Lee Yul lấy tay bịt hai lỗ tai cô lại.
“Không nhìn, không nhớ, cũng sẽ không đau khổ, đây chẳng phải là ý niệm của cô sao?” Lee Yul mỉm cười.
“ừm” Diệp Hân Đồng gật đầu, nhưng nước mắt không nghe lời lại chảy xuống.
“Một lần này thôi, để cho tôi khóc đi.” Diệp Hân Đồng nói vẻ uất ức.
Lee Yul cười nhạt “Cho dù cô bề ngoài có ngụy trang mạnh mẽ đến mấy, thì nội tâm vẫn thật yếu ớt. Mặc Tử Hiên là kẻ vô tâm, ích kỷ, không đáng cho cô yêu.”
Lee yul giúp Diệp Hân Đồng lau nướcmắt.
“Tôi cũng biết rõ anh ta là một công tử đào hoa, vì sao còn muốn làm khổ mình? Chỉ một lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Cô như đang nói với chính mình.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đến một nơi rất thú vị.” Lee Yul kéo tay Diệp Hân Đồng.
Bọn họ lên xe, Lee Yul đem hộp khăn giấy ra trước mặt cô.
“Thật ra thì, quanh Mặc Tử Hiêncó rất nhiều phụ nữ, Kim Lệ Châu cũng biết, Yoon Jin cũng biết, nhưng không ai có thể ngăn bệnh phong lưu đã ăn vào máu của hắn, cô không lấy được hắn cũng tốt, nếu không, tương lai sẽ phải chia sẻ chồng với kẻ khác, chịu sự khiêu khích của những người phụ nữ khác.” Lee Yul bình thản nói.
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì nghĩ như thế, lòng tôi sẽ tốt hơn một chút. Nhưng mà…” Diệp Hân Đồng miễn cưỡng nở một nụ cười. Cô không nghĩ lại lún vào rồi.
“Không nhưng nhị gì hết, một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không muốn nghĩ đến cái gì hết.
Lee Yul đến một công ty đồ chơi nhồi bông, hắn muốn mua đầy một xe.
Diệp Hân Đồng giúp hắn lựa chọn. Cô cẩn thận chọn từng tứ, suy nghĩ gì cũng quẳng hết đi.
“Không ngờ, chọn đồ chơi cũng làm tôi vui vẻ đến vậy.” Ngồi trên xe, Diệp Hân Đồng nói với Lee Yul.
Lee Yul cười không nói gì.
Xe đi vào một cô nhi viện.
Một đám trẻ con ùa tới, vây quanh Lee Yul, chạy nhảy tung tăng.
Diệp Hân Đồng nhìn những nụ cười ngây thơ của bọn trẻ, vui vẻ nhận đồ chơi, tâm trạng cô cũng trở nên tươi sáng.
“Suy cho cùng muốn người khác vui vẻ lại dễ dàng như thế” Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, quên đi tất cả, giờ phút này cô chỉ chú tâm vào việc phát quà cho bọn trẻ.
“Ừ, mỗi lúc không vui, tôi lại đến đây chơi với bọn trẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười của chung, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, cũng thường nghĩ, rõ ràng bọn chúng bị người ta vứt bỏ, nhưng mà chỉ cần một món quà nhỏ đã quên đi phiền muộn, so sánh với bọn chúng, tôi đã có rất nhiều, tại sao vẫn còn buồn bực không vui.” Lee Yul nói đầy cảm xúc.
“Ha ha ha, thì ra chính cậu cũng biết. Vì trẻ con hi vọng ít thôi.” Diệp Hân Đồng vừa nói xong, nghiêng mắt nhìn Mặc Tử Hiên vừa xuất hiện ở cửa.
Cô sửng sốt.
Nơi này hắn cũng có thể theo tới được, chắc chắn là theo dõi cô rồi.
Hắn bị biến thái chắc?
Lee Yul thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, cũng nhìn ra cửa, thấy Mặc Tử Hiên nổi giận đùng đùng đi tới, hắn bình tĩnh để đồ chơi xuống, trong mắt có thâm ý giễu cợt.
“Buổi diễn tấu còn chưa bắt đầu em đã bỏ chạy, thì ra là tới đây hẹn hò. Sao? Bị sự lương thiện của Lee Yul cảm đọng à?” Mặc Tử Hiên vừa đi đến vừa quát cô.
Diệp Hân Đồng im lặng, hắn muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.
Cô lườm anh một cái, tiếp tục chia đồ chơi cho bọn trẻ.
Mặc Tử Hiên thô lỗ kéo tay cô.
“Đi theo tôi.” Anh ra lệnh.