Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 93

Ân Thẩm Ngạn lững thững bước đi trên phố. Cậu nhìn quanh một hồi chẳng thấy có Dương Khánh Đình đuổi theo.

Cậu chán nản thở dài một hơi, bỗng thấy cổ họng mình khan khát nên tìm đến một chỗ máy bán nước tự động.

Lúc Ân Thẩm Ngạn lục tay vào trong túi quần để tìm một tờ tiền lẻ, không may khi rút tay ra, cậu lỡ để một món đồ rơi theo xuống đất, va chạm vào nền gạch phát ra các tiếng lenh keng.

Đó là chiếc vòng bạc mà Dương Khánh Đình tặng cho cậu lúc cậu còn nhỏ.

Hồi đó Ân Thẩm Ngạn thường hay bị bệnh nhiều, cô đeo vòng bạc này vào tay cậu là để cậu nhanh khoẻ hơn, cũng là để bảo vệ cậu.

Dù sau này Ân Thẩm Ngạn không còn đeo vừa chiếc vòng bạc ấy nữa, nhưng cậu vẫn giữ lại nó như một kỉ niệm.

Chỉ tiếc rằng kỉ niệm ấy sớm đã chẳng bao giờ gặp lại.

Ân Thẩm Ngạn cúi người nhặt lại chiếc vòng bạc ấy lên.

Chợt cậu giật mình, nhìn thấy hình bóng dưới chân cậu bị lồng lên bởi một cái bóng đen cao lớn khác.

Ân Thẩm Ngạn còn chưa kịp quay đầu ra sau nhìn người đó là ai, đã có một thứ màu đen nào đó trùm lên đầu cậu.

"Hữu Duy, anh không được rời khỏi đây."

Hoàng Tiểu Nghê mỉm cười, trên tay của cô ta là một chiếc điện thoại phát đến cuộc gọi của Trần Bình Vân.

"Dương Khánh Đình và con của anh đang được những người bạn của em rủ đi đến một nơi nào đó chơi rất vui. Quay lại ngồi xuống bàn đi. Em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi."

Ân Diên Tuyền chỉ vừa mới đẩy cửa của nhà hàng ra một khoảng, tiếng nói của Trần Bình Vân bên kia đã khiến cho anh phải dừng lại.

"Dương Khánh Đình đã ở chỗ của anh rồi."

Hoàng Tiểu Nghê chắc chắn rằng anh đã nghe thấy rất rõ. Cô ta cười khúc khích, ánh mắt thâm tình nhìn Ân Diên Tuyền.

"Hữu Duy, anh chắc chắn không muốn người vợ yêu quý của anh trở về nhà trong trạng thái đông lạnh đâu đúng không?"

"Hoàng Tiểu Nghê, cô có biết mình đang làm gì không?" Ân Diên Tuyền nghiêng đầu nhìn cô ta, từ cánh tay của anh đã bắt đầu nổi lên những đường gân căng cứng.

"Em biết mà, việc mà em làm là sai trái lắm. Nhưng em chỉ biết có dùng cách này thì mới khiến cho trái tim anh trở về là của em thôi!"

Chẳng biết từ khi nào, anh đã trở thành chúa thần mà cô ta tôn thờ.

Ân Diên Tuyền không di chuyển, anh đưa mắt nhìn ra xung quanh trong và ngoài nhà hàng nơi mình đang đứng, nơi đâu cũng đều có người đang quay sang nhìn anh.

Những đôi mắt ấy của chúng thật quái gở, giống như chỉ cần anh bước một bước ra khỏi nhà hàng, hoặc có một ý định nào đó với Hoàng Tiểu Nghê, bọn chúng sẽ lập tức lao vào người anh bắt lại.

Màn hình trên điện thoại của Hoàng Tiểu Nghê vẫn phát đến hình ảnh Dương Khánh Đình đang bị cả một đám người bao quanh.

Cô bị bọn chúng ép nằm sấp xuống sàn nhà bẩn thỉu, tay, chân đã bị trói, miệng thì bị chúng lấy một miếng vải buộc lại.

"Sao anh còn chưa lại đây với em?" Bỗng giọng của Hoàng Tiểu Nghê trầm xuống, cô ta nghiến răng, ra lệnh bằng một giọng nói lạnh lẽo: "Anh ấy chưa nhìn được rõ mặt cô ta. Nâng mặt cô ta lên đi."

Lập tức, một tên giật lấy tóc của Dương Khánh Đình kéo mạnh lên.

Cô đau đớn, tiếng hét bị bịt lại ở cửa miệng chỉ phát ra được các tiếng ưm ưm.

Ân Diên Tuyền nhìn cô vì quá đau mà nước mắt đã tràn ra bên ngoài, toàn thân anh sững sờ, nắm tay run lên.

Anh bước từng bước nặng nề quay trở lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt của Hoàng Tiểu Nghê.

Bây giờ cô ta mới hài lòng mà nói với thuộc hạ ở bên kia.

"Anh ấy thấy rồi. Không cần cho anh ấy thấy mặt của cô ta nữa."

Tên đó vâng một tiếng, bất thình lình buông tay thả cô ra.

Dương Khánh Đình không kịp phòng bị, người ngã xuống, vùng cạnh trán bị đập mạnh vào một khối vỡ vụn của bê tông mà loang loáng chảy máu tươi.

Trước mắt cô đều là một khoảng mơ hồ, tầm nhìn mờ mịt chỉ có thể loáng thoáng thấy được những khuôn mặt bặm trợn đê tiện của lũ người đang bao quanh cô.

Ánh nhìn của chúng hướng tới cô thật ghê tởm.

Ân Diên Tuyền mím môi, mãi về sau anh mới nặng nề mở miệng nói, từ thân người của anh liên tục phát ra một cỗ hàn khí như có thể khiến cho những người ngồi ở gần anh chết vì lạnh.

"Cô muốn gì?"

"Không phải em đã nói với anh trước đó rồi sao?" Hoàng Tiểu Nghê si mê nhìn Ân Diên Tuyền: "Thứ em muốn chính là tình yêu của anh."

"Tình yêu của tôi?" Ân Diên Tuyền bật cười, nhưng trong ánh mắt chỉ chất chứa những ý muốn giết người: "Cách để làm cho người khác yêu này của cô thật khiến người ta phải trầm trồ!"

"Thì thế nên em mới nói không cần phải là tình yêu đích thực."

Hoàng Tiểu Nghê nằm trườn ra bàn, muốn tiến đến gần Ân Diên Tuyền hơn để được ngắm nhìn khuôn mặt của anh.

"Chỉ cần anh nói "anh yêu em" trước sự chứng kiến của vợ anh, em sẽ liền coi đó chính là tình yêu."

Dương Khánh Đình ở đầu dây bên kia nghe thấy được giọng nói của cô ta, cô hoảng hốt, vội giãy người ra khỏi sự kìm hãm của lũ người kia.

Mảnh vải chặn lại miệng cô cũng đã bị cô làm cho lệch ra, Dương Khánh Đình vội vàng hét lớn.

"Không được! Diên Tuyền! Anh không được nói yêu cô ta!"

"Mau nằm yên!"

Trần Bình Vân trừng mắt, vung tay giáng xuống một bên má của Dương Khánh Đình một cái bạt tai khiến cho mặt cô lệch hẳn sang một bên khác.

Hai tai cô ù đi. Khoé môi bị rách, trong khoang họng có thể nếm được một mùi vị tanh tanh.

Ân Diên Tuyền gần như là đã bùng nổ, anh gầm lên.

"Không được động vào cô ấy!!!"

Mấy người đứng xung quanh anh đã chồm người lên định vây anh lại, nhưng Hoàng Tiểu Nghê đã phẩy tay bảo họ ngồi lại xuống ghế.

"Chỉ trách cô ấy dại dột dám chống lại em." Hoàng Tiểu Nghê thở dài tiếc thương, rồi hướng đến Ân Diên Tuyền đang tức giận đến khoé mắt đỏ bừng: "Anh biết mình nên làm gì rồi chứ? Cô ấy bị bệnh phù phổi phải không? Ở trong nhà hoang đó một thời gian, em không nghĩ cô ấy có thể chịu đựng được đâu."

Ân Diên Tuyền không thể ngăn lại được cơn thở dốc, anh không muốn từ chính miệng mình nói lời phản bội lại với cô, lại không thể để cho cô chịu bị hành hạ.

Cảm giác của anh hiện tại thật giống với lúc anh đứng ở trước phòng mổ ngày hôm đó, đối diện với hai lựa chọn cứu ai.

Môi anh run lên, sau một hồi kích động, anh nặng nề nói.

"Anh yêu em..." Xin lỗi em Dương Khánh Đình.

Chỉ cần cứu được Dương Khánh Đình ra thôi, lũ người này về sau, anh sẽ tàn diệt chúng.

Không sót một tên.
Bình Luận (0)
Comment