Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 67

Nghe câu nói này, Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi đau lòng, phụ nữ là động vật dễ xúc động. Cô cúi đầu, hít một hơi dài. Nghiêm túc cân nhắc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Vũ Văn Thành vẫn đang đau khổ: “Chúng ta cần suy nghĩ thêm, chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả lời anh.”

“Hân Đồng…” Vũ Văn Thành vẫn muốn nói thê, nhưng đầu óc trống rỗng không nói nổi một từ.

Diệp Hân Đồng đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ, như thể chưa hề có cuộc nói chuyện vừa rồi: “Sếp, tôi muốn thay quần áo rồi.”

Vũ Văn Thành đứng ì tại chỗ, cảm thấy trong lòng thật nặng nề, nhìn lại khuôn mặt tươi cười của cô, anh bất đắc dĩ quay người, mở cửa đi ra ngoài.

“Hôm qua tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, sao hôm nay lại tới làm tôi xao động, coi thường tôi chưa hề biết yêu sao?” Diệp Hân Đồng nhìn cảnh cửa đóng chặt tự lẩm bẩm, xoay người lại, thay một bộ váy Mặc Tử Hiên mua cho.

Vừa thay xong, điện thoại của cô có âm thanh.

Là tin nhắn của Mặc Tử Hiên. Diệp Hân Đồng cho đồ trang sức ngày hôm qua vào một cái hộp, tới phòng Mặc Tử Hiên, gõ cửa.

Mặc Tử Hiên mở cửa, hình như anh vừa tắm xong, bên dưới quấn khăn tắm, tóc vẫn đang nhỏ nước.

Yêu nam quả nhiên mê hoặc lòng người.

“Sau này mặc quần áo tử tế rồi hãy kêu tôi tới đây.” Diệp Hân Đồng đi vào, đặt hộp trang sức lên bàn, thấy quần áo trên ghế salon, một chiếc áo cotton kim tuyến màu vàng, một chiếc quần vàng nhạt, còn một đôi xăng-đan cao gót.

“Thích không?” Mặc Tử Hiên đặt tay lên vai Diệp Hân Đồng, thân thể nóng bỏng ướt át dính vào vai cô.

Diệp Hân Đồng tiến lên trước một bước, xoay người “Vô công bất thụ lộc (Không có công không được hưởng), tôi không muốn.”

Mặc Tử Hiên bày ra bộ mặt khinh khỉnh “Cô phải mặc cái bộ quần áo ngu ngốc như hôm qua đi bên cạnh tôi mới được à?”

“Bộ tối qua mới mặc một lúc, tôi về mặc lại là được.” Diệp Hân Đồng phản bác.

“Tôi là một sếp tổng giàu có, cô mặc lại bộ tối hôm qua làm mất mặt tôi, đã diễn thì phải diễn cho trót, hôm nay dù sao cũng trở về rồi.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.

“Được rồi.” Diệp Hân Đồng cầm quần áo trên salon đi vào phòng tắm, thay xong ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mặc Tử Hiên mở cửa, thợ trang điểm đang đứng chờ.

Diệp Hân Đồng được trang điểm, Mặc Tử Hiên cầm hộp trang sức của cô trên mặt bàn, nheo mắt cầm lên từng cái, động tác ngạo mạn như thể cầm thứ không đáng, sau đó anh xoay người đưa cái hộp đến trước mặt Diệp Hân Đồng.

“Đồ cô đã dùng rồi thì là của cô.”

“Tôi không muốn.” Diệp Hân Đồng trả lời rành mạch lưu loát.

“Tôi không mang đồ đã có người dùng tặng cho phụ nữ khác. Đồ trang sức của nữ tôi cũng không dùng, không dùng thì sẽ vứt đi.” Mặc Tử Hiên vẫn đẩy cái hộp về phía Diệp Hân Đồng.

“Thế thì vứt đi.” Diệp Hân Đồng cũng dửng dưng trả lời.

Mặc Tử Hiên bước vài bước vào phòng tắm, đổ đồ trang sức vào bồn cầu, ấn nút xả. Sau đó đem cái hộp vô tích sự vứt vào thùng rác.

“Đúng là tên phá của”. Diệp Hân Đồng lẩm bẩm.

Mặc Tử Hiên lại đi vào phòng tắm, lấy quần áo Diệp Hân Đồng đã thay ra “Cái này cô cũng không cần phải không?”

Hắn đang làm gì thế? Cố tình tỏ ra mình là phá gia chắc?

“Cần, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tôi vẫn giữ lại.”

Mặc Tử Hiên nở nụ cười đắc ý.

Anh cười đi tới trước giường mình, lấy từ trong tủ ra một cái hộp khác đưa đến trước mặt cô.
Bình Luận (0)
Comment