Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 100.1

Kim Lệ Châu quay mặt nói với thuộc hạ trẻ tuổi: “Cậu đi trước đi.”

Lee Yul buồn rầu đi về phía Kim Lệ Châu: “Để cô ấy ra đi.”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Kim Lệ Châu ngụy biện, sắc mặt sám ngoét.

“Vị trí hoàng hậu không ai có thể chiếm được của cô, không cần làm thế với cô ấy, chẳng phải cô là người rộng lượng sao, vì sao lần này lại thiếu lý trí như vậy?” Lee Yul rất bận tâm.

“Nếu người kia lên ngôi hoàng đế? Vị trí hoàng hậu của tôi có thể giữ được sao?” Kim Lệ Châu rớtnước mắt nỏi ngược lại.

Lee Yul cười châm chọc “Cho nên cô mới lăn tăn giữa tôi và Mặc Tử Hiên. Cô biết cha tôi âm thầm truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên, nên đã xác định hướng đi cho mình?” Lee Yul càng bi thống.

“Không phải, là ba tôi nhìn trúng Mặc Tử Hiên, ông chưa tỏ rõ quan điểm là bởi vì vẫn đang quan sát.” Kim Lệ Châu kích động nói ra.

“Quan sát? Quan sát cái gì? Quan sát xem cha tôi sẽ truyền ngôi cho tôi hay không? Yên tâm đi, không có khả năng này sẽ không xảy ra. Thả cô ấy ra đi. Tôi lấy tình hữu nghị mấy chục năm giữa chúng ta để cầu xin cô.” Lee Yul thương cảm nói.

Kim Lệ Châu quay đi: “Tôi cũng bất lực, tôi chỉ muốn tiểu trừng đại giới (trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo), không ngờ cô ta lại chạy vào mê cung dưới đất.”

“Có bản đồ không?” Lee Yul lo lắng hỏi.

“Cái mê cung đó là nơi huấn luyện tử sĩ của cha tôi, ai vào đó đều cửu tử nhất sinh, chỉ cha tôi mới có bản đồ.” Đột nhiên Kim Lệ Châu giống như đang nghĩ đến cái gì, cô bước nhanh tới trước mặt Lee Yul, ngẩng đầu hỏi rất điềm đạm đáng yêu: “Anh sẽ không nói cho Mặc Tử Hiên chứ, nếu anh nói cho anh ấy biết thì tôi xong rồi.”

Lee Yul đau lòng nhìn Kim Lệ Châu, ánh mắt u oán khiến cô vô thức cúi đầu.

“Nếu anh muốn phá hủy giấc mộng của tôi thì tôi cũng không còn cách nào, nhưng mà, tình cảm của tôi đối với anh xưanay vẫn chân thật.” Kim Lệ Châu khéo léo động lòng người, ngẩng đầu lên nói.

Lee Yul cười lạnh, vô cùng thê lương.

“Thế thì chúng ta thỏa thuận, cô lấy bản đồ cho tôi, tôi giữ bí mật cho cô, từ giờ về sau, chúng ta không còn gì để nói với nhau.”

Kim Lệ Châu hơi do dự.

“Cho tôi mấy tiếng, tôi đến chỗ cha lấy trộm.”

Kim Lệ Châu liếc mắt nhìn cửa mê cung, nhấn một nút.

Lee Yul không biết cô làm gì, đành chờ đợi với tâm trạng phức tạp.

………………………………………..
Bình Luận (0)
Comment