Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 36

Diệp Hân Đồng thay quần áo xong, mở cửa ra, Vũ Văn Thành đứng bên ngoài vẫn là cái vẻ mặt 10 độ ấy.

“Ngâm chân chưa? Cái đó tôi mang tới, ngâm một chút đi. Chân cô bị phồng rộp lên rồi.” Vũ Văn Thành vừa nói vừa đi vào.

Diệp Hân Đồng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi qua cửa, thật không gì sánh được, ba vòng cuồn cuộn tuyệt đối có thể khiến người ta buồn muốn chết, bước đi cũng thướt tha mềm mại, chiếc giày cao 7cm ở trên chân cô ta vẫn thản nhiên như chân mình vậy.

Diệp Hân Đồng có trực giác cô ta sẽ đi vào phòng Mặc Tử Hiên, cô thật may đi sớm, nở một nụ cười may mắn từ từ đóng cửa lại.

Lúc quay lại, Vũ Văn Thành đã đổ nước vào bồn ngâm chân.

Trong lòng cô lại không nói lên một cảm giác là lạ.

“Sao anh lại tốt với tôi như vậy, rõ ràng trước đây…” Diệp Hân Đồng đi đến trước mặt anh.

“Rõ ràng cái gì?”

“Chúng ta không hề hòa thuận.” Thật ra cô muốn nói là trước kia anh luôn nhằm vào tôi, nhưng lúc này, cô lại có cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, có lẽ, trước kia là do cô không đủ tốt.

“Đừng nói linh tinh.” Anh hạ thấp giọng, hơi dịu dàng “Ngâm chân trước đi.”

Diệp Hân Đồng ngồi vào ghế sofa, để chân vào chậu, nước ấm luồn qua bàn chân thật là thoải mái.

“Đối với cấp dưới nào đang làm nhiệu vụ anh cũng đều như vậy à?” Diệp Hân Đồng đột nhiên hỏi.

Vũ Văn Thành ngẩn người “Các cô bảo vệ nhân dân, còn tôi có trách nhiệm bảo vệ các cô.” Nói xong, Vũ Văn Thành muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, anh cái gì cũng tốt, trừ da mặt quá mỏng, không biết cách biểu đạt mình.

………………………………………………….

Mặc Tử Hiên ngồi ở đầu giường, trong lòng tức giận vì không được thỏa mãn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, trong phút chốc anh cho là Diệp Hân Đồng quay lại.

Chạy ra mở cửa, thấy một mỹ nữ anh thất vọng tràn trề.

“Mặc thiếu, đã lâu không gặp” Cô gái mỉm cười như hoa, ánh mắt như tơ.

Từ trước đến giờ Mặc Tử Hiên chưa hề cự tuyệt mỹ nữ nào, thế mà lúc này lại không một chút hứng thú, sự hưng phấn một bước lên trời khi nhìn thấy thân thể Diệp Hân Đồng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, nơi đó đã ngừng công kích, u buồn sầu não.

“Đề Na, xin lỗi, cô về trước đi, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với cô.”

Đề Na ôm cổ anh, cơ thể mềm mại như không xương cuốn lấy anh “Thế là sao? Chúng ta ở Hàn Quốc tạm biệt nhau đã hơn một năm rồi, em rất nhớ anh”

Cô tựa vào người Mặc Tử Hiên, lơ đãng đẩy vào phòng, đôi môi thỉnh thoảng chạm vào mặt anh, ánh mắt mê hoặc, nước hoa trên người cũng đủ quyến rũ giác quan của đàn ông, nếu là một năm trước, Mặc Tử Hiên đã đè lên mà điên cuồng yêu cô, nhưng mà, lúc này tâm tình anh phiền não chẳng hề thấy thú vị.

Anh kéo tay Đề Na ra.

“Hôm nay tôi hơi mệt, để hôm khác đi.”

Đề Na không tức giận, tiếp tục cười cợt quyến rũ “Kim Lệ Châu lại không có ở dây, anh sợ gì chứ? Cận vệ của anh cũng không có?”

Mặc Tử Hiên thoáng một tia lạnh nhạt rồi biến mất, nở một nụ cười ma mãnh “Kể cả hai người bọn họ ở đây, nếu tôi muốn chơi phụ nữ cũng không ảnh hưởng.”

“Vậy anh sợ gì chứ?” Đề Na uốn éo trên người Mặc Tử Hiên, ngón tay qua lớp áo vuốt ve thân thể tráng kiện của anh “Người ta luốn nhớ sự dũng mãnh của anh, kể từ khi chia tay, không tìm được ai tốt hơn.”

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười thâm hiểm “Lão Đàm đâu? Cái kia của hắn tương đối lớn, cũng không thỏa mãn cô sao?”

Để Na ngẩn người một chút cười lạnh “Chẳnglẽ đây là nguyên nhân anh điều hắn vào quân đội ư?”
Bình Luận (0)
Comment