Edit: Hoa TuyếtTrước lời giải thích bất ngờ của Đàm Tư Niên, Hứa Du hơi hoảng hốt và kháng cự.
“Có phải nhanh quá rồi không?” Mặc dù biết không thể nào giấu giếm người nhà mãi, nhưng cũng không nên vào lúc này, ít nhất cũng phải hết năm nay, cho mọi người có thời gian chuẩn bị chứ.
Đàm Tư Niên nhìn chằm chằm vào cô, nói bằng giọng điệu trần thuật: “Bảo bối, chúng ta sống chung đã nửa năm rồi.”
“Nhưng mà…”
“Du Du, em đang lo lắng điều gì?” Đàm Tư Niên gạt bỏ những lý do cô sắp đưa ra, cất giọng trầm ổn: “Có những việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh là em không có quan hệ máu mủ, không làm gì trái luân thường đạo lý, chỉ đơn giản là yêu nhau, không hề tổn hại đến bất cứ ai. Chúng ta có khác gì những cặp tình nhân bình thường không? Không hề! Vấn đề lớn nhất chỉ là cha anh và mẹ em cũng yêu nhau, không hơn!”
Hứa Du cau mày: “Vậy thì anh gấp cái gì? Vừa rồi chú gọi anh lên đã nói gì vậy?” Về chuyện thú nhận với cha mẹ, anh và cô chưa từng bàn bạc cụ thể, nhưng cũng có một sự ăn ý ngầm, đều cảm thấy tốt nhất là tạm thời giấu diếm. Dù sao trước đó cô và anh cũng đã từng yêu nhau rồi chia tay, bây giờ hợp lại, cũng chưa chắc có thể bên nhau mãi mãi, lỡ như lại cảm thấy không hợp nhau rồi chia tay nữa thì sao?
Vì vậy để đảm bảo, trước hết họ phải thật ổn định, sau một hai năm, nếu họ vẫn thật sự nhận định nhau, cảm thấy đối phương chính là một nửa của mình và có dự định kết hôn, khi đó thú nhận cũng không muộn. Bằng không sau khi nói ra rồi lại chia tay, thì chẳng những cô và anh sẽ xấu hổ, mà cha mẹ hai người cũng sẽ không được tự nhiên, trái lại làm ảnh hưởng đến tình cảm của người lớn.
Đây là cách giải quyết hợp lý nhất, Hứa Du đã chuẩn bị tinh thần yêu lén trường kỳ, thế mà bây giờ sau khi anh biết cha mẹ không có ý định kết hôn, thì lại muốn nói thẳng với họ về mối quan hệ của anh và cô, như vậy không hợp lý.
Rõ ràng sáng nay vẫn còn rất êm đẹp mà.
Đàm Tư Niên cũng không định gạt cô, nói rất thành thật: “Cha anh muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho anh, còn hẹn gặp mặt vào tối nay rồi.”
Hứa Du: “…” Cô trực tiếp nổi giận: “Anh dám!!!”
“Đúng là anh không dám.” Đàm Tư Niên vội vàng nắm lấy tay cô: “Không phải anh đang bàn bạc với em đây sao? Em không muốn anh hẹn hò với người phụ nữ khác, thì cũng phải cho cha anh một lý do chứ. Bằng không chuyện thế này có một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Cứ liên miên không dứt, em không phiền thì anh cũng thấy, mà cha anh càng phiền, đến lúc đó chẳng những chúng ta cãi nhau, mà cha con anh anh cũng sẽ cãi vã. Như thế không phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm gia đình sao.”
Vẻ mặt Hứa Du vẫn rất không tốt, Đàm Tư Niên xoa đầu cô: “Anh không hỏi em dì có bất mãn gì với cha anh không, đó là chuyện của họ, chúng ta không can thiệp vào. Anh chỉ muốn biết trong thời gian ngắn, dì có định kết hôn không thôi, nếu muốn kết hôn, thì chuyện của chúng ta sẽ sẽ để sau. Còn nếu không muốn kết hôn thì hôm nay chúng ta sẽ ngã bài với họ. Vừa vặn ngay sinh nhật anh, cha anh sẽ nhịn anh một chút, mà như vậy cũng có ý nghĩ đáng nhớ hơn.”
Hứa Du cạn lời: “Sinh nhật anh, cha anh sẽ nhịn anh hơn. Nhưng hôm nay chẳng phải sinh nhật em, mẹ em sẽ chém em mất.” Chỉ nghĩ đến khi mẹ biết chuyện này sẽ nổi trận lôi đình thế nào, cô đã run sợ.
Đàm Tư Niên động viên cô: “Chẳng phải có anh rồi sao? Em phải biết rằng những người hay nóng nảy thì không giận dai, chỉ cần hết giận thì dì sẽ bỏ qua thôi. Cùng lắm là giận dỗi vài ngày là xong chuyện. Nếu đến lúc đó di tức lên đánh em, thì anh sẽ chịu đòn thay em.”
Hứa Du trợn mắt: “Anh thôi đi, còn không biết anh có đáng tin hay không đây. Lỡ như họ đều ra tay, ba anh đánh anh, mẹ em đánh em, thì hai ta ai lo được cho ai chứ.”
Đàm Tư Niên tưởng tượng đến tình cảnh đó mà không nhịn được bật cười thành tiếng: “Vậy hai ta xem như là đôi uyên ương số khổ rồi, cùng vượt qua phong ba bão táp thôi.”
Hứa Du: … Cảm thấy cái mạng nhỏ của cô sắp tiêu rồi.
____
Triệu Thục Hoa đưa hộp quà tới: “Dì cũng không biết nên tặng con cái gì, đúng lúc hai hôm trước dì đi mua sắm nhìn thấy bộ đồ này, cảm thấy rất hợp với con nên đã mua, hi vọng con sẽ thích.”
Đàm Tư Niên nhận lấy bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Con tin tưởng vào ánh mắt của dì, dì nói hợp thì chắc chắn sẽ không tệ.” Anh nói xong thì trực tiếp xé giấy bọc bên ngoài, mở nắp hộp, lấy chiếc áo khoác xám bên trong ra, cũng không nhìn kỹ mà đã đứng lên mặc vào ngay, còn xoay người một vòng: “Kích thước vừa vặn lắm ạ, dì thật tinh mắt, dạo này con mới mập lên, thế mà vẫn mặc vừa như in.” Sau đó hỏi Hứa Du: “Đẹp không?”
Trong lòng Hứa Du thầm than lúc này anh không thể bỏ qua cho em được sao!!!
Anh đã hỏi, nên cô không thể không trả lời, đành buồn bực đáp: “… Đẹp.”
Triệu Thục Hoa mỉm cười bước đến chỉnh mấy chỗ bị gấp nếp lại cho anh: “Chủ yếu là do dáng con đẹp sẵn, nên mặc gì cũng đẹp thôi.” Còn nói: “Chẳng phải cha con đã giới thiệu cho con đối tượng hẹn hò à? Nếu con không chê thì ngày mai mặc cái này đi, bảo đảm cô gái kia sẽ chết mê chết mệt thôi.”
Hứa Du: “…” Dính nhát dao thứ nhất.
Đàm Tư Niên lại lắc đầu, thờ ơ nói: “Chắc phải làm gì thất vọng rồi, ngày mai con không định đi gặp cô gái nào cả.”
Đàm Quảng Tư đang ngồi ở bên cạnh gửi tin nhắn, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: “Con lập lại lần nữa xem.”
Đàm Tư Niên rất nể mặt cha ruột: “Con nói ngày mai con không định đi gặp cô gái nào cả.”
“Con làm phản hả!” Đàm Quảng Tư lập tức nổi giận: “Lâm Lâm nhà chú Mã con là một cô gái tốt, có học thức lễ nghĩa, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, còn là sinh viên ưu tú trường Oxford, điều kiện gia đình cũng tốt, xứng với nhà mình. Người ta có chỗ nào không hợp với con đâu.”
Hứa Du: “…” Ăn nhát dao thứ hai.
Đàm Tư Niên thản nhiên nói: “Con có bạn gái rồi.”
“Có… có bạn gái?!”
Đàm Quảng Tư sửng sốt, đứng phắt dậy: “Con có bạn gái từ khi nào? Cmn đừng có mà gạt cha!” Ông tức giận đến mức chửi thề.
Đàm Tư Niên nhìn sang Hứa Du.
Đàm Quảng tư cũng nhìn sang Hứa Du.
Triệu Thục Hoa không kiềm lòng được cũng nhìn sang Hứa Du.
Hứa Du lúng túng giật giật môi, khẩn trương nuốt nước bọt một cái, rồi khô khan nói: “Ừm thì…. con chính là bạn gái của anh ấy.”
Đàm Quảng Tư: …
Triệu Thục Hoa: …
Đàm Quảng Tư tức giận đến nổi suýt thì lên cơn đau tim, run run chỉ vào mặt con trai: “Đàm Tư Niên! Mày thế mà! Thế mà! Thế mà lại dụ dỗ con gái của dì Triệu mày à! Mày có biết xấu hổ hay không hả?!!!”
Đàm Tư Niên bất đắc dĩ: “Cha à, con và Hứa Du đã yêu nhau từ mười năm trước rồi. Khi đó chẳng phải tại ba bắt con đi du học nên chúng con mới chia tay thôi. Con và cô ấy còn quen biết nhau sớm hơn cha và dì Triệu mười năm kìa, chúng con là nối lại tình xưa, yêu nhau thật lòng.”
Lượng thông tin trong lời nói của Đàm Tư Niên quá lớn, làm Đàm Quảng Tư và Triệu Thục Hoa không tiêu hóa kịp.
Hứa Du nhìn trưởng bối, rồi lại nhìn bạn trai, sau đó cắn răng nhắm mắt đứng lên: “Mẹ, chú Đàm, lời của anh ấy đều là sự thật. Chúng con cũng không ngờ sẽ gặp lại nhau, càng không ngờ rằng hai người lại tính đến chuyện kết hôn. Nhưng đây là ý trời, chúng con không muốn, mà do số phận đã an bài như vậy. Ban đầu, anh ấy và con đều không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, chúng con chỉ muốn coi nhau như người bình thường, nhưng chuyện tình cảm không ai khống chế được. Thích là thích, không có cách nào khác, cho nên dù hai người không ủng hộ, thì con và anh ấy cũng sẽ không chia tay. Chúng con xin lỗi vì đã làm hai người thất vọng.” Nói xong, cô lại trịnh trọng cúi đầu một cái, sau đó nắm tay Đàm Tư Niên chạy đi.
Đàm Quảng Tư: …
Triệu Thục Hoa: …
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có hơi lúng túng.
Không ai nói lời nào, chỉ nhìn nhau một cái rồi ăn ý dời mắt đi.
Đàm Quảng Tư ngồi xuống ghế sofa lần nữa, tự vuốt ngực mình, sau đó đột nhiên thở dài.
“Ông thở dài cái gì?” Triệu Thục Hoa vốn đang tức giận lập tức nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp phát hỏa: “Ông chê con gái tôi không xứng với con trai ông đúng không? Cảm thấy con gái tôi không học ở trường đại học danh tiếng, gia đình không có quyền thế, ngoài xinh đẹp ra thì cũng không hiền lương thục đức, không môn đăng hộ đối với nhà ông, có đúng không?”
Đàm Quảng Tư bị chặn họng đến á khẩu, không trả lời được, một lúc sau mới khô khan nói: “Thục Hoa, bà đừng như vậy.”
Triệu Thục Hoa chậm rãi vén tóc ra sau tai, hết sức phong tình, nhưng lại lạnh nhạt: “Ông cũng nghe hai đứa nhỏ nói rồi đó, chúng nó yêu nhau từ mười năm trước rồi. Nói đến đây, bà mới đột nhiên cảm thấy sai sai, đập mạnh xuống bàn: “Mười năm trước Du Dù nhà tôi mới mười hai tuổi!!!” Sau đó tức giận trừng Đàm Quảng Tư: “Con trai ông đúng là cầm thú.”
Đàm Quảng tư cứng họng: “Không, không, không có đâu, nhất định thằng nhóc Đàm Tư Niên kia chỉ nói vậy thôi. Du Du là cô bé ngoan, làm sao có thể yêu sớm như vậy được.” Thấy Triệu Thục Hoa còn lườm mình, ông vội nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho nó hỏi rõ ràng, bà đừng vội, cũng đừng giận.”
____
Hứa Du ngồi ở ghế phụ, trái tim lúc này vẫn đập liên hồi loạn xạ, như vừa chạy nước rút tám trăm mét, đến thở cũng khó khăn.
Vừa nãy đúng là quá kích thích rồi, Cô cũng không ngờ mình lại kéo Đàm Tư Niên bỏ chạy, chuyện này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch. Đến khi hoàn hôn lại thì cô đã kéo anh lên xe, đang trên đường về nhà của anh.
Cô quay sang nhìn Đàm Tư Niên, thấy anh vẫn đang hí hửng thì lập tức thẹn quá hóa giận: “Không nín cười được có phải không!”
Đàm Tư Niên bật cười ha ha, dứt khoát tấp xe vào lề đường, dừng lại, ghé đầu vào tay lái cười không ngừng, cũng không biết có cái gì để anh vui vẻ đến như vậy. Hứa Du hết chỗ nói, đẩy vai anh: “Anh xong chưa, đừng có quá đáng!”
Đàm Tư Niên cười đến ra nước mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn cô: “Bảo bối, sao em lại đáng yêu đến như vậy! Anh đã chuẩn bị đón mưa rền gió dữ rồi, kết quả em lại kéo anh chạy. Lúc đó em có nhìn lại không, cha anh và mẹ em đều hoàn toàn kinh hãi?!”
Hứa Du: “…Câm miệng!”
Đàm Tư Niên lại không nhịn được cười, vừa cười vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình rồi nhướng mày. Hứa Du cũng thấy tên người gọi tới, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn xạ: “Nghe… nghe không?”
Đàm Tư Niên nói: “Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.” Dứt lời, anh bắt máy, sau đó lập tức nghe tiếng gào rít từ bên kia truyền đến: “Mày là đồ khốn nạn! Mười năm trước Du Du mới mười hai! 12 tuổi đó! Ngay cả một cô bé mười hai tuổi mà mày cũng xuống tay được!”
Hứa Du: “…”
Đàm Tư Niên: “…” Xong đời, nói hớ rồi!