Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, mặt không hề biến sắc, như thể không hề quen biết cô gái kia.
Trò chơi bắt đầu.
Diệp Hân Đồng vẫn nhìn Vũ Văn Thành chằm chằm, cái cô ngực to kia kẹp quả bóng ở ngực, bơi ngửa về phía trước, Vũ Văn Thành thả hai quả khác, cũng bơi ngửa về.
Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm, may quá, họ không có chạm vào nhau.
“Cô không chơi à?” Mặc Tử Hiên thúc giục.
Diệp Hân Đồng vơ lấy một quả, văn vẹo đủ tư thế. “Chúng ta học cách của sếp tôi. Vừa đẹp lại vừa nhanh còn hiệu quả cao.”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười gian tà “Bọn họ làm thế không phải phối hợp, không tính. Một quả bóng phải hai người cùng giữ, thế mới đúng.”
Diệp Hân Đồng nhìn theo ánh mắt anh chỉ, một đôi nam nữ đang dùng cổ kẹp quả bóng bơi qua.
“Trò chơi không quy định, tôi thấy phương pháp của sếp tôi tốt hơn, anh mang hai quả, tôi mang một quả, bắt đầu.” Diệp Hân Đồng không nói gì, đặt quả bóng lên ngực, bơi ngửa.
Cô cũng mặc kệ luật chơi thế nào, mang hết bóng về thế là xong.
MC công bố kết quả ngoài dự đoán của Diệp Hân Đồng, về nhất là Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành được mời lên đứng cạnh MC, MC trao phần thưởng tượng trưng cho anh. Vì vừa chơi xong, nước vẫn đang chảy trên người anh, Diệp Hân Đồng nhìn vóc người cao lớn không mặc quần áo của anh, cảm thấy nóng mặt, xấu hổ quay đi, lại len lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh.
Không ngờ gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Vũ Văn Thành.
Diệp Hân Đồng định mở miệng nói gì đó, giải thích mộtchút cũng được.
“Chúc mừng anh” Mặc Tử Hiên nói tranh.
Vũ Văn Thành nhìn xuống hai người họ.
“Cái đó! Thật ra là…” Diệp Hân Đồng muốn giải thích, mặc dù tỉnh cảnh không thích hợp cho lắm.
“Đáng lẽ, cô ấy phải mặc đồ bơi, nhưng mà…” Mặc Tử Hiên đột nhiên kéo áo Diệp Hân Đồng, vết cắn trên vai cô lộ ra, rõ ràng lọt vào tầm mắt Vũ Văn Thành.
“Nhưng mà, cô ấy không đồng ý” Mặc Tử Hiên nhún vai.
Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, chỉnh lại áo, ngửa đầu nhìn Vũ Văn Thành, ánh mắt lạnh tanh của anh như muốn làm cô chết rét. Diệp Hân Đồng cảm giác lòng trầm xuống, khó thở, phải giải thích thế nào với vết cắn trên vai,chắc anh nhìn thấy rồi.
“Xin mời người chiến thắng nói vài lời.” MC giục giã.
Vũ Văn Thành nghiêm mặt, tự nhiên xoay người, rất cá tính không để ý đến sự nhiệt tình của MC, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên “Làm thế anh vui vẻ lắm à?”
“Nếu anh ta không tha thứ cho cô, có thể thấy cuộc sống tương lai của cô thế nào, tôi chỉ muốn cho cô thấy, hai người không thích hợp.” Mặc Tử Hiên không hề tức giận.
“Làm gì có ai thấy bạn gái bị động chạm mà vui vẻ được, anh có thế không?” Diệp Hân Đồng quát lên.
Mặc Tử Hiên gãi gãi mũi “Ít nhất tôi sẽ chúc phúc cho họ.”
“Đó là vì anh chẳng hề yêu. Một công tử phong lưu, bản thân vô tâm nên thấy người khác có tâm thì ghét à?” Diệp Hân Đồng lườm anh một cánh, đặt tay lên bờ, nhảy lên.
Chiếc áo rộng dính chặt vào người, nước nhỏ tong tong trên mặt đất.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên, đuổi theo, kéo tay cô, liền bị cô bỏ lại.
Anh chạy ra trước mặt, ngăn cô lại “Cô còn không nhìn ra à, hắn cẳn bản không quan tâm đến cô, cho nên cũng chẳng thèm nghe cô giải thích. Đừng dại dột!”