Đẩy cửa phòng Lee Yul ra, một giọng nam trung niên truyền tới.
Diệp Hân Đồng giật mình, thì ra trong phòng hắn có khách, cô đang chuẩn bị quay ra thì nghe thấy ba chữ Mặc Tử Hiên được nhắc đến, một lát sau còn nói đến Diệp Hân Đồng rồi Kim Lệ Châu.
Nghe nhắc đến tên mình lại sinh tò mò.
Diệp Hân Đồng không bỏ đi, cô nảy ra ý tưởng mở mp4 ra ghi âm.
“Nếu phụ thân đã muốn truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên, con trừ việc chấp nhận thì còn biết làm gì?” Lee yul lạnh nhạt nói, hắn và Lý trí vương chỉ cách nhau hai thước, tình cha con của họ cũng không phá vỡ được sự ngăn cách.
“Con rất muốn ngồi vào vị trí của ta sao?” Giọng Lý trí vương hiền từ.
“Nếu người cho rằng con không có đủ năng lực thì con cũng chẳng còn lời nào để nói”
“Con và mẫu thân con rất giống nhau về dáng dấp, cả tích cách quật cường cũng vậy.” Lý trí vương hiền từ đến gần Lee yul nhưng hắn lại cố ý cách xa.
“Thật may mắn con giống mẫu thân, nếu không trong Hàn cung cũng chẳng có chỗ cho con đặt chân.”
Diệp Hân Đồng vẫn đứng ngoài cửa, mặc dù họ không hiểu họ nói gì. Nhưng cô có thể cảm giác lời nói của Lee Yul đầy u buồn thương cảm.
“Con thật sự cho là như thế sao? Thật ra, ta làm tất cả chỉ vì con.” Lý Trí vương có vẻ kích động.
“Vì con? Vì con đáng làm một trò cười không đầu không đuôi để thiên hạ nhạo báng hay người từ lâu đã hi vọng con trở về làm dân thường.” Lee Yul cũng kích động.
“Chỉ vì con có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế của ta” Lý Trí vương nặng nề nói.
Lee Yul sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười châm biếm.
“Chuyện người thầm đem vương vị truyền cho Mặc Tử Hiên con đã biết, không cần phải giả mù sa mưa trước mặt con, con không phải là kẻ ngu ngốc” Lee Yul nói những lời này mặt càng thêm tối tăm.
“Nếu phụ thân không còn chuyện gì nữa có thể đi, con không tiễn”
“Lee Yul, con cho rằng ta thật sự truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên sao?” Lý trí vương rối rắm đau lòng.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Đã nhiều năm như vậy, người có nhìn con lấy một cái không? Mặc kệ con cố gắng đến đâu, mặc kệ con ưu tú thế nào, nụ cười của người cũng chưa bao giờ hướng về phía con, ngay cả lần con ngã bệnh, người làm bạn với con chỉ có chú Hồ, rốt cuộc người là gì? Là lạnh lùng xa cách, hay tuyệt tình?”
Diệp Hân Đồng có thể cảm giác Lee Yul vô cùng bi thương.
“Con cho rằng ta truyền ngôi cho con thì con có thể yên tâm ngồi sao? Mặc Tử Hiên được Kim Thụy Tường ủng hộ về quân sự, lại có nhiều nghị viên ủng hộ, cha nó còn để lại cho nó một mỏ vàng không ai địch được, những thứ này đều khiến ta lo lắng, nếu không giúp con loại bỏ chướng ngại, thì sao ta có thể yên tâm rời đi.”
Diệp Hân Đồng cũng có thể cảm giác được Lý trí vương đang tức giận phản bác, mặc dù, từ đầu đến cuối cô chẳng hiểu gì.
“Cái gì?” Lee Yul không hiểu nhìn Lý Trí vương.
Lý trí vương đến bên Lee yul, lần này cậu không từ chối.
Ông đặt tay lên vai cậu.
“Ta sao lại không thương con trai mình? Ta biết rõ để lên ngôi hoàng đế rất gian nan, trước khi chết, ta phải giúp con” Lý trí vương hiền từ thận trọng nói.
Lee Yul không tin nổi nhìn ông “Chẳng phải người vẫn căm ghét con đã hại chết mẫu thân sao?”
“Đứa ngốc, ta sao có thể trách con? Năm đó là sai lầm của ta, vì bị uy hiếp ngai vàng, không chăm sóc mẹ con được chu đáo, mới khiến cho mẹ con khó sinh, ta luôn tự trách mình, nhiều năm qua, ta không quan tâm được đến con”. Lý Trí vương nói rất hiền từ.
Lee yul vẫn chưa thể tin nổi “Vậy vì sao bây giờ người lại nói cho con biết những điều này?”
“Bác sĩ nói, ta chỉ còn sống được nhiều nhất nửa năm nữa, ta vốn nghĩ tự mình gánh được, nhưng mà, bây giờ tâm có thừa nhưng lực không đủ. Cha con chúng ta phải liên hiệp. Lúc cần thiết có thể hạ sát” Trong mắt Lý trí vương hiện ra sát khí.
Lee Yul khiếp sợ.
“Vậy sao người lại muốn âm thầm cho phép Mặc Tử Hiên?” Lee Yul nói ra nghi vấn của mình.
“Việc này có liên quan đến kho báu, ta phải chắc chắn kho báu kia được đưa vào quốc khố mới yên tâm, nếu không, ở chỗ Mặc Tử Hiên, ta không thể yên lòng.”
Lee Yul đột nhiên hiểu cho nỗi khổ của Lý Trí vương.
“Kho báu này có liên quan đến Diệp Hân Đồng. Cho nên mặc mới giữ cô ấy bên cạnh, chỉ để đùa giỡn.” Lee yul đột nhiên có vẻ tức giận với ý đồ của Mặc Tử Hiên.
“Nên như vậy, nhưng ngày hôm qua, ta đã ra ám hiệu cho nó, nếu không tìm được kho báu ta sẽ không truyền ngôi, vậy thì, nó chỉ có thể ngồi lên ngai vàng với sự hậu thuẫn về quân sự, ta lại hi vọng nó sẽ trở mặt với Kim Thụy Tường, như vậy, ta sẽ bớt được rất nhiều lo lắng với Mặc Tử Hiên, nó vĩnh viễn sẽ không lên được ngôi hoàng đế, kết quả chỉ có chết thảm, nếu nó lựa chọn Kim Thụy Tường, vậy thì cũng không có kho báu, ta cũng sẽ không truyền ngôi, nhưng ta vẫn còn lo lắng vì nó có dã tâm, bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm ra kho báu, nắm trong tay kho báu thì Mặc Tử Hiên không còn chân làm loạn. Nó có quá nhiều ưu điểm, ta phải giúp con.” Lý trí vương nói rất thấm thía.
Lee yul nhìn ông, rốt cuộc đã hiểu thế nào là gừng càng già càng cay.