“Reng reng reng!” Tiếng chuông điện thoại đánh thức Diệp Hân Đồng khỏi giấc mộng, cô lục lọi điện thoại bên giường, lười biếng nói.
“Alo…”
“Cô không định đi làm hay sao?” Vũ Văn Thành luôn giữ một nhiệt độ ổn định, như thể giữ vững ở 10 độ, không lạnh, nhưng mặc bao nhiêu quần áo cũng không thấy nóng.
Đầu óc Diệp Hân Đồng đột nhiên tỉnh táo, cô lập tức ngồi dậy.
“Á!” Diệp Hân Đồng kêu lên, tại sao toàn thân cô lại đau nhức! Nhìn bốn phía, đây là một khách sạn sang trọng, đầu giường để rất nhiều tiền, trên giường là một vệt hồng chói mắt.
Trong lòng thoáng ảo não đau khổ, chẳng lẽ cô bị người ta chiếm đoạt rồi ư?
“Sao vậy, cô không sao chứ?” Vũ Văn Thành lạnh như băng cũng lộ ra một tia nóng nảy khó phát giác.
“Không có gì, tôi sẽ tới ngay.” Diệp Hân Đồng cắn răng, hối hận cũng không làm được gì, chỉnh lại mớ chăn chiếu hỗn loạn, không kịp thương tiếc vệt đỏ trên giường, cô như ngựa không ngừng vó chạy qua từng phố dài ngõ nhỏ người xe nườm nượp, mặc dù thế, vẫn đến muộn.
Diệp Hân Đồng đẩy cửa, cô bạn Tiểu Khả lập tức bưng tới một ly café mới pha, mặt buồn rười rượi.
“Vào ngay đi, hôm nay anh ta sẽ chào đón cậu với sắc mặt chưa bao giờ khó coi đến thế?” Tiểu Khả liếc mắt về cửa phòng Vũ Văn Thành.
Sao trách cô được? Tối qua mọi người cùng đi chơi, cô phụ trách tính tiền, lúc quay ra, vài đồng nghiệp còn sót lại trong chớp mắt cũng đều đi hết.
“Cộc cộc cộc” Diệp Hân Đồng gõ cửa, mắt vẫn liếc Tiểu Khả.
“Vào đi”. Bên trong cánh cửa vẫn là giọng nói không yêu không giận.
Diệp Hân Đồng bưng café vào trước mặt anh ý tứ đứng sang một bên.
Vũ Văn Thành vùi mặt trong đống hồ sơ, sắc mặt lạnh như băng đang múa bút, một dòng hàn khí ngưng đọng quanh anh khiến người ta không rét mà run.
Diệp Hân Đồng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của nhị công tử tập đoàn Hoa Vũ, đúng chuẩn mực của con nhà quyền quý. Thế nhưng, anh lại là cấp trên của cô. Mà cấp trên của cô cũng không có gì quan trọng, điểm mấu chốt là anh luôn nói năng thận trọng, lạnh lùng nghiêm túc. Những thứ này cũng có thể cho qua, vấn đề chính là quan hệ của họ rất bất hòa, anh rất ghét cô.
Ví như lúc này, mắt anh cũng chẳng thèm để ý đến cô.
“Cái này, hôm nay tôi ngủ quên.” Diệp Hân Đồng lí nhí.
“ Đánh lỗi, ra ngoài viếtbản kiểm điểm.” Đầu anh cũng không ngẩng lên.
“Này, anh cũng biết hôm qua tôi uống say, cho nên mới trễ một chút xíu.” Diệp Hân Đồng bất bình kêu lên.
“Tên tôi không phải là ‘này’, tôi là cấp trên của cô. Hôm qua tôi đã cảnh cáo cô đừng đi.” Vũ Văn Thành ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy khó đoán nhìn thẳng Diệp Hân Đồng khiến cô bất giác chột dạ.
Nhưng mà, một khi bị đánh lỗi, tương lại chính trị của cô sẽ không còn.
Diệp Hân Đồng đứng ì đấy không có ý định đi ra, như thể mong chờ anh thay đổi ý kiến.
“Sao còn chưa đi?”Anh nhíu chặt mày, khuôn mặt phiền não. Sau đó cúi đầu làm việc, kiên nghị tỏ ý không tha ra lệnh đuổi khách.
Anh ta ghét cô đến thế ư? Chỉ là có chút bất hòa thôi.
“Này, tư tiểu học đến giờ anh luôn nhằm vào tôi, chỉ muộn một chút xíu…”
Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắc sắc lạnh, câu nói tiếp theo cô nuốt vào bụng, đôi mắt đẹp mở to, nũng nịu mà oan ức.
Xoay người, hất cằm lên, nước mắt đọng đầy trong mắt.
Cô không muốn khóc, đặc biệt trước mặt Vũ Văn Thành.
Vừa mở cửa ra, tiểu Khả đã lo lắng chạy tới.
“Cậu không sao chứ?”
Diệp Hân Đồng cười khổ kèm theo một chút khinh bỉ bất đắc dĩ, đi về chỗ của mình, bất lực quăng mình xuống ghế.
“Rốt cuộc thế nào?” Tiểu Khả đi theo cô, thủ thỉ quan tâm.
“Áp bức quá.” Giọng nói trong trẻo pha chút phẫn nộ.
“Hay là cậu lại cầu xin đi. Ba cậu chẳng phải vì cứu hai an hem nhà họ mà chết đấy sao. Không nhìn mặt dân cũng phải nể mặt phật chứ.”
Diệp Hân Đồng nhíu mày phiền não.
“Thôi quên đi. Vũ Văn Thành mà nghĩ đến cái này, dã không bắt mình viết bản kiểm điểm rồi. Làm thế khác nào uy hiếp anh ta.”
Diệp Hân Đồng xách túi lên.
“Đi đâu đấy?” Tiểu Khả kéo tay không muốn cô bạn thân lại tiếp tục gây họa.
“Đi tìm một anh người yêu giàu có, kết hôn để thoát khỏi cái cục cảnh sát này.” Diệp Hân Đồng dối lòng, hất tay cô bạn.