Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, quên cả giãy giụa.
Ngay trước giới truyền thông, trước mặt Cổ Phi và Kim Lệ Châu, anh hôn cô nghĩa là sao?
Mặc Tử Hiên tà mị nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, từ từ đảo mắt về phía đám phóng viên.
Đám phóng viên cũng sợ ngâyngười đều nhìn sắc mặt Cổ Phi, bọn họ nghe mệnh lệnh của bà mà làm việc.
“Chụp đi, tại sao không chụp? Ảnh này khẳng định sẽ được lên trang nhất.” Mặc Tử Hiên châm chọc.
Cổ Phi vô cùng tức giận nhưng cũng bình ổn lại hô hấp.
Nhóm phóng viên cũng ngơ ngác nhìn nhau.
“Các ngươi đi trước đi, nhớ cho kỹ ngày mai đưa tin đừng có viết lung tung.” Cổ Phi sắp bùng phát tức giận.
Nhóm phóng viên tâm trạng bất an, vội vàng chuồn mất.
Mặc Tử Hiên đứng lên, lỳ lợm nhìn Cổ Phi “Bây giờ người đã hài lòng rồi chứ?”
“Bốp” Cổ Phi quăng một cái tát nặng nề lên mặt anh.
“Nếu không phải đám ký giả kia là người của ta, ngày mai không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.” Cổ Phi quát lên.
Mặc Tử Hiên quay mặt lại đối mặt với Cổ Phi, trong mắt đầy lạnh lùng, khát máu.
Anh nhếch miệng, có ý châm chọc.
“Những chuyện người lo lắng, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.”
“Con nói cái gì?” Cổ Phi nổi nóng.
Kim Lệ Châu ghen ghét nhìn Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng ngổn ngang trăm mối.
“Con nói, những chuyện người lo lắng sớm muộn sẽ xảy ra, con sẽ không cưới Kim Lệ Châu.” Mặc Tử Hiên giơ tay nắm tay Diệp Hân Đồng lên “Cô ấy mới là thê tử đời này của con.”
Tim Diệp Hân Đồng đập mãnh liệt, cô nhìn vẻ kiên định của Mặc Tử Hiên, nước mắt ngân ngấn, lần này không phải đau khổ mà là khó có thể kìm nén xúc động.
Cô thật sự không thể ngờ, giữa ngôi vị hoàng đế và cô, Mặc Tử Hiên lại chọn cô, giờ phút này, trái tim cô hoàn toàn bị chiếm đoạt.
“Bốp” Cổ Phi tiếp tục giáng một cái tát.
“Con đã quên chức trách của mình rồi sao?” Cổ Phi gào lên đinh tai nhức óc.
Mặc Tử Hiên lại đối mặt với bà.
“Chức trách đó là người gán cho con, không phải mong muốn cuả con.”
Cổ Phi lại tức giận giơ tay lên, nhưng Diệp Hân Đồng tóm lấy.
Cô quay về phía Cổ Phi phớt tỉnh nói: “Tôi là hộ vệ Trung Quốc phái tới bảo vệ Mặc Tử Hiên, có tôi ở đây, không kẻ nào được làm tổ thương anh ấy, không ngoại trừ ai kể cả bà.”
Cổ Phi tức đến nỗi chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.
“Cô có thân phận gì tự nhiên có thể nói vậy với tôi.” Cổ Phi tức giận loạng choạng. Kim Lệ Châu trợn mắt nhìn Diệp Hân Đồng, lập tức đỡ Cổ Phi.
“Thân phận của tôi là cảnh viên Trung Quốc, số 12847 Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng nói vẻ bình thản nhất.
Cổ Phi rút tay về, hừ lạnh một tiếng, khinh thường và châm chọc “Cũng chỉ là một nhân viên bảo vệ, ngươi lại dám bắt tay ta, phạm thượng, nên cách chức.”
Diệp Hân Đồng cười vẻ bất cần “Thân phận cao quý của bà chỉ có giá trị với Hàn cung, đáng tiếc, tôi là người Trung Quốc, trong mắt tôi, bà không là gì cả.”
Cổ Phi giận điên lên.
“Người đâu, đuổi con bé này đi.”
Mặc Tử Hiên dắt tay Diệp Hân Đồng.
“Không cần, chúng tôi sẽ đi.”
Mặc Tử Hiên nở nụ cười lạnh nhạt kéo Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung.
Giây phút này, Diệp Hân Đồng cảm thấy anh thật vĩ đại, nam tính, ấm áp, đáng yêu.
Nhưng, anh đưa cô lên xe ra khỏi Hàn cung, Diệp Hân Đồng lại có phần lo lắng.
“Sao anh phải làm như vậy?” Cô thật không hiểu.
Mặc Tử Hiên liếc nhìn cô, mơ hồ nở một nụ cười “Nếu anh không trắng trợn làm thế, em sẽ đi theo tên Lee Yul bụng dạ khó lường kia, thay vì thấy em bị kẻ khác khinh rẻ phụ bạc, tự anh làm còn hơn, em quá ngu ngốc, đi theo người khác anh không yên lòng.”
Mặc Tử Hiên dù lời của anh rất khó nghe, nhưng Diệp Hân Đồng lại cảm thấy sao ngọt ngào đến thế.
Cô không hề tức giận.
Bất đắc dĩ cười “Em đâu có đần đến mức ấy. Chúng ta cứ đi như thế này, em lo là thẻ của anh sẽ bị đóng băng.”
Diệp Hân Đồng thở dài.
Mặc Tử Hiên dí đầu cô.
“Em đang nghĩ cái gì đây? Hối hận vì đi theo người có khả năng bị đuổi khỏi hoàng thất không một xu dính túi sao?” Mặc Tử Hiên trêu chọc.
Diệp Hân Đồng cười lườm anh một cái: “Đúng vậy a, em tức giận vì sau này lại phải làm việc để nuôi một kẻ ăn bám như anh.”
“Yên tâm, ở Hàn Quốc anh có thể không còn gì, nhưng trở lại Trung Quốc vẫn là một sếp tổng giàu có.”
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, tưởng tượng nếu anh không phải là Hoàng thất Hàn Quốc thì tốt biết mấy.
Cô và anh có thể sẽ không còn khoảng cách.
Diệp Hân Đồng tự giác tựa đầu lên bả vai anh.
Mặc Tử Hiên cúi đầu hôn lên trán cô.
“Anh rất muốn nghe em nói rằng em yêu anh” Anh làm nũng.
“Đừng ồn ào…., bây giờ chúng ta đi đâu.” Diệp Hân Đồng nhìn con đường phía trước.
“Anh muốn nghe, em biết cái câu nếu không làm cảnh vệ thì cũng chỉ là bạn của em khiến anh tổn thương đến thế nào không?”
“Tổn thương cái gì chứ? Anh biết rõ là em cố ý muốn giữ khoảng cách với anh mà.” Diệp Hân Đồng lúc này cảm thấy thật buồn cười.
“Đây là vết thương nhỏ, lúc em nói thích Vũ Văn Thành mới làm anh nổi điên, bây giờ anh phải nghe thấy em nói em thích anh, em yêu anh.” Mặc Tử Hiên nhất quyết không tha.
“Ai da, đừng mà, ngại quá.” Diệp Hân Đồng cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh hỏi em, em yêu anh từ lúc nào, vừa thấy đã yêu sao?” Mặc Tử Hiên có vẻ hài lòng.
Cái bộ mặt kia thật muốn đánh cho một cái.
“Thôi đi, còn lâu, em nói rồi, diện mạo, sức quyến rũ, nhân cách của anh kém xa cấp trên của em.” Diệp Hân Đồng cố ý nhạo báng.
“Cái gì? Anh mà thua kém hắn?” Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng trên cửa kính.
Diệp Hân Đồng cố ý lắc đầu nói: “Anh ta trưởng thành, anh thì không, dáng dấp anh ta cương nghị, anh thì… Aizz, bây giờ em muốn xác định lại xem có đúng là thích anh không, nói thật, không thể chịu nổi cái tính tự tung tực tác của anh, cái gì mà vừa thấy đã yêu? Đúng hơn thì vừa nhìn thấy đã muốn ói.”
Diệp Hân Đồng cố ý nói vậy, nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ, khóe miệng tươi cười.
Mặc Tử Hiên cũng biết cô đang nói đùa.
“Này” Anh gọi cô.
“Sao?” Diệp Hân Đồng nghiên đầu nhìn khuôn mặt đột nhiên tà mị của anh.
Anh nhíu mày cười “Anh thật muốn em. Từ lúc đến Hàn Quốc, có phải em đẩy anh quá xa không?”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
Hắn lại nói những chuyện đó? Nhưng mà, lần này cô lại thấy khác, cô hình như cũng có chút mong đợi…