Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao

Chương 1

“Anh nói với em, đến Đài Nam này nếu chưa ăn qua mỳ thập cẩm, nhất định là sẽ hối hận đến chết!” Chàng trai trẻ vỗ ngực nói.

“Vâng, thưa lão tiên sinh, ngài nói cái gì cũng đúng.” Cô gái tóc ngắn nói, tươi cười ngọt ngào bên cạnh chàng trai.

Phía trước một quán ăn nhỏ ở Đài Nam, một đôi tình nhân vừa đi vừa ngắm cảnh, hai người thuận miệng nói, từng lời lại khiến cho người kia mỉm cười, chuỗi âm thanh vui tai vang lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt cũng giống như họ, vì thế cô lặng lẽ đi phía sau hai người, thỉnh thoãng lại bị tiếng cười lơ đãng của họ làm cho đau lòng không dứt.

“Một chén mỳ thập cẩm.” Đỗ Tiểu Nguyệt nói với bà chủ quán, tìm chỗ ngồi.

Nửa năm trước khi cô và Thành Hải Đông hẹn hò, hai người cũng tới Đài Nam ít nhất ba lần.

Anh thích món ăn vặt Đài Nam, nói món ăn vặt ở đây là văn hóa, có sinh mệnh, ngay cả những chủ quán ăn vặt cũng rất quy củ, thức ăn mỗi ngày sau khi dọn quán, đều không sử dụng lại, hơn mười năm như một ngày.

“Mỳ thập cẩm.” Một bát mỳ được trang trí khéo léo đặt trước mặt Đỗ Tiểu Nguyệt.

Mắm ruốc và nước dùng hòa quyện tạo nên mùi hương mê người, khiến cho Đỗ Tiểu Nguyệt bất giác hít sâu một hơi.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên Thành Hải Đông mang cô tới Đài Nam, đã nói cho cô biết nguyên nhân phía trên bát mỳ thập cẩm luôn có trứng tôm, không phải chỉ là vì để trang trí mà bởi nước dùng và mắm ruốc được chế biến từ nước hầm tôm … Chuyện anh nói cho cô nghe, cô đều ghi nhớ rõ.

Nhưng còn điều cô vẫn hi vọng ở anh?

Hốc mắt Đỗ Tiểu Nguyệt ửng đỏ, cố gắng nhanh tay nâng cái chén nhỏ, uống một ngụm nước canh.

Tuy dáng vẻ cô ăn rất nhã nhặn, nhưng chỉ ăn qua năm sáu lượt đũa đã dùng xong bát mỳ. Theo phản xạ, cô muốn gắp món trứng tôm không thể ăn ra, lại phát hiện bên cạnh không có Thành Hải Đông, không thể đem trứng tôm đưa tới miệng anh, nhìn anh thỏa mãn một ngụm ăn hết.

Ngực bỗng nhiên tê rần, truyền xuống dưới khiến cơ thể bất giác co rúm lại.

Cô nhanh chóng uống hết canh, cắn môi, tâm tư vẫn đang lẩn quẫn ở khoảng thời gian hỗn loạn giữa hai người.

Sao mọi chuyện lại diễn biến đến nước này?

Trước khi kết hôn, bọn họ dường như không bao giờ nói hết chuyện với nhau. Sao sau khi kết hôn, mỗi ngày anh về nhà, đều mệt đến ngay cả một hai lời cũng không muốn nói với cô? Cô biết anh thừa kế sự nghiệp của cha, thời gian làm việc rất vất vả, cô nguyện ý thông cảm cho anh, nhưng anh cũng nên quan tâm một ít tới cảm thụ của cô chứ?

Đỗ Tiểu Nguyệt thanh toán xong, nhanh bước rời khỏi quán mỳ, tránh cho đôi mắt lại bắt đầu lộ ra vẻ đáng thương. Cô đi dọc theo con đường, một mực cúi đầu che dấu sự cô đơn của mình.

Miệng cô có chút khô, đột nhiên muốn uống trà bí đao Nghĩa Phong.

Hải Đông từng nói với cô, trà bí đao ở Nghĩa Phong không cho thêm hương liệu, uống vào luôn cảm nhận được cổ vị tự nhiên trong vao của bí đao. Hơn nữa cầm một bao túi nilon buộc chặt đầy nước, cũng rất có cảm giác như quay lại thời thơ ấu. (Kat: =.=, đi theo chị Nguyệt nãy giờ ta đói quá!)

Thật là đáng sợ, chỉ mới kết hôn nửa năm, mỗi khi cô nhớ về việc gì tất cả đều có hình bóng của anh, thậm chí cô nhận ra mình không hề dàn xếp nổi cho mình một không gian riêng không hề có anh.

Hay là, chị họ của cô không hề nói sai, tính cách của cô quá yếu đuối, dễ cảm thấy cô đơn.

Đỗ Tiểu Nguyệt mua trà, một mình đi tới một hiên đình nghỉ chân, nhìn ánh mặt trời giữa trưa chói chang trên tòa đình cổ.

Những tòa nhà cổ, những quán ăn ngon, anh đều mang cô đi đến từng nơi. Lúc đó, thấy cô im lặng, liền bị anh vỗ đầu, chọc cô là học trò ngoan. Ai có thể nghĩ đến, sự yên lặng thừa nhận của cô, sau này trong hôn nhân lại biến đổi trí mạng thành trầm mặc đau thương?

Cô thật sự không hiểu, rốt cục làm sao xảy ra vấn đề.

Đỗ Tiểu Nguyệt thất thần đứng dậy, giống như âm hồn trở về nơi cũ để tưởng niệm.

Vừa quay đầu lại, ngay tại lối vào hiên đình là một bóng dáng cao lớn nhất thời làm cho cô giật mình, không thể động đậy.

Là Thành Hải Đông!

Cô còn không kịp chạy trốn, Thành Hải Đông đã vọt tới trước mặt cô.

“Em …” Thành Hải Đông nắm lấy vai của cô, con ngươi đen bối rối lóe lên ngọn lửa giận.

Đỗ Tiểu Nguyệt che bờ môi của anh lại, dùng ánh mắt dũng cảm nhất trong cuộc đời mình nhìn anh.

“Em không nghĩ chúng ta lại kết thúc như vậy” Cô nói.

Một năm trước…

Phố Cao Hùng là một khu nhà cổ, nhà hai bên đường chỉ toàn trát xi-măng, so với những nơi khác không quá đẹp, nên cũng không xuất sắc khiến cho người ta muốn dừng bước mà ngắm nhìn một phen.

Tuy nói thế, nhưng mỗi nhà đều có ban công phía trên lầu, từng nhà lại rất có không khí thiên nhiên. Hộ gia đình nào cũng đem những bồn hoa lớn nhỏ chất đống trước cửa hoặc treo ngoài ban công, không cần biết có hay không mỹ cảm, dù sao trồng hoa thực chất đem việc khiến tâm tình nhàn nhã làm trọng yếu.

Khi tâm tình tốt, sẽ không tự giác mà đi tới các quán lâu, pha bàn trà trên gác thượng, hàng xóm tụ họp lại. Mọi người nhàn hạ thưởng thức trà, nói chuyện trời đất, thuận tiện nhìn đám đông qua lại như nước chảy mây trôi.

Như nước chảy mây trôi?

Nhưng đám đông này từ đâu đến?

Gia đình bà chủ, vốn là thành phần tri thức, công nhân lui tới chẳng có gì lạ, hành lý mọi người và quan khách đều giữ tại đây, cho hợp với thời đại, đám đông đi qua nhà giống như hành hương, nhắm hướng một căn hộ ở cuối đường đi tới.

Theo phương hướng đám đông nhìn tới là một căn hộ khá lớn, phía trước treo một cái biển “Quá mỳ lão Đỗ”.

Mặt bằng quán không quá hai mươi mét vuông, nhưng khách lại ngồi đầy chật quán.

Ngoài cửa còn có đám đông xếp hàng, ít nhất cũng có hai, ba mươi người. Đối với việc mọi người kiên nhẫn xếp hàng chờ lượt ăn ở phố Cao Hùng này, quán mỳ này chính là kỳ tích duy nhất.

“Lão Đỗ, giống như bình thường!” Vương lão bá hơn bảy mươi tuổi tới ăn, thanh âm to lớn vượt qua vẻ bề ngoài.

“Trụng vắt mỳ, mỳ vằn thắn, canh nóng, món kho … của Vương bá bá.” Lão Đỗ hô lên với vợ mình, quay đầu sang gật đầu thăm hỏi Vương lão bá “Ông vừa ở Mỹ thăm cháu trở về à?”

“Đúng vậy, miệng toàn nói ABC, nghe tôi giảng lại thì chữ quốc ngữ tiếng mẹ đẻ đều không thông, chỉ có Tiểu Nguyệt nhà ông là ngoan.” Vương lão bá cảm thán nói, ngẩng đầu nhìn quanh tả hữu “Hôm nay sao không thấy nó?”

“Ở phía sau rửa rau. Kìa, không phải đang đi lên sao?” Lão Đỗ chỉ tay về phía sau.

Đỗ Tiểu Nguyệt bưng một cái giỏ khoai lang đã được rửa và cạo sạch, chậm rãi đi tới.

Người bên ngoài chăm chú nhìn, làm cho cô vốn trời sinh tính thẹn thùng bèn cúi đầu, chỉ biết bước nhanh hơn xuyên qua đám đông thực khách.

Mái tóc cột hình đuôi ngựa, đôi mày dài xinh đẹp, da thịt trắng trẻo, khí chất thanh tịnh, nhìn thế nào cũng không ra là một tiểu mỹ nhân lại rành chuyện gạo củi bếp núc.

“Tiểu Nguyệt …” Vương lão bá vừa thấy Đỗ Tiểu Nguyệt đến, giọng lại cất lên nghênh đón “Vương bá bá có thằng cháu trai, làm kiến trúc sư, năm nay ba mươi tuổi …”

“Vương bá bá, con … con phải đi giúp mẹ.” Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ mặt, bước được hai bước, lại sợ hãi quay đầu bồi thêm một câu “Cám ơn Vương bá bá lo lắng.”

“Nha đầu kia nhìn vẫn ngoan hiền như lúc còn nhỏ!” Vương lão bá ghé tới bên cạnh một khách trong tiệm ravẻ hiểu biết mà nói.

“Nha đầu Tiểu Nguyệt đâu chỉ ngoan từ nhỏ, ngay cả tính thẹn thùng cũng vậy. Nếu mỗi lần anh đến đây đều muốn làm mai làm mối, con bé sẽ để ý lần sau anh vừa tới, sẽ trốn ra phía sau.” Vị khách đã ăn ở “Quán mỳ lão Đỗ” hơn mười năm mỉm cười nói.

“Tôi thấy thật đáng tiếc, một nha đầu xinh đẹp, khí chất tốt như vậy, sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai?” Vương lão bá lớn tiếng nói.

Thì ra, Đỗ tiểu thư chưa có bạn trai nha! Vài thanh niên đã đi làm, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt vừa rời đi …

Đỗ Tiểu Nguyệt khom người đem rổ khoai lang đặt lên phía trước mẹ mình, cô cúi người thoáng nhìn qua danh sách các món ăn khách hàng gọi, bắt đầu dọn món kho lên.

Đao pháp thuần thục, phối hợp gia vị nêm nếm, tay nâng lên món ăn nhìn rất ngon mắt.

Đỗ Tiểu Nguyệt ở nhà phụ việc đã hơn một năm, ngoại trừ kỹ xảo còn chưa thuần thục như bố mẹ, các việc vặt vãnh trong quán, cô đã sớm thành thạo.

Thật ra, không phải ngay từ đầu cô công tác ngay tại nhà.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từng công tác ở ngoài hơn nửa năm, nhưng bởi vì không thích ứng được nên bị ba mẹ gọi về nhà hỗ trợ. Bởi gia đình cô dễ khẩn trương lo lắng, nên từ nay về sau xem như có thể thanh tĩnh tự tại.

Có lẽ bởi vì ngoại hình của cô khiến cho người ta có ảo giác, ở công ty, nam đồng sự chiếu cố cô rất chu đáo, làm cho vài đồng nghiệp nữ bí mật nói xấu sau lưng cô, sau đó lại còn công khai xa lánh, nên cô từ chức.

Lúc cô yên tĩnh đi dạy thêm, phụ huynh lục soát trong tập vở đứa nhỏ có thư tình viết cho cô, giận tới mức vọt tới trước mặt cô chỉ trích. Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng lập tức đem tiền lương ném trên mặt bàn, ngay trước mặt đứa nhỏ, mắng cô không biết kiểm điểm bản thân, sau đó sa thải cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt nghĩ đến tình cảnh bị khuất nhục lúc ấy, bàn tay không khỏi run rẩy. Cô cắn môi, buộc chính mình quên chuyện đó đi.

Cô nhanh chóng mang món kho bày lên khay, lại lấy ra một chén canh, một chén nước dùng, dùng tốc độ nhanh chóng gọn gàng đưa đến trước mặt khách.

“Xin mời dùng.” Đỗ Tiểu Nguyệt ôn nhu nói.

“Cám ơn.”

Người trẻ tuổi nọ nhìn theo bóng dáng cô khẽ nuốt nước miếng, Đỗ Tiểu Nguyệt lại sớm xoay người rời đi.

“Thật sự ăn rất ngon!” Một cô bé học trò có khuôn mặt tròn trĩnh mơ hồ thì thầm với bạn học.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn cô bé nở một nụ cười tươi, trong lòng ấm áp.

Cô thật sự, thật sự rất thích mọi người vì món ăn của ba mẹ mình mà lộ ra nụ cười hạnh phúc cũng như cảm thấy vui vẻ. Đây mới mới là công việc thích hợp với cô thì phải. Cô rất dễ dàng lo lắng nghĩ ngợi, không thích ứng được với những quan hệ phức tạp trong xã hội…

Đỗ Tiểu Nguyệt ôm khay, bước chân theo tâm tình nhẹ nhàng hẳn.

Thế nhưng tâm tình tốt đẹp của cô chỉ duy trì được một giây.

“Tiểu Nguyệt à! Sao em còn chưa đi tìm việc mới? Không phải em nghĩ ở nhà cùng với ba mẹ, chờ thừa kế quán ăn này chứ …” Một giọng nữ cao vút truyền đến.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhướn mắt, đón nhận một bóng dáng mặc đồ màu đỏ tươi của chị họ Tiền Phái Lam.

“Chị.” Đỗ Tiểu Nguyệt thấp giọng chào, trong lòng lại có cảm giác run rẩy.

Cô cũng cảm thấy công tác tại nhà không có gì không tốt, nhưng mỗi lần gặp chị họ, cô lại có cảm giác bị chị ấy làm cho tức giận đến sôi gan.

“Chị từ xa đã nghe người ta khen em rất có khí chất, lại không có bạn trai. Trời ơi, em không ra ngoài công tác, cả ngày ở trong nhà, nên không có bạn trai là đúng rồi!” Tiền Phái Lam nhìn soi mói vào cái áo màu trắng và cái quần bò màu vàng nhạt cùng màu với chiếc tạp dề của Đỗ Tiểu Nguyệt, nheo mắt đánh giá từ trên xuống.

“Phái Lam, con nên nói ít đi vài câu, Tiểu Nguyệt hiện tại hỗ trợ cho hai ta, nên công việc của chúng ta cũng giảm bớt rất nhiều.” Lão Đỗ cau mày nói.

“Dượng, con chỉ cảm thấy em họ tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học, bề ngoài cũng không kém, làm ở những chỗ như thế này, làm sao tìm được đối tượng? Giống như chị đó, nhờ đi làm ở bệnh viện, cho nên mới quen được anh rể của em …” Tiền Phái Lam đến bên cạnh Đỗ Tiểu Nguyệt, miệng lại thao thao bất tuyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt không nói, xoay người đi vào phía sau, cầm lấy một tờ giấy gọi món, im lặng chuẩn bị món canh nóng và món kho.

Tiền Phái Lam thấy Đỗ Tiểu Nguyệt không trả lời, nghĩ rằng ở đây đông người, cô không có nghe thấy, lại càng lớn tiếng nói.

“Lần khác nhờ anh rể của em giúp em giới thiệu với vài vị bác sĩ, em cũng biết bọn họ là thầy thuốc, có chút buồn bã, nhưng dù sao, kiến được rất nhiều tiền về cho vợ, coi như là chuyện tốt, so với chuyện em suốt ngày ở trong nhà …”

Đỗ Tiểu Nguyệt nắm chặt chén đồ ăn trong tay, lỗ tai rần rần thanh âm tiếng nước sôi là âm thanh nói chuyện vượt mức đề-xi-ben cho phép của chị họ, không nói gì nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Vị tiểu thư này, cô nói dông dài xong chưa vậy?”

Đột nhiên, một giọng nam ngắt ngang lời lải nhải của Tiền Phái Lam, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lên.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện rất cao, gần một mét tám thì phải.

Bộ dạng không hề tầm thường, hình dáng rất “chuẩn”, mày rậm mắt to, hơn nữa còn lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng noãn, thật thu hút.

Hình thể cũng thật cao lớn, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, làm cho người ta không thể không chú ý tới những cơ bắp rắn chắc của anh ta cùng với tướng mạo khôi ngô, có thể nói đây là một anh chàng “cực phẩm.” (Kat: Xanh, Sabj, cực phẩm kìa mau nhào lại!)

“Anh nói cái gì, dám nói lại lần nữa xem!” Tiền Phái Lam cau mày, vẻ mặt biểu tình như muốn chửi ầm lên.

“Tôi nói … cô nói dông nói dài xong chưa?” Thành Hải Đông quay đầu nhìn người bạn đi cùng nói: “Cô ta như vậy có phải là tự rước lấy nhục?”

“Sếp trẻ à, cậu nói thêm cái gì nữa, cô ấy sẽ bay qua giết cậu đấy.” Những người bạn đứng cạnh Thành Hải Đông cười ha ha.

Tiền Phái Lam nhận ra mấy chàng trai kia tất cả đều đội nón bảo hộ màu trắng, mặc quần áo lao động dính đầy những vệt sơn, nhìn qua là đã biết họ thuộc tầng lớp công nhân, biểu tình của cô ta lập tức càng trở nên khinh thường.

“Tôi nói chuyện liên quan gì tới anh?” Tiền Phái Lam lớn giọng nói.

“Sao lại không liên quan? Tôi đứng ở đây chờ ăn cơm, trong lòng thoải mái thưởng thức mùi hương, cô đứng ở đó lải nhải, phá hủy nghiêm trọng tâm tình dùng cơm của tôi.” Thành Hải Đông nhướn đôi mày rậm, ra vẻ hợp tình nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị dọn ra món kho thì hơi dừng lại, cô tò mò trợn to mắt, rất muốn đi ra ngoài nhìn bộ dáng của người đang nói chuyện kia.

Anh ta thật dũng cảm, dám thẳng thắng phê bình người mà mình không quen biết. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng dám phản bác lại lời của chị họ.

“Các người thật là những kẻ thô lỗ không lễ phép!” Tiền Phái Lam bước tới từng bước, bộ ngực dưới làn áo đổ phật phồng run rẩy, biểu tình vô cùng tức giận.

“Cái gì? Ai là kẻ thô lỗ không lễ phép? Tôi cũng không phải là kẻ đi mắng chửi người khác.” Con ngươi đen của Thành Hải Đông mang ý cười, mày rậm nhíu lên vẻ thú vị, thản nhiên đáp.

Nhóm bạn của anh ầm ầm cười to, còn không ngừng vỗ tay reo hò.

“Anh … chúng tôi không có chào đón người như anh.” Tiền Phái Lam nói.

“Chị, chị có thể giúp em ra phía sau lấy một mâm rau xanh không?” Tiếng kêu của Đỗ Tiểu Nguyệt vọng ra, thanh âm mềm nhẹ tựa lông hồng.

Ồ! Chỉ cần nghe thanh âm của cô em họ này cũng khiến người ta thấy thoải mái không sao tả nổi. Thành Hải Đông nghiêng mình, ánh mắt hướng về phía sau quán. Tiếc rằng chủ quán và vợ ông bận chặn lại cô gái kiêu căng kia nên đã choán hết tầm nhìn, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tinh tế phía bên trong quầy.

“Mắc gì tôi phải giúp cô lấy rau xanh, tôi cũng không có lĩnh lương của nhà cô.” Tiền Phái Lam quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái.

“Con không giúp chúng ta, cũng đừng đứng ngay cửa chặn đường. Nhà mẹ con ở ngay cách vách, đi về nhà nghỉ ngơi đi.” Lão Đỗ nói.

“Đúng vậy, con nên nói ít lại một chút đi.” Bà Đỗ cũng mở miệng khuyên bảo.

Tiền Phái Lam tức giận nghiêm mặt, nhấc giày cao gót, xoay người đi thẳng vào bên trong.

Chị họ vừa rời đi, Đỗ Tiểu Nguyệt liền nhẹ nhàng thở ra, mang đồ ăn đem tới cho khách dùng, dùng tốc độ bình thường xoay người, theo thói quen buông ánh mắt nhìn xuống, nhưng lúc này lại nhịn không được quay đầu nhìn về phía đám đông đang xếp hàng …

Mội đôi mắt mang đôi con ngươi đen tinh túy khóa lấy ánh mắt của cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ giật nhẹ trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng ra sao, đành kinh ngạc bất động đứng nhìn.

Thành Hải Đông mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm diện mạo thanh tú của cô gái, mỉm cười với cô ấy.

Cô ấy nhất định chính là cô em họ Tiểu Nguyệt! Vừa nhìn qua đã thấy cô thật thanh tú ôn nhu vô cùng, vừa nhìn đã biết …

Cô chính là kiểu phụ nữ mà anh yêu thích.

Thành Hải Đông nhấc tay vẫy vẫy với cô, giọng nói như thanh âm của chuông đồng vang lên “Hi.”

Đỗ Tiểu Nguyệt lúc này mới bửng tỉnh, giật mình mới nhớ tới chuyện mình phải dọn cơm cho khách. Khuôn mặt của cô giống như nhiễm phải hạt tiêu, đỏ bừng khiến mọi người đều quay lại nhìn.

Cô bối rối xoay người hướng phía bên trong mà bước nhanh đi.

Thật xấu hổ! Sao cô có thể ngay tại cửa quán cùng với ngươi con trai xa lạ bốn mắt nhìn nhau chăm chú quên hết tất cả mọi việc?

“Ông bạn à, cậu lại đùa giỡn tiểu thư nhà người ta.”

“Mặt cô ấy đỏ như vậy, cậu phải phụ trách cưới cô ấy về nhà nha.”

Vài người bạn quanh Thành Hải Đông nhướn mày cười với anh, chụp lấy vai anh hoặc tùy tiện đấm nhẹ lên người của anh.

“Được rồi, đừng cười nữa, đến phiên chúng ta vào ăn.” Ánh mắt của Thành Hải Đông không theo khống chế, vô thức dõi theo bóng dáng Đỗ Tiểu Nguyệt.

Anh đã lâu không nhìn thấy cô gái nào đỏ mặt. Những người khác phái bên cạnh anh, nếu không phải là người lớn tuổi hơn, thì cũng là những người phụ nữ mạnh mẽ, nói không chừng còn có thể so bì với anh.

“Sếp, anh để ý tiểu thư kia nha! Sao cứ nhìn chằm chằm người ta vậy?”

“Thực thanh tú, dịu dàng, có thể lấy về nhà làm phu nhân …”

Mấy người bạn quanh Thành Hải Đông không ngừng thi nhau nói, không muốn dứt.

Lão Đỗ và vợ còn tính cảm ơn chàng trai trẻ đã giải vây cho con gái mình, nhưng khi nghe đám bạn quanh cậu ta đánh trống reo hồ, trong lòng có điểm không thoái mái.

“Năm vị mời.” Bà Đỗ mặt không chút thay đổi tiếp đón.

“Ông chủ, bà chủ, thật ngại, bọn họ hay đùa giỡn, kỳ thật không có ác ý gì.” Thành Hải Đông nhếch miệng cười, gật đầu cáo lỗi với hai vợ chồng ông chủ.

Lão Đỗ lập tức tiêu biến hết vẻ khó chịu, động tác tiếp tục trôi chảy, còn tặng thêm một nụ cười: “Chúng tôi mới phải ngượng, việc xấu trong nhà lại để lan ra ngoài.”

Thành Hải Đông cũng cười nhưng không nói, cũng không bình luận gì thêm.

“Vào bên trong ngồi đi, mọi người ăn cái gì?” Bà Đỗ nhìn kỹ người trẻ tuổi … chừng ba mươi mấy tuổi, bộ dáng rất tuấn suất, trẻ trung lại trông rất đường hoàng.

“Vắt mì, canh thập cẩm, rau xanh, món kho, năm phần như vậy.” Thành Hải Đông mỉm cười gọi món, tiếng cười sang sảng làm cho người ta vừa nghe sẽ không tự giác mà có ấn tượng tốt “Cháu từ lúc tới tiếp nhận công trình tới giờ, chờ mong lớn nhất chính là được ăn một chén mỳ trong truyền thuyết “mỳ lão Đỗ”, cuối cùng hôm nay cũng như ý.”

“Cám ơn cậu ủng hộ.” Bà Đỗ cười nói.

Thành Hải Đông đi về cái bàn phía trước ngồi xuống, ánh mắt bất giác lại nhìn về hướng “em họ”.

Đỗ Tiểu Nguyệt cầm khay không, vừa mới xoay người rời khỏi, không ngờ lại cùng anh chàng kia bốn mắt nhìn nhau.

“A!” Đỗ Tiểu Nguyệt hô lên một tiếng, rồi lại nhanh chóng cắn cắn bờ môi mình.

“Thực khéo, lại chạm mặt, tôi tên là Thành Hải Đông.” Thành Hải Đông nheo mắt, tặng cho cô một nụ cười chân thành.

Đỗ Tiểu Nguyệt do dự một chút, cô không phải là người hay giao thiệp, nhẹ cắn môi dưới, cô liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới dùng âm thanh yếu ớt như tiếng ruồi muỗi nói: “Tôi tên là Đỗ Tiểu Nguyệt.”

“Đỗ Tiểu Nguyệt? Vậy nhà chúng ta đây nên sửa lại bán mỳ thập cẩm ở Đài Nam mới đúng a. Nghe nói, món mỳ thập cẩm được sáng tạo ra khi người ta đi bắt cá thường xuyên gặp thời tiết không tốt, đành chọn món mỳ này để vượt qua mùa đông giá rét, đón chờ mùa trăng lên, “Tiểu Nguyệt”, tên nghe thật hợp.” Thành Hải Đông thích ăn vặt, đối với ẩm thực có nghiên cứu đôi chút.

“Khi sinh Tiểu Nguyệt, chồng tôi bị thương ở chân không thể làm việc, cho nên tôi đành thay ông ấy làm mọi chuyện, kể cả đặt tên cho con.” Bà Đỗ tiếp lời.

Lão Đỗ nghe vậy, quay đầu cười bổ sung thêm: “Không ngờ là sau khi chúng tôi sinh Tiểu Nguyệt, bà nhà tôi mở quán mỳ này ngày càng phát triển, con bé là bảo bối phúc tinh của nhà chúng tôi.”

“Kinh doanh tốt là vì mỳ ngon mà.” Đỗ Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói, vì không quen ở trước mặt mọi người nói chuyện, hai má lại hồng lên như cánh hoa sen.

Thành Hải Đông nhìn bộ dáng thẹn thùng của Đỗ Tiểu Nguyệt, không thể dời được tầm mắt.

Anh bĩnh tình nhìn cô chăm chú làm Đỗ Tiểu Nguyệt nắm chặt khay, không biết đối mặt như thế nào, đành phải như con nai nhỏ kích động rời đi.

“Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.” Tiền Phái Lam từ trong nhà sau đi ra, đến bên cạnh em họ mình, lớn tiếng nói: “Loại đàn ông thô thiển làm công nhân này, nhìn được chứ dùng không được.”

“Cô thử qua rồi sao?” Một người bạn bên cạnh Thành Hải Đông khó chịu đáp lại một câu.

“Ý tôi là chỉ được cái vẻ bề ngoài đẹp mặt.” Tiền Phái Lam tức giận nói lớn, quay đầu trừng mắt nhìn đám công nhân kia.

“Được rồi, đừng chấp nhất với cô ta. Chúng ta không ăn trộm không làm việc xấu, có gì không đúng? Huống hồ, người ta còn khen chúng ta đẹp mặt, có phải hay không?” Thành Hải Đông khoát tay kéo người bạn mình ngồi xuống. Tâm tình hiện tại của anh đang vui vẻ, không muốn khi trước mắt có mỹ thực mà còn phải tranh luận.

“Các người …” Tiền Phái Lam tới đứng trước mặt bọn họ, muốn bắt đầu “bão nổi”.

“Chị, chị không nên…” Đỗ Tiểu Nguyệt thấp giọng kêu.

“Phái Lam, nếu con rảnh rỗi mắng chửi người, không bằng ra phía trước giúp chúng ta bưng thức ăn!” Lão Đỗ hét to một tiếng.

Cha vào con gái nhìn nhau cười, tâm tình của Đỗ Tiểu Nguyệt đối với chuyện chị họ tới chơi cũng khó chịu, nhưng vẫn ráng duy trì vẻ tự nhiên.

“Cái cậu trẻ tuổi kia không tệ lắm!” Bà Đỗ cười cười với con gái.

Đỗ Tiểu Nguyệt gật gật đầu, trong đầu lại tự động nhớ đến hình ảnh của anh ta.

Thành Hải Đông, xem ra là một người thú vị!

Hôm nay anh ta sẽ đến sao?

Không đến, cũng là chuyện bình thường, anh ta đã đến đây cả mười ngày, ăn mỳ chắc cũng đã muốn ngán.

12 giờ rưỡi trưa, Đỗ Tiểu Nguyệt bưng món kho cho hai bàn, mới ra đến mặt quán, ánh mắt không nhịn được lại nhìn ra phía đám đông đang xếp hàng.

“Hi.”

Thành Hải Đông nhấc tay chào hỏi cô, như thường lệ theo sau là một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. (Kat:*đeo kính râm vào* E hèm, xin hỏi Đông ca dùng kem đánh răng hiệu gì nhỉ?)

Đỗ Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu, cũng rất nhanh mỉm cười, và rất nhanh … xoay người đi vào nhà sau.

Bất giác mỉm cười, trong lòng một cảm ngọt ngào như đang lan ra, tay cô không hiểu sao có chút run rẩy.

Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác khẩn trương như vậy, cũng không hiểu được sao mình lại để ý tới anh ta? Cũng không hiểu được nhiều ngày nay mỗi khi rời khỏi giường vào buổi sáng, tại sao cô luôn cố ý chải tóc thật kỹ.

Chẳng lẽ là bởi vì nụ cười của anh ta sáng lạn hơn người khác? Hay bởi vì anh ta luôn yên lặng nhìn cô, đôi mắt sáng làm cho cô không thể rời tầm mắt? Hay là bởi vì thanh âm cười của anh ta thực đặc biệt, khiến cho cô không tự chủ được luôn ngoái đầu nhìn lại?

Đâu là đáp án? Hay tất cả chính là đáp án?

“Hải Đông, hôm nay lại tới nữa?” Lão Đỗ vừa thấy đến phiên Thành Hải Đông gọi món, liền nhanh chóng mỉm cười đón tiếp.

“Không có cách nào khác, bác Đỗ, tay nghề của bác gái thật giỏi, một ngày không được ăn mỳ bác ấy nấu, toàn thân cháu sẽ ngứa ngáy.” Thành Hải Đông vừa nói vừa cười.

“Mỳ của nhà tôi ăn ngon, là vì chúng tôi dùng tâm mà nấu, nhưng mà tôi thấy cậu yêu thích hình như không chỉ có mỳ của nhà chúng tôi nha.” Lão Đỗ nhíu mày nhìn người trẻ tuổi.

“Ha ha! Cháu biểu hiện rõ ràng như vậy sao?” Thành Hải Đông phá lên cười, khuôn mặt nam tính tỏa ra một tầng ánh hào quang mặt trời, “Nhưng mà, xem ra cháu vẫn còn phải cố gắng nhiều. Bởi vì ngoài việc ân cần hỏi thăm xã giao, cháu và cô ấy chưa từng thực sự nói chuyện với nhau được một câu.”

“Cậu đang làm gì? Tôi thấy bọn họ đều gọn cậu là “sếp trẻ”, cậu là đốc công của họ à?” Bà Đỗ hỏi xen vào. Dù sao Tiểu Nguyệt cũng là con gái duy nhất của họ, hai người luôn hy vọng con gái có người đàng hoàng theo đuổi.

“Anh ấy là ông chủ nhỏ của chúng tôi đó! Là con nhà đại gia, rất …” Người đội phó ngồi cạnh còn đang muốn tuyên truyền cậu chủ của mình ngoài công ty thi công, nhà xưởng, còn có mấy khách sạn, nhưng đã bị Thành Hải Đông ngắt lời.

“Nhà cháu thực hiện thi công trang trí các tòa nhà, những người cùng tới ăn với cháu là các tổ phó. Ba cháu đã về hưu, nên bình thường việc tới hiện trường khảo sát đều do cháu làm.” Thành Hải Đông nói, không muốn để người ta có cảm giác mình khoe khoang.

“Anh ấy rất bận rộn, mỗi ngày vào giữa trưa đều cố ý sắp xếp đến đây trông coi, nhưng chính là muốn gặp người ta!” Một trong các tổ phó nói thêm vào.

“Khi ăn nên tập trung vào, nói ít một chút. Các người đi vào trước!” Thành Hải Đông đá chân mấy người bạn đi cùng, vẽ rộng rãi trên mặt có vài phần không được tự nhiên.

“A! Cậu ấy ngượng ngùng…” Một đám người cười hi hi rời đi.

Lão Đỗ vừa nhìn thấy đám bạn của Thành Hải Đông vừa rời đi, liền vẫy tay kêu anh lại gần.

“Cậu có thể hẹn Tiểu Nguyệt đi ra ngoài nha.” Lão Đỗ liếc nhìn con gái còn ở phía nhà sau, thấp giọng nói.

“Thật vậy chăng?” Thành Hải Đông lập tức nghiêm người, nét mặt tỏa sáng như người trúng độc đắc.

“Đương nhiên là thật.” Con gái thường hay thẹn thùng, có thể kết giao với nhiều bạn bè cũng tốt.

Thành Hải Đông lập tức nắm chặt tay ông chủ quán.

“Cháu còn đang suy nghĩ mấy ngày nay, sợ cháu mạo muội mở miệng, chưa nói cô ấy có thích cháu không, lại sợ rằng hai bác nghĩ cháu là người không đàng hoàng, không cho cháu trở lại đây ăn, cháu thực sẽ rất khổ.” Thành Hải Đông cười như được ăn kẹo, hai tròng mắt tỏa sáng nhảy nhót như đứa trẻ. “Hai bác yên tâm, cháu chỉ hẹn cô ấy tới cửa hàng McDonalds bên kia đường, hai bác không cần lo lắng.”

“Ha ha… Hai đứa muốn đi đâu thì tùy, chỉ cần Tiểu Nguyệt đồng ý là được.” Lão Đỗ nói.

“Đúng vậy, cháu mừng quá ngay cả điều kiện cơ bản nhất cũng quên mất.” Thành Hải Đông cười to, vỗ vỗ đầu mình.

Đỗ Tiểu Nguyệt còn chưa đi đến ngoài cửa tiệm, đã chợt nghe thấy tiếng cười của ba mình và Thành Hải Đông.

Cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng vui vẻ. Từng bước chân đến gần, cô cảm thấy bản thân mình cũng như đang chia sẻ với họ một phần niềm vui sướng.

“Tiểu Nguyệt.” Thành Hải Đông gọi, khiến cô ngừng lại.

Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mở to, lần đầu tiên nghe anh gọi tên của cô, khiến cô khẩn trương không biết nên làm gì, bối rối nắm lấy góc áo.

“Buổi tối ngày mai “em” có rảnh không?” Anh thấp giọng hỏi, nhìn cô bằng đôi mắt lộ ra ý cười.

“Tôi …” Đỗ Tiểu Nguyệt đưa ánh mắt cầu cứu về phía ba mẹ, hai người bọn họ thật ăn ý đều gật đầu. Cô cắn nhẹ môi, tim đập gấp khiến cho cô ngay cả hô hấp cũng không bình thường.

“Có rảnh.” Cô nhỏ giọng nói.

“Em có muốn đi với anh tới chợ đêm Lục Hợp không?” Thành Hải Đông lại thoát ra thanh âm ôn nhu, ánh mắt dừng lại trên sợi tóc mềm mại vướng trên gương mặt trắng nõn như tuyết.

Đây là hẹn hò sao? Thanh âm của Đỗ Tiểu Nguyệt như mắc trong cổ họng, giương mắt nhìn anh một cái.

“Tôi…” Cô chậm chạp hỏi: “Ba mẹ tôi cũng đi sao?”

Thành Hải Đông ngẩn người ra, lại lập tức cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh, nhiều người đi dạo chợ đêm càng thêm vui.”

“Hai người già chúng tôi muốn nghỉ ngơi, hai người tuổi trẻ đi với nhau là tốt rồi.” Lão Đỗ lập tức nói thêm vào, không muốn làm bóng đèn.

Đỗ Tiểu Nguyệt chôn chân tại chỗ, khẩn trương chớp mắt, nhìn Thành Hải Đông cầu cứu, bởi vì cô không biết phải nói tiếp cái gì.

“Vậy buổi tối anh đón em lúc bảy rưỡi, được không?” Thành Hải Đông thuận tiện sắp xếp giờ hẹn mà nói.

“Được.” Đỗ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lại bởi vì thẹn thùng mà không dám nhìn anh.

Thành Hải Đông cười, khóe miệng dày rộng ngày một nhếch ao, toàn bộ thân hình cao to như muốn tản mát hết ý cười ra ngoài.

“Anh …” Đỗ Tiểu Nguyệt kêu anh một tiếng.

“Chuyện gì?” Hai mắt Thành Hải Đông sáng lên, quay đầu chờ mong nhìn cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi dưới, đôi mắt bởi vì nghẹn cười mà lấp lánh.

“Anh còn chưa ăn.” Cô chỉ chỉ về phía mấy người bạn của anh, nhịn không được cắn môi, cười nhẹ ra tiếng.

“Ha! Anh cao hứng quá nên quên mất mọi việc!”

Thành Hải Đông cao giọng cười nhạo chính bản thân mình hồ đồ, sau đó xoay người đi vào trong quán.

Sau khi Thành Hải Đông ngồi xuống ăn, bà Đỗ liền cười nói: “Đứa nhỏ này thật sự rất ngay thẳng. Vài ngày trước, tôi đi bưu cục gặp được cậu ta, Lý cán sự khen cậu ấy một thanh niên đầy hứa hẹn, cô ấy nói cô ấy đi xe bị té ngã, chỉ có mình Thành Hải Đông tới giúp đỡ, còn giúp cô ấy đem xe khiêng trở về bưu cục.”

“Cậu ấy rất chính trực, có tư cách, con đừng nghe chị họ con nói, chỉ cần có nhất nghệ tinh (nhất nghệ tinh, nhất thân vinh: có một nghề tinh thông thì sẽ có được vinh hoa phú quý), thì không có ai đáng xem thường cả.” Lão Đỗ nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, vì ba mẹ mình tán thành mà cảm thấy thật vui vẻ, nhưng lại nhịn không được hồi hộp.

Khi còn học đại học, cô có hẹn hò vài lần, mỗi lần đều như cơn ác mộng. Cô rất im lặng, mỗi lần như vậy đều khiến cho đối phương cũng mất tự nhiên theo, sau đó chân tay luống cuống cả lên.

Buổi hẹn tối mai cũng vậy sao? Đỗ Tiểu Nguyệt thật sự mong chờ mọi việc không như vậy.

Dù sao… Thật ra cô cũng có thích Thành Hải Đông.
Bình Luận (0)
Comment