải bận rộn nhiều công việc hay
không?”
Thẩm Tích Phàm gật gật đầu: “ Mỗt ngày mỗi đêm
phải để ý, khi ngủ đều lo lắng đề phòng, sợ có chuyện gì xảy ra.”
“Hiện tại giấc ngủ thế nào?”
“Tốt hơn nhiều!” Nói tới chỗ này Thẩm Tích
Phàm có chút hưng phấn “Tuy rằng vẫn có vẻ khó khăn để đi vào giấc ngủ, nhưng
không hề bị nửa đêm tỉnh giấc”
Bác sĩ cười cười: “Vậy là tốt rồi, nhớ rõ một
ngày hai gói, lượng nhỏ tác dụng hiển nhiên không rõ, lần khác đừng quên đến
lấy thuốc”, rồi xoay người muốn đi.
Trầm Tích Phàm chần chờ một chút, vẫn là nhịn
không được hỏi: “Bác sĩ Hà, Tô Diệp là một loại thuốc Đông y phải không?”
Bác sĩ dừng lại bước chân, xoay người, anh
cười rộ lên thật đẹp, bộ dáng trẻ tuổi, tao nhã bên trong ánh mắt còn chứa một
tia bướng bỉnh: “ Tô Diệp,nói một cách chính xác là Tử Tô Diệp, tính ôn, vị
cay, công dụng tán hàn, thông hành khí huyết điều hòa vị gan. Đúng rồi thời
điểm mùa đông có thể uống một chút thuốc nước gừng xanh Tô Diệp, loại xanh nhạt
mười lăm phút, sinh gừng, Tô Diệp mười phút, nước nóng, với đường đỏ vị thích
hợp, có thể trừ gió giải hàn, ôn phế khỏi ho. Nếu không uống quen như trên, còn
có thể nấu cháo Tô Diệp.
Y tá đối diện gọi anh, anh cười cười, “Tôi đi
trước, nếu có vấn đề gì thì khi tới lấy thuốc đều có thể hỏi tôi”.
Thẩm Tích Phàm gãi gãi đầu, trong lòng mặc
niệm, tôi muốn biết anh vì sao lại đặt một cái tên thuốc Đông y thôi.
Trở lại khách sạn, Hứa Hướng Nhã chạy tới căn
phòng hướng cô oán giận: “ Cháo, có một phụ nữ rất phiền phức! Nói bít tết
chúng ta làm không ngon, còn có tơ máu, rõ ràng chính cô ta muốn nửa phần tái!”
Thẩm Tích Phàm căm tức: “Đừng gọi tôi là
cháo!”
Hứa Hướng Nhã thở dài: “ Không phải vì điều
này oán giận với cô, chính là hôm nay tôi nhìn thấy khách VIP bên trong hình như
có một người miệng cực kì soi mói, trong lúc nhất thời không có biện pháp, mới
đến hỏi cô”
Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “ Còn có cô tìm
nhầm người…” cầm lấy tài liệu xem một chút, giật mình “ Nghiêm Hằng, Trung Vũ
CEO, uhm,– tôi cũng không có thông tin về anh ta…”
Hứa Hướng Nhã làm bộ dáng ngất xỉu: “ Tôi vừa
oán giận một chút mà thôi, công việc khó, lấy tiền lương càng khó, hầu hạ người
khó càng thêm khó!”
Thẩm Tích Phàm vẫy vẫy tài liệu: “Được được
xem đi, tôi mà nói sai thì mất đầu”
Hứa Hướng Nhã “ Ha ha “ cười to “Vâng!”.
——
Năm ngày sau, “MT” Tổng tài Lăng Vũ Phàm vào
ở. Trước đó Trình tổng luôn mải phân công, đây là khách VIP trong những loại
VIP, trăm ngàn lần, nhất thiết không được chậm trễ. Lăng Vũ Phàm là Lăng gia
tam thiếu gia, phụ trách lĩnh vực điện tử Lăng gia, sau lưng là toàn lực duy
trì tập đoàn tài chính Lăng thị, “MT” tất yếu là mũi nhọn đầu rồng giới IT,
Lăng Vũ Phàm người này cũng là có tài, tiến sĩ tin học Havard, thạc sĩ chuyên
ngành kinh doanh.
Sau này cô mới biết được, người này có bao
nhiêu khó khăn thu phục.
Không nói đến người này sinh ra yêu nghiệt như
thế, cặp mắt kia hoa đào một mạch câu hồn người, quanh thân tỏa ra hơi thở tà
mị, nếu không có vài năm tu vi, cô Thẩm Tích Phàm chỉ sợ cũng không chống cự
nổi từ trường cực đại.
Vị thiếu gia này rất nhiều quy củ, quả thực
chính là làm cho người ta ứng phó không nổi, nhìn qua giống như cố ý vạch lá
tìm sâu, đang ở phòng tổng thống của cảnh các, lại đổi sang biệt thự, không
ngừng kêu ca thiết bị, vệ sinh, có lúc cô tức giận muốn cầm lấy cái chăn bịt
hắn bí hơi mà chết cho xong.
Hơn nữa, hắn hình như đối với bản thân cô
không có thiện cảm, cô có thể cảm giác được, là cái loại cảm giác xa cách cùng
khinh thường.
———-
Một ngày cuối cùng, đó là Tổng tài Nghiêm Hằng
của “Trung Vũ” vào ở, Trình tổng trước đó dặn dò—Nghiêm Hằng là người bạn tốt
nhiều năm của con trai mình, hơn nữa cố ý hướng vào khách sạn này thành lập một
bộ phận, cũng dự định ở Cổ Nam Hoa Đình vì sản phẩm mới mở hội nghị tuyên bố,
đó là khách hàng lớn của Cổ Nam Hoa Đình, cũng là vạn lần không thể chậm trễ,
sai sót.
Người khách này, tự mình có Trình Tổng tiếp
đãi, cô cũng vì điều đó mà vui vẻ.
——
Cô đi xuống tầng hành chính, chuẩn bị đi thị
sát kiểm tra định kì một chút khu biệt thự Cảnh các, đội nhiên đối diện một cô
gái chạy qua, hô: “Giám đốc, không xong rồi!”
Cô nhận ra là tiểu Lí khu Phòng cao cấp, cảm
thấy cả kinh, vội vàng hỏi rõ: “ Có chuyện gì sao?”
“ Có một vị khách quốc tế đột nhiên lưu tại
trong phòng, trực ban Đinh giám đốc đã qua, Trình tổng hiện tại chuẩn bị tiếp
đãi khách, nói rằng để xếp qua xem thử.”
May mắn là người khách ngoại quốc này chỉ là
đường trong máu qua thấp, tạm thời ngất đi, mọi người tại hiện trường đều thở
phào nhẹ nhõm, sau khi xử lí chu toàn sự việc này, Thẩm Tích Phàm đành phải từ
tiền sảnh quay trở lại khu biệt thự.
Nhưng chính vào lúc ở tiền sảnh, cô thấy một
chiếc xe bên đường dừng lại, hai người đi ra, một người là Trình tổng, một
người khác hẳn chính là Nghiêm Hằng, cô vốn mang theo ánh mắt tò mò nhìn, kết
quả là ngây ngẩn cả người, đứng ở trước đại sảnh, chân đều như chôn chặt không
bước nổi nửa bước.
Nghiêm Hằng là ai? Hắn là Đái Hằng!
Ba năm không gặp, anh trở nên trưởng thành hơn, nét
ngây ngô rút bớt, khuôn mặt vẫn tuấn dật tiêu sái như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc
chân đều trở nên khí chất phi phàm, cùng với anh trước kia, không thể so sánh
nổi.
Ba năm, thật sự có thể thay đổi nhiều điều đến
thế.
Nghiêm Hằng là mối tình đầu của cô, chia tay
nhau ba năm trước đây, sau đó mỗi người có tương lai riêng, thực lòng cô nghĩ đến
có thể cả đời không còn gặp lại nhau, cuối cùng tại nơi đây tái kiến anh, cuộc
sống của cô, có phải có chút châm chọc hay không?
Anh cũng nhìn chăm chú đến Thẩm Tích Phàm, ánh
mắt một bên hơi hơi nheo lại, bốn mắt nhìn nhau, đầu cô “Ầm” một tiếng
liền trống rỗng, Trình tổng một bên cuối cùng hình như cũng phát giác ra cái
gì, nhìn Thẩm Tích Phàm, xem lại Nghiêm Hằng: “Đó là giám đốc bộ phận Phòng của
chúng tôi, Thẩm giám đốc”
Ngữ khí của anh chần chừ, cũng không cố ý che
giấu: “Chính là… cảm thấy nhìn có chút quen, chú Trình chúng ta đi trước đi.”
Thời điểm anh rời đi còn không quên nhìn Thẩm
Tích Phàm liếc mắt một cái, sau đó vào thang máy, chờ cửa khép lại, hai người
bọn họ lại bỏ lỡ nhau.
Thẩm Tích Phàm có loại tư vị lâu năm hỗn
loạn, nhẹ nhàng thở dài một cái, xoay người đi tới khu biệt thự, cô thế nhưng
lại không phát hiện ra Lâm Ức Thâm đứng cách đó không xa trên cầu thang, khóe
môi hơi động, bất đắc dĩ cười.