Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết

Chương 28

————

Trước khi trở về Hoằng Hà, Minh Thì Tiết thuê người, vận chuyển những món đồ cổ trong lâu đài của Lộ Phân Phân về.

Anh gửi một bản vẽ cho thư ký Lãnh.

Thư ký Lãnh dựa theo kiến trúc của lâu đài, liên hệ với nhà thiết kế, tham khảo bản vẽ để xây dựng lại một tòa nhà bên cạnh khu vườn của biệt thự.

Minh Thì Tiết là một người thiết thực, muốn xây dựng lâu đài để làm cho Lộ Phân Phân ngạc nhiên, nhưng lại giấu diếm cô.

Mỗi ngày đều hỏi cô thích vật liệu gì, hỏi cô thích trồng hoa gì bên ngoài lâu đài, loại đèn pha lê nào, giường công chúa thích tròn, vuông hay phẳng.

Lộ Phân Phân không cảm thấy phiền chút nào, ngược lại rất thích như thế. Cô bị dáng vẻ nghiêm túc của Minh Thì Tiết thu hút, cẩn thận lựa chọn mỗi một bản vẽ, đôi khi không hài lòng thì tự mình vẽ lại.

Vẽ tới vẽ lui, có thêm một hoàng tử anh tuấn đang nằm nghiêng trên chiếc giường công chúa.

Giọng của Minh Thì Tiết đột nhiên vang lên: “Không vẽ quần áo sao?”

Hành động của Lộ Phân Phân chậm lại, vành tai ửng đỏ: “Không phải… đang chuẩn bị đi ngủ sao?”

Minh Thì Tiết lấy cây cọ vẽ từ trong tay cô, phác thảo một vài nét trong lòng bàn tay của hoàng tử.

Trong lòng bàn tay hoàng tử có thêm một khối kẹo dẻo.

Lộ Phân Phân ngẩng đầu lên: “Anh biết vẽ à? Vậy anh biết vẽ lông mày không?”

Minh Thì Tiết: “Không biết.” Anh giơ tay vu0t ve hàng lông mày thanh tú của cô, hỏi: “Không muốn tự vẽ sao?”

“Không phải.” Lộ Phân Phân buông bảng vẽ xuống: “Dạo gần đây có chút nhàm chán e có đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính giúp nữ chính trang điểm, trông rất lãng mạn.”

Minh Thì Tiết im lặng, nói: “Anh biết.”

Lộ Phân Phân không tin: “Vừa rồi anh mới nói không biết mà.”

“Bây giờ thì biết rồi.”

Trông anh có vẻ rất chắc chắn, Lộ Phân Phân cũng bán tín bán nghi, đưa bút kẻ lông mày cho anh.

Minh Thì Tiết nhận lấy, giơ tay nâng gáy cô lên, đầu ngón tay đặt lên má cô, nhẹ nhàng kẻ lông mày cho cô.

Lộ Phân Phân thoải mái tựa vào sofa.

Thỉnh thoảng liếc trộm anh một cái, ánh đèn hắt lên lông mi anh một lớp lông tơ trắng, ánh mắt anh dừng lại trên lông mày cô, vẻ mặt vô cùng chăm chú. Anh luôn kiên nhẫn và cố gắng hoàn hảo trong bất cứ điều gì anh làm.

Vẽ xong bên phải, Minh Thì Tiết tiếp tục giúp cô vẽ phía bên trái.

Xung quanh toàn hơi thở lạnh lẽo của anh, Lộ Phân Phân rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của anh.

Cô nuốt nước miếng, thân thể hơi tiến về phía trước, níu lấy chiếc áo sơ mi của anh, trong lòng rục rịch muốn nhân cơ hội lén hôn anh.

Minh Thì Tiết đột nhiên đưa tay, nâng cằm cô lên, tiến lại gần quan sát lông mày bên trái của cô.

Lộ Phân Phân lập tức rụt móng vuốt nhỏ về.

Giả vờ như không có gì xảy ra.

Minh Thì Tiết tinh tế nhận ra động tác nhỏ của cô: “Tư thế ngồi không thoải mái sao?” Không đợi cô trả lời, anh đỡ eo cô, nâng cô lên, chỉnh cô ngồi tư thế đoan trang ngay ngắn.

Lộ Phân Phân: “…”

Mỗi một giây sau đó đối với Lộ Phân Phân đều là dày vò.

Khoảng cách mặt đối mặt, hơi thở của anh không xua tan đi được.

Trong lòng Lộ Phân Phân nghĩ, chẳng lẽ anh không muốn hôn cô sao? Trong tiểu thuyết, nam chính vẽ lông mày cho nữ chính còn nhân cơ hội hôn trộm môi nữ chính.

Chú ý tới biểu cảm cố gắng nhẫn nhịn của Lộ Phân Phân, Minh Thì Tiết đã vẽ xong mấy nét cuối cùng.

“Được rồi.”

Lộ Phân Phân cầm lấy gương, sau khi xem xong.

Yên lặng.

Minh Thì Tiết: “Không thích sao?”

Lộ Phân Phân dịu dàng nói: “Rất tốt, rất có khí chất anh hùng.” Để chứng minh bản thân thật sự rất thích, cô giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng.

Minh Thì Tiết dường như được khích lệ, chọn một thỏi son môi trong túi trang điểm của cô: “Giúp em tô nhé?”

Lộ Phân Phân không muốn phá vỡ sự nhiệt tình của anh, gắng gượng mỉm cười mà gật đầu: “Được a.”

Lộ Phân Phân đăng ảnh tự sướng lên nhóm nhỏ.

[Chủ nợ nhà tớ vẽ đó, có giống ông chủ Đồng không?]

Lâm Phồn Tư và Cậu Trần gầy gò “ha ha ha ha ha ha” hơn chục lần.

Lâm Phồn Tư giúp Lộ Phân Phân đem ảnh chụp tự sướng tạo ipg: “Hôm nay lại là một ngày tràn đầy sức sống!.jpg” (1)

Lộ Phân Phân: “Miễn cưỡng cười thích thú.jpg” (2)

(1) (2) (.jpg: tin nhắn kèm hình ảnh.)

Cậu Trần gầy gò: “Sao tớ lại cảm thấy rất đẹp?”

Lâm Phồn Tư: “Thẩm mỹ của đàn ông là nguy hiểm nhất!”

Sau đó lại gửi một đoạn thoại: “Đúng rồi Phân Phân, nghe nói mẹ chồng của cậu sẽ về dự đám cưới của hai người? Lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng, có căng thẳng không?”

Cậu Trần gầy gò: “Không phải năm tới mới tổ chức đám cưới sao? Sao lại về nước sớm hơn một năm?”

“Minh tổng lần đầu tiên yêu đương sao? Mẹ chồng cậu cũng quá lo lắng rồi!”

“Người khác gả vào nhà hào môn quyền thế đều phải khổ sở với cửa ải mẹ chồng này, cậu gả cho gia đình quyền quý đỉnh cấp như này, phải chuẩn bị thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt với mẹ chồng.”

“Đừng dọa cậu ấy sợ! Kẻo lại khiến cậu ấy sợ tới mức không muốn kết hôn, sợ rằng Minh tổng sẽ đuổi giết cậu đến chân trời góc biển.”

“Lão đại, cậu ngàn vạn lần không thể hủy bỏ hôn ước! Chúng ta làm người phải giữ chữ tín!”

Lộ Phân Phân: “… Nhưng tớ rất lo lắng.”

Lúc trước đi Luân Đôn cô không sợ gì cả, bởi vì chưa để tâm lắm với cuộc hôn nhân này, đối với Minh Thì Tiết cũng rất xa lạ, tất nhiên cũng không quan tâm đến cha mẹ chồng nghĩ về cô như thế nào, dù sao nếu bất hòa thì có thể ly hôn.

Bây giờ càng thích, càng quan tâm, lại càng lo lắng mình làm không tốt, sợ bản thân không ở được với người nhà của anh, làm cho anh khó xử.

Minh Thì Tiết vốn định xếp ngày cưới vào ngày 15 tháng 6 năm nay, nhưng váy cưới của Lộ Phân Phân thiết kế rất tốn thời gian, nhanh nhất cũng phải nửa năm mới có thể làm xong, nên anh phải đẩy hôn lễ đến năm sau.

Lộ Phân Phân không nghĩ tới mẹ chồng cô lại vội vàng như vậy, về nước tham gia hôn lễ của bọn họ sớm một năm.

Sở trường của cô không phải là giao tiếp với người lạ, cũng không biết cách sống hòa thuận với bậc trưởng bối, càng không biết cách khiến mẹ chồng vui vẻ. Trước đây ở trước mặt bố và ông nội, cô coi trời bằng vung, không cần làm họ vui thì họ cũng tự vui vẻ, bây giờ xem ra cô phải đối mặt với chuyện này.

Trước kia Lộ Phân Phân rất ghét những người phụ nữ hèn mọn chuyên lấy lòng bố mẹ chồng.

Bây giờ cô hiểu rồi.

Không phải là chuyện hèn mọn hay không hèn mọn, mà bởi vì quá quan tâm đến người đàn ông này.

*

Gần đây Minh Thì Tiết rất bận rộn, Lộ Phân Phân thì ăn không ngồi rồi.

Vì muốn bố mẹ chồng có ấn tượng tốt về mình, Lộ Phân Phân chuẩn bị trước một số công việc, làm cho bản thân trông rất bận rộn, tránh việc mấy ngày nữa mẹ chồng đến, cô không tìm được việc gì để làm.

Nghe nói trưởng bối đều thích con dâu hiền huệ, Lộ Phân Phân quyết định học nấu ăn trước.

Lộ Phân Phân hẹn Tiêu Nhuyễn đến nhà, hai người là đối tác của Tú Trang, vốn đã rất thân thiết, không cần che giấu sự thật rằng cô không biết làm việc nhà.

Mẹ Tiêu Nhuyễn là em gái ruột của Minh Đình Phong, vì qua đời sớm nên Minh Đình Phong đối xửTiêu Nhuyễn như con gái ruột thịt, nếu không phải năm đó do thầy của Tiêu Nhuyễn – lão gia tử Trình cực lực mời ở lại, Minh Đình Phong sớm đã dẫn người đi.

Muốn biết sở thích của mẹ chồng, hỏi Tiêu Nhuyễn nhất định sẽ không sai sót gì.

Tiêu Nhuyễn giúp cô liệt kê một danh sách: “Các món dì cả thích ăn đều ở đây. Chị dâu xem qua một chút.”

“Ok.” Lộ Phân Phân nhận lấy danh sách, cẩn thận đọc, xong gật đầu nói: “Rất tốt.”

Tiêu Nhuyễn: “Chị làm được hết không?”

Lộ Phân Phân lắc đầu: “Không.”

Tiêu Nhuyễn: “Không phải chị vừa nói rất tốt sao?”

Lộ Phân Phân: “… Bởi vì tất cả đều là những món chị thích.”

“…”

Tiêu Nhuyễn nói: “Thật ra con người của dì cả rất tốt, có thể nhìn ra dì ấy rất thích chị, bằng không khi vẫn chưa gặp mặt đã tặng nhà cho chị. Lần trước chưa kịp gặp mặt vì không kịp trở về, không phải cố ý trốn tránh không gặp chị. Những gì anh họ thích, dì cũng đều thích hết, thật đấy.”

Lần trước Lộ Phân Phân quả thật đã hiểu lầm, cho rằng bố mẹ chồng không chấp nhận cô, cho nên cố ý giả vờ rất bận rộn tránh không gặp mặt. Đối với việc tặng nhà, có thể là muốn Minh Thì Tiết hạnh phúc.

Cô vẫn không yên tâm: “Vậy, tính tình của mẹ có tốt không?”

“Vô cùng tốt! Tính tình của anh họ giống mẹ, đối với người ngoài khá lạnh lùng, nhưng rất bao dung đối với người thân.”

Tính cách của Tiêu Nhuyễn thẳng thắn, có cái gì nói cái đấy, cô ấy nói tính tình tốt, vậy hẳn là sẽ không quá kém, Lộ Phân Phân yên tâm.

Tiễn Tiêu Nhuyễn ra về.

Lộ Phân Phân chọn mấy món ăn đơn giản trong danh sách, làm thí nghiệm ở trong nhà bếp.

Nếu có món nào làm thành công, xem như đó là “món ăn sở trường” của cô dùng để tặng cho mẹ chồng.

Sau một buổi chiều thử nghiệm, chỉ thành công được món bánh bà xã.

(Bánh bà xã: một món bánh HongKong)

Lộ Phân Phân nếm thử một miếng, thật khó ăn.

Lần thứ ba, cuối cùng cũng thành công.

Lộ Phân Phân cảm thấy hương vị của bánh xem như đã thành công, lập tức dùng hộp đựng cơm bỏ bánh vào, mang cho Minh Thì Tiết nếm thử.

Bởi vì trước đây Lộ Phân Phân ăn uống không đủ, bữa đói bữa no khiến cơ thể rất yếu, dạ dày cũng không khỏe, Minh Thì Tiết không có ý định rời khỏi Trung Quốc nữa.

Hoạt động kinh doanh chính của tập đoàn MSJ cơ bản đã chuyển về nước trong vòng nửa năm nay, vì vậy thời gian gần đây ngày nào cũng phải họp.

Các cuộc họp lớn nhỏ, lãnh đạo các chi nhánh của công ty đều chạy tới chạy lui không ngừng, nhân viên bận rộn đến mức như chiến tranh loạn lạc.

Nhưng tất cả mọi người đều rất vui vẻ trong khoảng thời gian bận rộn này, ngay cả tăng ca cũng vô cùng nhẹ nhàng. Bởi vì tổng bộ tập đoàn đã chuyển về nước, cũng có nghĩa là bọn họ không cần phải công tác nước ngoài nữa, không cần xa người nhà.

Lộ Phân Phân lên lầu, cảm thấy cứ tay không đến công ty thì không ổn. Cô quay lại, đi xuống siêu thị mua một bao lớn đồ ăn vặt, trái cây mang đến cho nhân viên.

Các nhân viên nhìn thấy bà chủ phong tình vạn chủng*, kích động như fan nhí gặp thần tượng.

*Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ khiến bao người cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

“Minh phu nhân, chiều hôm qua tôi đã xem qua livestream của ngài!”

“Tôi cũng xem rồi, tôi còn mua hai bộ sườn xám!”

Trưởng nhóm: “Khụ khụ.”

Bận rộn như vậy còn rảnh xem livestream, muốn bà chủ khen các người đấy à!?

“Cám ơn.” Cách phản ứng của bà chủ khác hẳn so với suy nghĩ của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, thật lòng khen ngợi họ: “Không hổ là nhân viên tài năng, mọi người thật có mắt thẩm mỹ.”

Trưởng nhóm: “…”

Lộ Phân Phân bảo A Phi đem đồ ăn vặt cùng trái cây chia cho mọi người: “Gần đây tăng ca vất vả, tôi có đặt trà sữa cho mọi người, lát nữa sẽ giao đến.”

“Cảm ơn Minh phu nhân!”

Thật khó có thể tưởng tượng được, một bà chủ dịu dàng, hiền lành như vậy, sao có thể chinh phục được ông chủ lớn máu lạnh vô tình như người máy đó được.

Lộ Phân Phân mang theo hộp cơm bước đến gõ cửa.

Âm thanh nhẹ nhàng của Minh Thì Tiết truyền đến: “Mời vào.”

Lộ Phân Phân đẩy cửa đi vào,

Minh Thì Tiết đang tập trung làm việc, không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

Lộ Phân Phân: “Mang cho anh đồ ăn nè.”

“Phân Phân?” Minh Thì Tiết lập tức ngẩng đầu lên, đứng dậy đi nhận hộp cơm: “Món gì vậy?”

Lộ Phân Phân mở hộp cơm ra: “Bánh bà xã.”

Minh Thì Tiết dừng lại: “Bánh gì?”

Lộ Phân Phân sớm biết anh sẽ tò mò: “Bánh bà xã. Không phải bánh làm từ bà xã.”

Minh Thì Tiết: “Vợ tự tay làm bánh à?”

Anh hiểu như thế cũng không sai, nhưng anh đột nhiên kêu một tiếng “vợ”, tuy rằng ở trong tình huống bình thường, Lộ Phân Phân vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Cô đỏ mặt gật đầu: “Anh muốn nếm thử không?”

Minh Thì Tiết xác nhận một lần nữa: “Em làm sao?”

Lộ Phân Phân: “… Ừm. Có phải… Anh không dám ăn đúng không?”

“Không có, chỉ hỏi thế thôi.” Minh Thì Tiết do dự một chút, cầm lấy một miếng đưa vào miệng.

Không có khó ăn như anh nghĩ.

“Ngon lắm.”

Lộ Phân Phân: “Thật sao?” Cô lấy lại hộp cơm: “Vậy em về trước đây.”

Minh Thì Tiết nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại: “Không đợi anh tan làm sao?”

“Bây giờ em đang có hứng, muốn làm thêm mấy cái nữa.”

“……”

Minh Thì Tiết buông cô ra, đưa tay lấy hộp cơm.

Lộ Phân Phân nắm lấy không buông.

Minh Thì Tiết: “Không phải cho anh à?”

“Không.” Lộ Phân Phân thành thật giải thích: “Cái này là để cho mẹ ăn.”

Minh Thì Tiết thu tay lại, hỏi cô: “Vợ phải làm bánh cho chồng ăn, sao phải cho mẹ?”

Lộ Phân Phân: “… Bởi vì vợ cũng yêu mẹ.”

“Ôi chao, lời này nghe thật sự rất ngọt ngào.” Một âm thanh nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.

Hai người đồng thời quay đầu qua nhìn.

Năm ngoái Lộ Phân Phân cùng Minh Đình Phong ăn tết thông qua gọi video, liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ xinh đẹp ngay trước mặt.

Chính là mẹ chồng của cô! Về nước sớm hơn dự định!!

Lộ Phân Phân căng thẳng đến mức không biết làm gì.

Minh Thì Tiết cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nắm lấy tay cô, kéo cô qua đó, nghiêng đầu nói: “Phân Phân, chào mẹ đi.”

“…”

Lộ Phân Phân vốn nghĩ trong lòng rằng Minh Thì Tiết và mẹ đã gần một năm không gặp nhau, chắc sẽ qua chào hỏi nhau trước, cùng lắm cô sẽ có vài phút để chuẩn bị tâm lý.

Kết quả là cô cũng bị kéo vào cuộc.

Anh giống như đang dạy trẻ em vậy, kêu cô gọi “mẹ”.

Lộ Phân Phân vốn đang rất căng thẳng, nhưng khi mẹ chồng đột nhiên xuất hiện vào lúc này lại có một loại cảm giác thuyền đến đầu cầu đột nhiên chìm, vò đã mẻ lại sứt, thật sự muốn chạy trốn nhưng không được. Nhưng ngược lại rất thoải mái.

Cô ngoan ngoãn kêu: “Mẹ.”

Minh Đình Phong tươi cười rạng rỡ: “Ngoan.” Bà nhìn chiếc hộp trên tay Lộ Phân Phân: “Cái này là làm cho mẹ à?”

“À, đúng vậy.” Lộ Phân Phân vội vàng mở hộp cơm ra: “Mẹ nếm thử xem có thích không?”

Minh Đình Phong nhìn chiếc bánh tròn đều, nhìn thoáng qua đã nhận ra: “Bánh bà xã? Con cũng biết làm món này sao, mẹ rất thích ăn đó.”

Lộ Phân Phân căng thẳng nói: “Nghe nói mẹ thích nên con lập tức đi học làm ngay. Không ngờ mẹ trở về sớm, cái này con vừa mới học được lúc chiều, hương vị có thể… sẽ tệ một chút.”

“Để mẹ nếm thử.” Minh Đình Phong đưa tay ra, lấy một miếng bánh từ trong hộp. Ngón tay bà trắng nõn, sơn móng tay sáng lấp lánh, trên mặt không có một chút nếp nhăn, hoàn toàn không nhận ra đã có đứa con trai lớn như vậy.

“uhmm, ngon quá!”

Đạt được sự công nhận của mẹ chồng, Lộ Phân Phân thả lỏng: “Vậy ngày mai con sẽ làm thêm cho mẹ.”

“Được, con dạy mẹ đi, mẹ cũng học làm.”

“Mẹ không biết làm điểm tâm ạ?”

“Mẹ không biết nấu ăn.”

Lộ Phân Phân nghĩ thầm, vậy là tốt quá rồi. Nếu không cô đã biến thành kẻ múa rìu qua mắt thợ(1).

(1) Múa rìu qua mắt thợ: trước mặt người có chuyên môn mà ra vẻ ta đây, không biết tự lượng sức mình.

Minh Thì Tiết: “Sao mẹ về nước sớm thế?”

Minh Đình Phong thừa dịp buông bánh bà xã xuống, cười nói: “Mẹ muốn cho các con một bất ngờ.”

Lộ Phân Phân ngược lại cảm thấy đây là một sự kinh sợ.

Cô sợ muốn chết.

Minh Thì Tiết: “Mẹ đến khi nào?”

“Đến sau Lộ Phân Phân một chút.”

Minh Thì Tiết: “Tại sao không vào?”

Minh Đình Phong nhìn Lộ Phân Phân cười nói: “Sợ hai vợ chồng son các con có lời thì thầm muốn nói, nên ở bên ngoài chờ vài phút.”

Lộ Phân Phân đột nhiên cảm thấy mẹ chồng này thật đáng yêu.

Minh Thì Tiết: “Bố đâu?”

Minh Đình Phong: “Mẹ không đi với bố, lần đầu tiên gặp Phân Phân, gương mặt của bố con tê liệt, trông rất đáng sợ, tốt nhất là đừng nên về đây.”

Lộ Phân Phân: “…”

Minh Thì Tiết: “Lá gan của cô ấy không nhỏ đâu. Bố không tức giận à?”

“Tức chết mẹ rồi, còn giận dỗi không thèm trả lời tin nhắn của mẹ. Thôi không nhắc bố con nữa, khi nào con xong việc? Mẹ dẫn Phân Phân đi mua sắm trước, con xong việc thì gọi điện thoại cho mẹ.”

Minh Thì Tiết nghiêng đầu hỏi: “Phân Phân, em có rảnh không?”

Lộ Phân Phân là một người nhàn rỗi, sao lại không có thời gian rảnh được chứ, Minh Thì Tiết hỏi như vậy là vì lo lắng cô không muốn đi cùng mẹ chồng một mình, nên muốn giúp cô giải vây sao?

Sớm muộn gì con dâu cũng phải đối mặt với mẹ chồng.

Lộ Phân Phân: “Có.”

Minh Đình Phong đưa tay: “Bây giờ có thể giao vợ con cho mẹ rồi chứ?”

Minh Thì Tiết nhéo nhéo đầu ngón tay, giao cô cho Minh Đình Phong.

“Mua đồ thì quẹt thẻ của anh.”

Lộ Phân Phân gật đầu: “Được.”

Minh Đình Phong đối với Hoằng Hà rất quen thuộc, sành đường hơn Lộ Phân Phân rất nhiều.

Lộ Phân Phân theo mẹ chồng lên lầu 5.

Tầng này đều bán những món xa xỉ, bình thường cô tuyệt đối sẽ không lui tới.

Minh Đình Phong chọn một cái túi, một đôi giày, hỏi: “Đẹp không?”

Lộ Phân Phân vội vàng gật đầu nói: “Đẹp ạ.”

Minh Đình Phong: “Tất cả đều gói lại, bảo bối con đi size bao nhiêu?”

“Dạ?” Tiếng “bảo bối” này khiến Lộ Phân Phân suýt chút nữa không kịp phản ứng: “Dạ size 36.”

Nói xong, cô lập tức ngăn cản: “Mẹ chọn thứ mình thích đi ạ, con có giày rồi ạ.”

Minh Đình Phong nói: “Thích thì mua, giày cũng không phải chỉ để mang không.”

“…”

“Mẹ dẫn con đi xem.”

“…… Cảm ơn mẹ.”

Minh Đình Phong lại chọn một cái túi, một cái khăn lụa cùng một cái khăn choàng đưa cho Lộ Phân Phân.

“Con thích mặc sườn xám, vậy mẹ khỏi mua quần áo cho con nữa nhé. Con có mệt không? Chúng ta đến nhà hàng chờ chồng con tan làm, đi thôi bảo bối.”

Lộ Phân Phân lại bị đổi xưng hô.

Trên đường đến nhà hàng.

Minh Đình Phong kéo tay Lộ Phân Phân, nhìn thế nào cũng rất vui mừng.

“Nhiều năm như vậy, con một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy. Không, đẹp hơn rất.”

Lộ Phân Phân kinh ngạc ngẩng đầu: “Mẹ từng gặp con rồi ạ?”

Minh Đình Phong cười nói: “Gặp rồi.”

Bởi vì em gái qua đời, Minh Đình Phong trầm cảm rất lâu, thân thể không tốt, tính cách của con trai lại hướng nội nên không chịu nói chuyện. Dù gia cảnh có tốt đến đâu, sức khỏe yếu thì cũng vô dụng.

Năm Minh Thì Tiết 15 tuổi, thân thể Minh Đình Phong yếu ớt nên không thể cùng anh về nước, bố của anh phải bay đi bay về giữa hai nước để cùng con trai phối hợp trị liệu.

Vì sự k1ch thích của hormone mà mập lên, ban đầu Minh Thì Tiết không chịu uống thuốc, sau đó không biết vì lý do nào, đột nhiên sẵn sàng phối hợp điều trị.

Minh Đình Phong nghe chồng nói, trong quá trình con trai hồi phục, câu anh nói nhiều nhất là: “Chúc mừng sinh nhật.”

Câu đầu tiên mà Minh Thì Tiết mở miệng cũng là “Chúc mừng sinh nhật”.

Minh Đình Phong nhớ rất rõ ràng, ngày đó là ngày lễ tình nhân.

Minh Thì Tiết cầm một lá thư, miệng lặp đi lặp lại, luyện nói “Chúc mừng sinh nhật” trước khi đi ra ngoài.

Sau khi trở về, anh không nói một lời, liên tục mấy ngày liền cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Học kỳ cuối năm lớp 12, bệnh của Minh Thì Tiết đã được chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng anh vẫn mãi buồn bực không vui, cả ngày ngẩn người với một con búp bê kì quái.

Về sau, Minh Đình Phong quét dọn thư phòng, trong lúc vô tình biết được nguyên nhân.

Con trai bà thích một cô gái.

Nhưng anh không thể tìm thấy cô gái đó.

Khoảng thời gian đó, Minh Thì Tiết như người mất hồn vậy.

Sau đó anh lên đại học, vóc người và giọng nói khôi phục lại còn mê người hơn so với các nam sinh bình thường, trời sinh chỉ số IQ cao, ngoại hình anh tuấn, các cô gái thích anh rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với họ.

Minh Đình Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng con trai sẽ độc thân cả đời.

Không ngờ rằng, ngay khi lần thứ hai Minh Thì Tiết về nước không bao lâu, đột nhiên nói anh sắp kết hôn.

Minh Đình Phong vô cùng vui sướng, nghĩ thầm con trai đã thoát được vỏ bọc năm xưa.

Từ khi có Lộ Phân Phân, sự thay đổi của Minh Thì Tiết rất rõ ràng, giống như được sống lại một lần nữa.

Minh Đình Phong cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng khi bà nhìn thấy ảnh chụp của Lộ Phân Phân, lập tức hiểu được nguyên nhân.

Cô chính là cô gái nhỏ A Tiết giấu trong lòng suốt mười năm.

(A Tiết: tên thân mật của Minh Thì Tiết.)

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment