Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 48

Edit: 1407

Sau một đêm tuyết lớn, vạn vật như được phủ lên mình một tấm áo trắng. Trước khi ra ngoài, Hứa Du đã bị Đàm Tư Niên cưỡng chế đổi áo khoác, từ một chiếc áo khoác xinh xẻo đầy phong cách sang một chiếc áo lông dày thật dày dài tới tận đầu gối, dẫn đến việc chẳng thể nào mang theo túi xách dây xích mà cô đã phối sẵn từ tối hôm qua, làm Hứa Du buồn bực, vô cùng cạn lời.

Anh còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, “Hôm nay rất lạnh, mặc áo khoác ra ngoài chắc chắn sẽ bị rét cóng cả người. Anh cũng mặc áo bông đây này, em còn tốn sức đỏm dáng làm gì.”

Hứa Du không phục, “… Nhưng áo bông của anh đẹp!”

Đàm Tư Niên nghe thế thì cười, còn duyên dáng dạo trước mặt cô một vòng, “Thật sao, anh cũng cảm thấy rất đẹp,chẳng trách anh được, trời cho anh một thân hình hoàn hảo, có thèm muốn thì cũng không có đâu.”

“Ai thèm muốn hả!” Hứa Du lườm anh một cái, xoay người đi đến phòng ngủ, Đàm Tư Niên hỏi, “Làm gì đó?”

Hứa Du tức giận, “Em đi đổi túi!”

Khi ra khỏi nhà, tuyết lại bắt đầu rơi. Cũng may tuyết đọng trên đường đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không ảnh hưởng gì lớn đến giao thông. Radio đang đưa tin, tối qua những công nhân vệ sinh môi trường đã tăng ca thay phiên nhau hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu, cảm xúc dạt dào trong lời nói của MC làm Hứa Du nghe mà cảm động, nói với Đàm Tư Niên, “Làm công nhân vệ sinh đúng là chẳng dễ dàng gì.”

Đàm Tư Niên bực bộ nhìn tay lái mới đang lái chậm rì rì bỏ lỡ đèn xanh, nghe thế thì nói, “Suy nghĩ này của em là không đúng rồi, mỗi người đều có một nỗi phiền não khác nhau, không thể nói công việc thoải mái thì chẳng lo chuyện tiền bạc, cũng không phải công việc vất vả kiếm được ít lại không vui, thật sự không hề giống nhau. Em cảm thấy làm công nhân vệ sinh không dễ dàng, có khi người ta lại thấy phiền vì lúc nào cũng bị người khác thương hại đấy. Không phải em cũng nói rằng tiền đâu phải tự nhiên mà có sao. Cho nên công việc là công việc, người khác kiếm tiền không cần em thương cảm, em thương cảm chính là không tôn trọng thành quả lao động của người ta.”

Hứa Du như bị tạt cho một gáo nước lạnh, ngẩn ngơ nói, “Em chỉ dâng trào cảm xúc một xíu thôi mà, anh kích động như vậy làm gì!”

Đàm Tư Niên cũng ngẩn ra, “Anh đâu có kích động, anh chỉ đang tranh luận với em thôi mà.”

Hứa Du bĩu môi, “Vậy em nói một câu, anh lập tức quang quác dập lại em nhiều câu như vậy, không phải là đang bất mãn với em sao?”

Đàm Tư Niên cảm thấy oan uổng, “Chẳng phải do em nhắc đến việc làm công nhân vệ sinh không dễ trước à, cho nên anh mới mới phân tích chuyện này đúng hay sai với em đấy chứ?”

Hứa Du nghẹn họng, tức giận muốn bùng nổ. Ai cần anh phân tích! Trực nam thối tha!

Trên quãng đường còn lại, trong xe duy trì một sự im lặng quái dị, nhiều lần Đàm Tư Niên muốn nói chuyện với cô đều bị cô lạnh lùng khước từ, làm anh tiến thoái lưỡng nan chẳng muốn nói nữa.

Đến công ty thì lại bận rộn, cả buổi trưa hai người cũng không có thời gian riêng tư với nhau. Lúc nghỉ trưa, Đàm Quảng Tư gọi Đàm Tư Niên đi tham gia một bữa tiệc, hơn ba giờ chiều mới trở lại, khi đi đến trước bàn làm việc của Hứa Du thì gõ nhẹ lên bàn cô một cái, “Đến phòng làm việc của anh một lát.”

Lúc này Hứa Du mới giương mắt nhìn anh, sau đó chậm rãi đứng dậy theo anh vào văn phòng.

Đàm Tư Niên đóng cửa rồi khóa lại, vừa kéo cà vạt vừa đi đến khu tiếp khách, miệng hỏi, “Sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Hứa Du không mang theo di động, đàng hoàng đứng cạnh cửa, trợn mắt nói dối, “Không thấy.”

Đàm Tư Niên nhẹ giọng “A” một tiếng, thả đồ trong tay lên bàn trà, xoay người ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Hứa Du đâu có ngu, cô nói, “Em chưa chỉnh lý xong văn kiện, không còn chuyện gì khác thì em ra ngoài đây.” Nói xong thì xoay người đi ngay, nhưng vừa vặn khóa cửa thì đã bị người phía sau ôm lên khỏi mặt đất.

Hứa Du ai ui một tiếng, “Anh làm gì vậy!”

Đàm Tư Niên không thèm để ý đến lời cô, ôm cô đi thẳng vào phòng nghỉ, đặt cô xuống giường, rồi lập tức đè lên, mặt đối mặt hỏi, “Làm mình làm mẩy gì hả?”

Hứa Du chết vẫn mạnh miệng, “Ai làm mình làm mẩy!”

Đàm Tư Niên cười khẽ, mặt mày toát ra vẻ đẹp trai lưu manh, làm Hứa Du muốn xỉu ngang xỉu dọc.

“Bảo bối, anh biết em đến kỳ là tính tình lên xuống thất thường, nhưng mà, dù có cãi nhau thì vẫn phải trả lời tin nhắn của anh, em không trả lời tin nhắn, anh không yên tâm, cảm giác vô cùng không ổn.”

Anh đã xuống nước như vậy, làm Hứa Du chả gồng nổi nữa. Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, cô bất mãn là do anh cứ một mực không đồng ý câu nói thuận mồm của cô, làm cô chẳng còn đường nào để lùi cả.

Hứa Du nghĩ ngợi rồi nói, “Anh xin lỗi em trước đi.”

Lúc này Đàm Tư Niên rất dễ nói chuyện, “Anh xin lỗi, lúc sáng là do anh không đúng, không nên nói nhảm nhiều như vậy, vô cùng xin lỗi em.”

Vẻ mặt Hứa Du chăm chú, “Không phải anh nói nhảm nhiều, mà là không cùng tần số với em. Em nói người ta làm công nhân vệ sinh không dễ dàng gì là muốn bày tỏ cảm xúc trong lòng, đúng là người ta vất vả thật mà, tiền lương đã thấp còn phải lao động tay chân, rồi còn tăng ca ban đêm nữa chứ. Mà anh thì cứ đứng trên quan điểm đạo đức phản bác em, làm như mình thanh cao lắm í. Sao em lại có thể không biết việc kiếm tiền rất vất vả chứ? Và sao em lại có thể không biết chuyện công việc không phân biệt sang hèn, mọi người đều bình đẳng như nhau được.” Nhắc đến thì cục tức lại trồi lên, cô hung dữ lườm nguýt anh.

Đàm Tư Niên nghe mà muốn đỡ trán, thật ra đến lúc này, anh vẫn không rõ rốt cuộc có gì phải tức giận, phát biểu quan điểm của mình bình thường thôi mà. Chỉ là trong một mối quan hệ tình cảm không cần phải so đo rạch rồi quá, nếu không ai nhường ai thì cũng đừng tiếp tục nữa. Đàn ông mà, phải nhường một chút để cô gái của mình không mất mặt.

Thế là anh xoa nắn vành tai cô, “Được rồi, tóm lại đều là anh sai, em xem, bây giờ em sắp thăng cấp thành nữ vương rồi, có thể nhân từ đừng so đo với anh được không?”

Hứa Du lườm anh một cái, “Nói bậy, không phải em là công chúa điện hạ sao?”

Đàm Tư Niên mổ lên môi cô một cái, ánh mắt dịu dàng, “Công chúa sau khi kết hôn thì chính là nữ vương trong nhà.”

Hứa Du nghe anh nói xong trong lòng tự nhiên mềm nhũn, cũng không dồn ép anh nữa, đưa tay ôm lấy cổ anh, giọng nhẹ nhàng, “Thật ra chuyện lúc sáng em cũng không đúng, nếu anh không ép em mặc cái áo lông đó thì em đã vui vẻ hơn rồi, em không thích ăn mặc quá cồng kềnh, dáng người nhìn rất đô to, không đẹp chút nào, cũng không hợp với túi xách của em, cái túi dây xích đó em dốc sức dành dụm hai tháng tiền lương mới mua được đấy, hôm nay em còn muốn xách nó ra đường mà.”

Đàm Tư Niên thế mới biết thì ra mấu chốt của vấn đề lại là chuyện này, lập tức có hơi dở khóc dở cười, ngẫm lại cũng phải, trong lòng nha đầu này đã giận sẵn rồi, khi ngồi trên xe phải dỗ dành cô mới phải, nếu biết trước thì anh còn dám đổ dầu vào lửa chọc giận cô sao.

Trước đó còn tưởng do tới tháng nên tính tình cô lên xuống thất thường, bây giờ xem ra điều anh nghĩ là hoàn toàn đúng. Chẳng qua anh vẫn không hiểu sao mặc áo lông lại xấu, lại không hợp với túi xách, anh cảm thấy mặc vào vẫn rất đẹp mà.

Nhưng mà, lúc này anh sẽ không làm trái ý cô nữa, vừa cười vừa dỗ ngon dỗ ngọt, “Trong mắt anh, em như thế nào cũng đều đẹp.”

Hai người lại ngọt ngào như cũ, tối về ăn cơm xong, Đàm Tư Niên xuống lầu, nói là đi siêu thị trong tiểu khu mua ít đồ. Khi trở về không thấy anh mua gì, nhưng lại xách về một gói quà rất đẹp. Hứa Du muờ mịt nhận lấy, “Cho em à?”

Đàm Tư Niên bảo ừm, mở ra nhìn xem.

Hứa Du mơ hồ đoán được là cái gì, nhưng cô vẫn mong đợi xé giấy gói, đến khi nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc, còn có chiếc túi giá trị sáu chữ số nằm trong hộp, Hứa Du lập tức phát điên, “Cái này rất là đắttttttttttt!!!”

Đàm Tư Niên đến ôm cô, nói như dỗ con nít, “Ông xã em rất giỏi kiếm tiền, ngoan ngoãn rồi sau này muốn mua túi nào thì mua, đừng tiết kiệm ăn uống làm khổ mình.”

Những lời Hứa Du nói buổi chiều trọng điểm không phải muốn nói cô nghèo, mà là muốn nói chiếc túi xách đó rất có ý nghĩa với cô. Nhưng nhìn người trước mặt dù đang cố kiềm chế vẫn để lộ mấy phần nhỏ đắc ý, cứ như một người đàn ông đang chờ để được tranh công khen thưởng vậy, nên lời đã đến bên miệng cô cũng im lặng nuốt ngược vào bụng, nhón chân lên hôn anh một cái, “Cảm ơn anh, em rất thích.”

Đàm Tư Niên ừ, rút tấm thẻ ra khỏi ví, “Em cầm tấm thẻ này đi, mật khẩu là sinh nhật em, không hạn mức, muốn mua gì thì mua, đừng tiết kiệm cho anh.”

Hứa Du nhìn tấm thẻ, lại nhìn anh, suýt chút nữa là xả vào mặt anh, lại còn khoe khoang nữa!

Cô cầm lấy tấm thẻ, lại lục ví của anh, Đàm Tư Niên hơi ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”

Hứa Du híp mắt cười, “Không có gì, chỉ là em cảm thấy hôm nay lại vừa khéo, đã nói đến chuyện cưới gả rồi, thì anh chuẩn bị báo cáo tình hình tài chính trong nhà luôn đi chứ sao.”

Đàm Tư Niên không rõ, sao lại lên bay đến quyền lực tài chính rồi?

Hứa Du không giải thích, cưỡng chế rút từng tấm thẻtrong ví ra đặt lên bàn trà, sau đó lấy giấy bút trong ngăn kéo đưa tới, “Viết đi.”

Đàm Tư Niên bật cười, “Viết cái gì?”

“Viết mỗi tấm thẻ của anh có bao nhiêu tiền, viết luôn hạn mức thẻ tín dụng là bao nhiêu luôn.”

“Cái này có gì mà viết.” Đàm Tư Niên cạn lời.

Hứa Du nói, “Em không tịch thu thẻ của anh thật đâu, anh sợ gì. Em chỉ muốn biết anh có bao nhiêu vốn lưu động, tiện cho việc sau này em tính thời gian kiểm toán, phòng ngừa trường hợp anh ăn chơi đàng điếm nuôi bồ nhí mà em không biết.”

Trong lòng Đàm Tư Niên tự nhủ, chuyện này sao mà tra ra được, người có thân phận như anh,  không dễ tính ra khoảng thu đâu. Nhưng nhìn cô làm như thật như vậy, anh cũng vui vẻ chơi với cô, thế là thành thành thật thật nhận giấy bút viết hạn mức, có nhiều cái không nhớ, còn đăng nhập vào e-banking kiểm tra số dư trong thẻ, gần như toàn bộ đều là như vậy.

Đến khi viết xong, Hứa Du hài lòng cầm tờ giấy, ánh mắt sâu kín nhìn anh nói, “Em biết toàn bộ tài sản của anh không ít như vậy. Nhưng không sao, chỉ cần anh biết rằng bất cứ lúc nào em cũng đều đang giám sát anh là được rồi, ngày nào đó muốn làm chuyện xấu, phải tính cho kĩ có thể giấu hay không nhé.”

Đàm Tư Niên không biết làm sao, “Du Du, em phải có lòng tin với anh chứ.”

Chẳng biết nghĩ đến điều gì, tâm tình Hứa Du đột nhiên trở nên không tốt lắm, nheo mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói, “Em rất tin tưởng anh, nhưng em không có cảm giác an toàn, nói thật là em có hơi sợ, nói cưới thì cưới, nói muốn có con thì có con, như đi cáp treo vậy, quá nhanh. Em biết bây giờ là thời điểm thích hợp, cũng không có gì bất mãn, nhưng em lại không yên lòng được, em không biết anh có thể mãi thích em không, cũng không biết em có thể làm một người vợ tốt một người mẹ tốt không, càng không chắc chắn tương lai sau này em có biến thành một oán phụ mà ngay cả mình cũng thẩy ghét rồi để anh phải chán ghét em.”

Đàm Tư Niên nhíu mày, “Bảo bối, không lẽ em đang mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân sao?”

Hứa Du tạm dừng một lát, tập trung suy nghĩ sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đàm Tư Niên, hình như em có hơi sợ việc kết hôn.”
Bình Luận (0)
Comment