Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 102.2

Diệp Hân Đồng muốn lẩn trốn nhưng không may Mặc Tử Hiên đã nhìn thấy, anh tức giận mấy bước đã đuổi kịp cô, ra sức kéo tay, đẩy cô vào tường.

“Em có phải muốn anh phát điên mới vui không?” Mặc Tử Hiên quát.

Diệp Hân Đồng sửng sốt. Cúi đầu nói: “Anh điên hay không chẳng liên quan gì đến tôi, bỏ ra nếu không tôi kêu lên đấy.”

“Kêu đi, dù sao bây giờ anh cũng đang điên rồi, em thích làm gì thì làm.” Mặc Tử Hiên không hề có ý định buông tay Diệp Hân Đồng ra.

Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nên hiểu rõ ràng mình muốn làm gì chứ?”

“Chúng ta có thể có tất cả” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.

“Có tất cả? Anh nói có tất cả là cái gì? Là anh cưới Kim Lệ Châu, thừa kế ngai vàng, tôi làm tình nhân bí mật của anh, hay là anh từ bỏ ngôi hoàng đế cùng tôi trở về Trung Quốc.”

“Em nhận được tất cả tình yêu của tôi, như vậy còn không thỏa mãn sao?” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.

Diệp Hân Đồng cười nhạt, có chút châm chọc cũng có chút bất đắc dĩ.

“Anh yêu tôi hay không không quan trọng, thực sự không quan trọng, hãy đối xử tốt với Kim Lệ Châu, cô ấy dường như cũng không phải người phụ nữ anh có thể nắm giữ.”

Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng “Em đang ép tôi lựa chọn?”

“Không phải, tôi chưa từng muốn anh lựa chọn. Buông tôi ra, có người nhìn kia kìa.” Diệp Hân Đồng lại nói.

Mặc Tử Hiên tức giận hôn lên cái miệng quật cường của cô. Đột nhiên,Lee Yul kéo Diệp Hân Đồng ra.

“Cô không sao chứ?” Lee Yul dịu dàng hỏi Diệp Hân Đồng.

“Không sao. Chúng ta đi.” Diệp Hân Đồng nói với Lee Yul đi ra hướng đại sảnh.

Cô và Lee Yul vưa ngồi xuống, Mặc Tử Hiên quay đầu lại nhìn họ.

Hít sâu, hít sâu, anh hít sâu một hồi. Cợt nhả ngồi bên cạnh cô, chen giữa cô với Lee Yul.

Anh đặt xuống trứng gà vừa mua. Xoay người cười hì hì về phía Diệp Hân Đồng, như thể sự tức giận lúng túng vừa rồi chưa hề có.

“Được rồi, chúng ta chỉ là bạn.”

Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn Mặc Tử Hiên, sắc mặt hắn thay đổi cũng quá nhanh đi.

Cô cười khổ, một giây sau, cô cầm trứng gà đập mạnh lên đầu Mặc Tử Hiên.

“A” Mặc Tử Hiên ôm lấy đầu.

“Anh sớm như vậy có tốt hơn không, đừng có trở lại như trước, tôi sợ sẽ không thể ở cạnh anh được.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

Mặc Tử Hiên nhìn sang Lee Yul, cầm một quả trứng đập lên đầu cậu ta.

“A” Lee Yul ôm đầu.

“Anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.

“Hôm nay không muốn so đo chuyện lúc trước với em, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là bạn bè, Lee Yul, căn cứ vào tuổi tác, cậu phải gọi tôi là anh trai.” Mặc Tử Hiên ngây thơ cười nhìn Lee Yul.

LeeYul cười khinh thường, cũng nhanh chóng cầm trứng đập lên đầu Mặc Tử Hiên.

“A” Mặc Tử Hiên bị trúng đầu.

“Mặc Tử Hiên, anh mơ đi, tôi là Thái Tử, vai vế của anh cao hơn tôi, nhưng danh hiệu của tôi cao hơn anh.” Lee Yul cười.

“Không cần biết, hôm nay không xem xét những cái đó.” Mặc Tử Hiên la ầm lên như một đứa trẻ cáu giận.

Không khí lúc này thật tốt, bọn họ như là anh em thật sự.

Trong lòng Diệp Hân Đồng rõ ràng, lần này có lẽ là lần duy nhất họ hòa thuận ở bên cạnh nhau, về sau dù có là nguyên nhân gì, bọn họ cũng không thể như vậy được nữa.

Diệp Hân Đồng nằm xuống sàn nhà ngủ, Lee Yul nằm bên cạnh cô.

“Có thể nằm cạnh cô cảm giác rất kỳ lạ.” Lee Yul dịu dàng mỉm cười nói với cô.

Vừa nói xong, Mặc Tử Hiên cầm ba cốc đồ uống ngồi giữa họ, đưa cho Diệp Hân Đồng một cốc, đưa cho Lee yul một cốc.

Lee Yul hơi do dự.

“Sao? Sợ tôi hạ độc? Không uống thì trả lại tôi.” Mặc Tử Hiên cướp lại.

Lee Yul quay đi: “Không phải, tôi đang nghĩ, đây là lần đầu tiên uống đồ của anh, lần sau tôi sẽ mời lại.” Lee Yul nói xong hít một hơi.

Diệp Hân Đồng ngồi dậy uống.

“Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được. Chúng ta đánh bài đi.” Diệp Hân Đồng đề nghị.

“Trò này chẳng có hứng thú gì. Tôi vẫn muốn có cơ hội tỉ thí với Lee Yul, ở đây chúng ta bắt đầu đi.” Mặc Tử Hiên nói với Lee Yul.

Lee Yul suy nghĩ một chút cười nói: “Đánh nhau chán chết. Trên lầu có tennis, tỷ thí cái này, anh dám không?”

Mặc Tử Hiên cười: “Được, nếu thua thì cách xa người phụ nữ của tôi một chút.”

“Thắng, sẽ để Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung” Lee Yul cũng nói.

Ngất, không khí vừa tốt được một tí, bây giờ lại nhắc tới cô, cô là đồ vật chắc?

“Này, đừng có lôi tôi ra làm phần thưởng đi. Các người thắng hay thua không thay đổi được suy nghĩ của tôi.” Diệp Hân Đồng quát lên với bóng lưng của bọn họ.

Nhưng, họ đã biến mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment