Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 8

Edit: Thu Phùng

Beta: Hoa Tuyết

Đến lúc quay về chỗ ngồi một lần nữa, thì cả thể xác đến tinh thần của Hứa Du đều mệt mỏi.

Mệt mỏi quá!

Đàm Tư Niên đẩy cốc nước tới trước mặt cô, “Uống nước đi.”

Hứa Du sợ trôi lớp trang điểm nên không uống. Cô tô son đỏ, màu tươi tắn, xinh đẹp lại đầy sức sống, trông rất đẹp, chỉ là hiệu quả chống thấm của nó không được tốt lắm, lại còn dễ trôi dễ dính, cũng không thể vừa tới đã đi trang điểm lại đúng không? Hơn nữa cô không quen biết ai ở đây, chỗ lạ, cô lại là dân mù đường, nhỡ chẳng may đi toilet xong rồi không quay lại được thì biết làm sao? Bảo Đàm Tư Niên đi đón cô à? Xấu hổ lắm.

Đàm Tư Niên cũng không cố ép, anh thu tay lại, nhẹ nhàng hỏi, “Nhớ được bao nhiêu?”

Hứa Du đơ mặt, không đáp.

Lúc đầu cô thật sự rất chuyên tâm ghi nhớ, cảm thấy mình không nhớ được toàn bộ, vậy thì nhớ được hai ba bốn năm cũng không thành vấn đề chứ? Nhưng… cô tự tin sớm quá, vả mặt đã nhanh lại còn vội, vừa mới nhớ được thân phận và khuôn mặt của người ta theo vị trí chỗ ngồi, sang bàn kế tiếp, mơ hồ nhớ được ba bốn người, sang bàn tiếp theo nữa, hay rồi, hoàn toàn hồ đồ không biết ai là ai, người béo kia là Ngụy tổng của công ty nào đó, nhưng cô lại cảm thấy người béo nọ hình như mới giống Ngụy tổng, cứ lăn qua lộn lại như vậy, cô đã tự khiến mình mơ hồ.

Chuyện mất mặt như vậy cô không thể không biết ngại mà nói ra, chỉ đành im lặng là vàng.

Cô không lên tiếng, Đàm Tư Niên đã tự hiểu trong lòng, có hơi bất đắc dĩ. Anh thật sự thấy việc nhớ người không hề khó, cái này vốn là một trong những kỹ năng thiết yếu mà thư ký, trợ lý buộc phải có, làm cấp dưới cho người ta mà chút năng lực này cũng không có thì chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng anh không hề bất mãn, Hứa Du không phải cấp dưới bình thường, đối với cô, anh rõ ràng bao dung hơn hẳn, ừm, vốn cũng không trông cậy cô bé này có thể làm phụ tá đắc lực cho mình, không gây trở ngại gì là được.

Nghĩ ngợi một chút, nhân lúc bữa tiệc chưa bắt đầu, bên này cũng không có ai tới quấy rầy, Đàm Tư Niên lại nhỏ giọng bên tai Hứa Du, lần lượt giới thiệu từng người một, mỗi lần nói tới ai, tầm mắt của anh lại đảo tới đó để cho Hứa Du nhớ.

“Em nhìn lộ liễu quá đấy.”

Hứa Du vội rũ mắt xuống, không dám nhìn chằm chằm vào người ta nữa, cơ mà sao lại kêu lộ liễu? Không thể dùng từ khác à? Cô thô tục lắm à!

Đàm Tư Niên thành công nhận lấy một cái lườm, anh không để tâm, uống ngụm nước rồi xem đồng hồ, “Nhớ chút này trước đã, gần đến giờ rồi.” Quả nhiên, anh vừa dứt lời, thì có người đi lên sân khấu, đứng ở trước microphone chuẩn bị nói chuyện.

Đó là một người phụ nữ trung niên, trông khoảng trên bốn mươi tuổi, trang phục trang nhã, bề ngoài thỏa đáng, không được coi là đẹp nhưng vô cùng có khí chất.

“Rất cảm ơn mọi người, dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn tới dự buổi tiệc tối nay, vô cùng vinh hạnh. Cha tôi, Tôn lão tiên sinh, vì vấn đề sức khỏe nên không thể nào đích thân tới đây, vì vậy đêm nay sẽ do tôi tiếp đãi các vị.”

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên rào rào.

Hứa Du: “…” Tuy không hiểu cái này có gì hay mà phải vỗ tay, nhưng cô vẫn vỗ vài cái hùa theo mọi người.

“Tập đoàn Phồn Hoa đã trải qua bốn mươi sáu năm, từ một tiệm may nhỏ bé, tới nay đã có sáu mươi lăm nhãn hiệu, bảy mươi hai xưởng, với quy mô công nhân viên chức gần mười vạn người…” Sau bài giới thiệu dài dòng là một danh sách cảm ơn, từ đầu đến cuối tốn khoảng hai mươi phút, sau đó người phụ nữ kết thúc bài phát biểu, để cho khách khứa thưởng thức chương trình biểu diễn, đồ ăn cũng được bưng lên từng bàn.

Hứa Du lấy được tư liệu giới thiệu tường tận về tập đoàn Phồn Hoa ở chỗ Trường Thiên. Đây là một công ty lớn, chủ yếu kinh doanh mặt hàng thời trang, thực lực hùng hậu, có nhận thiết kế riêng, đồ cao cấp, còn có dây chuyền sản xuất hàng hiệu. Hứa Du cũng đã từng mua quần áo của công ty này, chỉ là không biết nhãn hiệu đó thuộc về Phồn Hoa.

Quảng Vực phụ thuộc vào rất nhiều ngành nghề, trong đó có cả mảng thời trang, ban đầu Đàm Quảng Tư cũng khởi nghiệp từ mảng này, năm ngoái Quảng Vực và Phồn Hoa còn ký kết hợp tác một số hạng mục, cho nên quan hệ giữa hai công ty không tệ lắm.

Người phụ nữ vừa rồi hiện đang nhậm chức chủ tịch của Phồn Hoa, là con gái duy nhất của Tôn Nguyên, tên là Tôn Thanh. Trong tư liệu Trương Thiên đưa, phần giới thiệu về bà ấy cũng không chi tiết, chỉ nói sơ qua mấy câu: tốt nghiệp Thanh Hoa, đi du học tại Pháp, tài năng hơn người, tính cách mạnh mẽ, đã ly dị, có một con trai,  hiện đang là người nắm thực quyền của Phồn Hoa.

Hứa Du tua một lượt trong đầu rồi không nghĩ nhiều nữa. Trên sân khấu đã bắt đầu tiết mục, cô cho rằng chắc là công nhân viên biểu diễn gì đó, không ngờ Phồn Hoa trâu bò như vậy, mời hẳn minh tinh!

Người cầm microphone kia không phải là tiểu thiên vương đang đặc biệt nổi tiếng gần đây sao?! Cà phê(*) này còn cần tới đây chạy sô kiếm tiền à?

(*Cà phê: 咖位 – già vị, thuật ngữ của giới giải trí, chỉ địa vị của người nổi tiếng trong giới.)

Không phải chứ?

Đang nghĩ xem có phải mình nhận nhầm người rồi không, thì tay bị Đàm Tư Niên đụng một cái, sau đó nghe thấy anh nhỏ giọng nói bên tai, “Nước miếng sắp rớt ra rồi kìa.”

Nét mặt Hứa Du cứng đờ, câm nín không nói nên lời. Tên này trước đây rất lễ độ, đối với cô cũng không tệ, không hiểu sao hôm nay lại khác thường như vậy, nói chuyện không giống anh của trước đây gì cả.

Trong ấn tượng, trước đây lúc anh mặt dày theo đuổi mình cũng không xấu xa như vậy.

Xem ra thời gian đúng là dao giết heo*, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc bé vô lại thì theo tuổi tác sẽ phát triển thành vô lại ngầm, chứ không thể nào hết hẳn được.

(*Thời gian là con dao giết heo: 时间是把杀猪刀, ý chỉ thời gian trôi qua nhanh, đây là 1 từ lóng trên internet.)

Tiểu thiên vương hát hai bài hát, sau khi anh ta đi xuống sân khấu, người đi lên lại là một ngôi sao khác, liên tục như vậy, tới khi Tôn Thanh bưng ly rượu tới đây, Hứa Du đã thấy không dưới năm minh tinh lớn.

Lúc đầu cô còn ngạc nhiên, cảm thấy những minh tinh thành công như vậy hẳn phải không thiếu chút tiền mà. Nhưng sau đó nghĩ lại, tuy rằng bề ngoài, minh tinh nổi tiếng và xinh đẹp, nhưng họ cũng cần người có nâng đỡ, cầncác mối quan hệ, tới đây biểu diễn góp vui hẳn không phải vì tiền, mà là do thương hiệu Phồn Hoa có thể mang lại lợi ích cho họ.

Tất cả các mối quan hệ giữa người với người đều không tách rời khỏi hai chữ lợi ích, Hứa Du nhớ tới lời giảng viên đại học từng nói, đến lúc này mới có thể hiểu được.

Nếu như trước đây lúc mẹ bảo cô tới Quảng Vực đã khiến cô bước vào thế giới mới, thì bây giờ cô đã bước vào giai đoạn tiến hóa thứ hai ở thế giới mới này. Mà về sau, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc hơn, trong tương lai gần, có lẽ cô sẽ hoàn toàn thăng cấp, hoàn toàn dung hòa vào thế giới này, cho đến khi trở thành người thành thục trong mắt người khác.

Chắc đây chỉ là giai đoạn mà bất kỳ ai mới đi làm đều phải trải qua, không có ai may mắn thoát được.

Những người ngồi ở bàn này, Đàm Tư Niên đều biết, trước đó đã dẫn Hứa Du đi chào hỏi giới thiệu rồi. Ngồi đây không phải là giám đốc này thì cũng là giám đốc nọ, không ai có thân phận thấp, ai cũng mang bạn gái, thư ký, bà xã, có cả chị em gái tới, Hứa Du bị giới thiệu với thân phận là thư ký.

Tôn Thanh qua kính mọi người một ly rượu trước, sau đó nói chuyện với từng người, lúc tới lượt Đàm Tư Niên, bà giống như người lớn trong nhà, vỗ vỗ vai anh, “Ba của con lại lười rồi, để cho con làm chân chạy thay, con về nói với ông ấy, mai dì làm chủ xị, giới thiệu một người bạn với ông ấy, bảo ông ấy gọi điện lại cho dì.”

Đàm Tư Biên cười hết sức lễ độ, “Con biết rồi, dì Thanh.”

Những người mang thân phận bạn gái đi cùng như Hứa Du, giám đốc Tôn sẽ không bắt chuyện, suốt cả quá trình Hứa Du đều im như gà, làm một bình hoa đạt chuẩn. Đến khi Tôn Thanh đi rồi, cô mới ngờ vực hỏi Đàm Tư Niên, “Sao bà ấy không gọi thẳng cho chú Đàm?” Không phải là có gian tình gì đó chứ?

Đàm Tư Niên liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô đang nghĩ gì, bật cười, “Không phải như em nghĩ đâu, gần đây điện thoại công việc của cha anh thường tắt máy, có lẽ dì ấy gọi mãi không được, hôm nay lại vừa khéo, nên mới nhắn một câu để anh chuyển lời.”

Thấy anh thản nhiên, Hứa Du cũng hơi ngại, cảm thấy mình quá nhạy cảm, cứ nghĩ xấu về người khác.

Khoảng chừng mười giờ bữa tiệc kết thúc. Hình như sau đó còn có sắp xếp khác, nhưng Đàm Tư Niên không có ý định tham gia. Hứa Du cũng không có hứng thú, cô sắp mệt chết rồi, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi nằm lên ghế salon ăn dâu tây, buôn với mẹ những chuyện hôm nay thôi.

Hai người ngồi vào xe, Đàm Tư Niên uống ít rượu trắng, không say, nhưng cũng hơi lâng lâng. Anh nới lỏng cà vạt, lấy một chai nước trong tủ lạnh mini ở trên xe ra, mở nắp, hỏi Hứa Du trước, “Uống không?”

Hứa Du ừ, nhận lấy rồi uống vài ngụm. Vừa nãy trên bàn ăn cô không làm sao động đũa ăn gì được, nước cũng chỉ nhấp môi, thanh tao ưu nhã, nhưng rất vất vả, giờ không cần chú ý son môi rồi, cảm giác há to miệng uống nước thật tốt làm sao.

Đàm Tư Niên thì lấy một chai nước khác ra, uống hơn phân nửa, ra hiệu Tiểu Trần có thể lái xe, sau đó anh nhìn cô hỏi: “Hôm nay trải nghiệm thế nào?”

Hứa Du nói được mở mang, “Chỉ là không giống như em tưởng tượng.” Cô cho rằng sẽ thấy cảnh tượng xa hoa choáng ngợp, ai cũng ăn diện lộng lãy sang trọng hết mức, kết quả đây chỉ như một ‘tiệc cưới’ cỡ lớn.

Đàm Tư Niên cười, “Cụ Tôn lớn tuổi, chỉ thích không khí náo nhiệt như thế này, rất chướng mắt cảnh tượng tiệc tùng của phương tây.”

Hứa Du giật mình, thì ra là vậy.

“Lần sau anh sẽ đưa em đi tham gia mấy bữa tiệc như em tưởng tượng, thực ra cũng chẳng có gì, còn không bằng hôm nay, được xem biểu diễn lại còn không bị người ta vây quanh hỏi này hỏi nọ, sau này em sẽ hiểu.”

Hứa Du từ chối cho ý kiến, nếu như có thể, cô cũng không muốn tham gia tiệc tùng gì nữa, bất kể kiểu truyền thống như hôm nay theo phong cách phương tây như anh nói, đều quá ồn ào.

Về đến nhà, quả nhiên là mẹ chưa ngủ.

Hứa Du đổi giày, nũng nịu nói, “Mẹ, con muốn ăn dâu tây!”

Triệu Thục Hoa tức giận trừng cô, “Được rồi, mẹ biết rồi, đi tắm rửa đi, mẹ rửa dâu tây cho con.”

Hứa Du hoan hô, “Mẹ thật tốt!”

Tắm rửa thay quần áo xong, cảm giác như cả người đã sống lại, mệt quá đi mất. Mặc dù không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ ngồi yên không động đậy, nhưng cô vẫn cứ thấy mệt mỏi.

Chắc là do thần kinh căng thẳng quá mức. Nhưng chẳng có cách nào, lần đầu tiên trong đời khó tránh khỏi, mà dù về sau có thả lỏng hơn, thì cũng không dám thật sự thư giãn, chỉ sợ mình có chỗ nào thất lễ khiến cho người ta chê cười.

Ở bên ngoài, Triệu Thục Hoa gọi cô đi ăn dâu tây, Hứa Du đi ra phòng khách rồi nằm bò lên sô pha, không động đậy. Triệu Thục Hoa sờ tóc cô, còn hơi ẩm, bà bất đắc dĩ nói, “Tóc cũng không sấy khô, cẩn thận không mai lại đau đầu.”

Hứa Du làm nũng, “Mẹ, mẹ giúp con sấy tóc đi mà.”

Triệu Thục Hoa chọc trán cô, “Lớn từng này rồi mà còn bảo mẹ sấy tóc cho con!” Tuy nói vậy, nhưng bà vẫn đi vào nhà tắm lấy máy sấy ra sấy tóc cho con gái, Hứa Du thì nửa ngồi ôm đĩa trái cây ăn dâu tây. Chờ tóc khô, hai mẹ con mới nhắc đến chuyện đi dự tiệc.

Hứa Du kể sơ qua, nói cả chuyện Tôn Thanh bảo Đàm Quảng Tư gọi điện lại cho bà ấy, thấy mẹ chẳng có chút phản ứng nào, cô tò mò, “Mẹ, sao mẹ không lo lắng tí nào thế?”

Triệu Thục Hoa quyến rũ hỏi lại, “Mẹ có gì phải lo chứ?”

Hứa Du: “Mẹ không lo chú Đàm và Tôn Thanh có gì…”

“Không có gì phải lo đâu.” Triệu Thục Hoa rất bình tĩnh, “Đàn ông mà muốn ngoại tình… thì con cản không nổi, vẫn là thuận theo tự nhiên thì hơn, cả ngày nghi ngờ nọ kia chỉ làm tổn thương tình cảm của nhau thôi. Tuổi của bọn mẹ đã qua ngàn cánh buồm(*), có chuyện gì chưa trải qua chứ. Thật ra chú Đàm con là người có điều kiện, nếu như chú ấy đa tình thì đã không nhìn trúng mẹ rồi.”

(*Qua ngàn cánh buồm: 过尽千帆 – Quá tận thiên phàm, còn là tên 1 bài hát của Châu Thâm, link: https://www.youtube.com/watch?v=E2nOEJ85vX0)

Hứa Du ngẫm lại, cảm thấy rất có lý. Nhưng những điều này nói thì dễ mà làm thì khó, dù sao nếu như về sau người đàn ông của cô có gì mờ ám với người khác, nhất định cô sẽ không bình tĩnh nổi.

Một tuần sau, Hứa Du lại tham gia tiệc tối với Đàm Tư Niên, là loại tiệc như trong tưởng tượng của cô. Quần là áo lượt*, ăn uống linh đình, nam nữ trong bộ lễ phục túm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nếu như Hứa Du đứng ở ngoài xem thì sẽ thấy đẹp mắt, nhưng đến khi cô trở thành một thành viên trong đó, lại thấy rất khổ.

(Gốc là ‘Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)

Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao Đàm Tư Niên lại nói bữa tiệc của Phồn Hoa là tiệc tối thoải mái nhất.

Kiểu tiệc phương tây này đẹp thì có đẹp, nhưng lại vô cùng thử thách năng lực giao tiếp của người ta, nếu như mồm miệng lanh lợi thì bạn sẽ như cá gặp nước trong kiểu tiệc này. Nhưng nếu như không biết ăn nói, vậy thì thôi xong, bạn sẽ trải qua vô cùng đau khổ. Bởi vì bạn sẽ phải vắt óc tìm chủ đề nói chuyện phiếm với người ta, không những phải nghĩ chủ đề, mà còn phải đáp lại những chủ đề người ta nói, kiên nhẫn lắng nghe người ta kuyeen thuyên đủ chuyện.

Hiện tại Hứa Du đang gặp phải tình huống này.

Đàm Tư Niên đã được chủ bữa tiệc gọi đi bàn chút chuyện, Hứa Du không tiện đi theo, đành phải ở lại một mình. Nhưng cô lại quá xinh đẹp, lại không có bạn trai bên cạnh, nên lập tức trở thành đối tượng được những người đàn ông khác tranh nhau làm quen. Lúc đầu có mấy thanh niên vây quanh cô xum xoe, về sau lại có một cổ đông lớn của tập đoàn Phồn Hoa tới, những người khác liền tản đi.

Hứa Du vừa mỉm cười lắng nghe vị cổ đông lớn tuổi không dưới bốn mươi này kể về cuộc đời trắc trở của mình, vừa thầm nôn ói trong lòng, loại rác rưởi này mà cũng dám tán tỉnh bà, sao không xem mặt ngựa nhà ông có xứng hay không! Cái tên Đàm Tư Niên khốn kiếp kia nếu không xuất hiện thì cô sẽ không nhịn được nữa mất, con mẹ nó, không phải nói loại tiệc như này đàn ông đều là những thân sĩ được dạy dỗ tốt à, sao lại có loại mặt dày bám người ta đòi số điện thoại vậy!

“… Cô Hứa trẻ tuổi xinh đẹp như vậy mà chỉ làm thư ký thì thật đáng tiếc, tôi có thể giới thiệu cô Hứa tới công ty tôi làm người đại diện trang phục, về sau còn có thể gia nhập vào giới giải trí,  đỡ vất vả mà còn kiếm tiền nhiều hơn nhiều làm văn viên văn phòng nhiều.”

Hứa Du: “…” Tôi cam tâm tình nguyện! Tôi tự hào!

“Cám ơn Cận tổng,nhưng tôi vẫn thích công việc hiện tại hơn.”

“Úi trời, cô Hứa đừng từ chối nhanh vậy chứ, người trẻ tuổi nên dũng cảm một chút, đừng tự nhốt mình dưới đáy giếng, về sau lớn tuổi lại hối hận!”

“Ý tốt của Cận tổng tôi xin nhận, có điều tôi rất hài lòng với thư ký nhà tôi, Cận tổng đừng đào góc tường của anh em chứ.”

Hứa Du nghe thấy giọng nói này mà suýt nữa thì rớt nước mắt, cuối cùng thì Đàm Tư Niên cũng đã quay về rồi!

Đào góc tường sau lưng người ta lại bị chủ nhà bắt tại trận, quả thực rất xấu hổ, Cận tổng cười khan, cụng ly với Đàm Tư Niên rồi ngượng ngùng rời đi.

“Về sau gặp phải loại người này, em không cần đáp trả làm gì.” Đàm Tư Niên dặn dò Hứa Du.

Hứa Du phàn nàn, “Em cũng không muốn đáp lại, nhưng ông ta cứ như cao da chó không có cách nào gỡ ra được, bây giờ anh tới còn chậm, vừa nãy còn có bốn năm người vây quanh em đấy, sợ chết đi được!”

Đàm Tư Niên nhíu mày, “Xin lỗi, là anh cân nhắc không chu đáo, đi thôi, sang bên kia ăn ít đồ, lát nữa chúng ta sẽ về luôn.”

Hứa Du lắc đầu, “Không muốn ăn.” Vừa nãy cô căng thẳng muốn chết, ghét đám người này lại không dám cứng rắn, sợ mình là thân gái một mình, xử lý không tốt lại chịu thiệt, thật khổ quá mà, lúc này chẳng có tí hứng ăn uống nào cả.

Đàm Tư Niên nhìn đồng hồ, “Vậy anh đi chào hỏi, rồi chúng ta về.”

Thấy anh nhân nhượng như vậy, Hứa Du lại ngại, “Hay thôi, đừng đi về sớm thế này, kì lắm, anh đừng bỏ em một mình ở đây là được.”

Đàm Tư Niên mỉm cười, “Đi thôi, anh cam đoan từ giờ trở đi anh với em sẽ như hình với bóng.”

Hứa Du đáp lại bằng một cái nhìn khinh bỉ.

Đối với cái miệng thỉnh thoảng lại gợi đòn của anh, cô đã miễn dịch rồi, dù sao thì từ trong xương cốt anh đã không phải là người chính trực thành thật gì.

Hôm sau là ngày nghỉ 1-5, lần này có thể nghỉ 4 ngày. Hứa Du và mẹ đã quyết định đến trang trại dâu tây hái dâu tây, rồi lại đến trại cá ăn cá, sau đó thì về nhà làm tổ,  không đi đâu nữa.

Kế hoạch vô cùng tốt, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, kỳ nghỉ còn chưa bắt đầu thì Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư đã cùng bị tai nạn xe cộ, phải vào viện, làm cho Hứa Du và Đàm Tư Niên bị dọa mất nửa cái mạng. Hai người vội vã chạy tới bệnh viện, xác định hai ông bà không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay, cũng không phải là bị thương nặng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hai người họ vẫn ở trong phòng cấp cứu băng bó, chưa đi ra.

Hứa Du cũng bị dọa suýt chết, lớp trang điểm cũng bị nước mắt làm nhòe, Đàm Tư Niên đưa khăn giấy tới, vỗ vỗ vai cô, “Đi toilet rửa mặt đi, bên này có anh trông rồi.”

Hứa Du không muốn đi, không tận mắt nhìn thấy mẹ cô không yên lòng. Đàm Tư Niên cũng không miễn cưỡng, lại bảo tiểu Trần đi ra ngoài mua ít nước và khăn ướt về, nói thế nào thì nói, mang đôi mắt gấu mèo như vậy cũng quá bất lịch sự rồi.

Hai người đi thẳng từ tiệc tới đây, một người thì tây trang giày da, một người thì lễ phục thanh thoát, trai tài gái sắc, đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện rất bắt mắt, người qua kẻ lại đều phải nhìn vài lần.

Tiểu Trần đi mua đồ nhanh chóng quay lại, Hứa Du nhận khăn ướt rồi nói cám ơn. Cô quên túi xách trên xe rồi, chỉ có thể dùng điện thoại của Đàm Tư Niên làm gương tháo trang sức. Thực ra lớp trang điểm bị lem không quá nghiêm trọng, chỉ có chỗ đuôi mắt bị lem nhiều, chắc là do vừa nãy khóc dùng mu bàn tay lau vài cái mới trông kinh như vậy, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau vài cái là sạch.

Bây giờ là chín rưỡi tối, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, ngày nóng đêm lạnh. Đàm Tư Niên thấy Hứa Du chỉ mặc bộ lễ phục, áo choàng không phải quên ở lễ hội mà là để rơi ở trên xe. Anh bèn cởi áo vest khoác lên vai cô, thấy đôi mắt hạnh của cô vẫn chưa hết kinh hoàng, vừa muốn trấn an đôi câu thì cửa phòng cấp cứu mở ra.

Hứa Du và Đàm Tư Niên lập tức đi tới.

Bác sĩ nói không sao, bị thương không nghiêm trọng, đều chỉ là gãy xương, bó bột tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là được, nằm viện quan sát mấy ngày, không có biến chứng là có thể ra viện.

Tiểu Trần đi tới quầy thu phí làm thủ tục nằm viện, Đàm Tư Niên gọi điện thoại về nhà bảo thím Trần và hai dì giúp việc khác tới, ba và dì Triệu như thế này, chỉ có anh và Hứa Du nhất định là không được, bọn anh ngay cả chăm sóc bản thân còn không xong thì sao có thể chăm sóc người bệnh.
Bình Luận (0)
Comment