Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 75

“Không phải đã tỉnh rồi sao? Đừng nói cho mẹ tôi biết, tôi không muốn bà lo lắng.” Diệp Hân Đồng vì mất máu quá nhiều, đôi môi nhợt nhạt, yếu ớt, không còn sức sống bừng bừng như mọi ngày, khiến Vũ Văn Thành mềm lòng.

“Tôi đồng ý với cô, nhưng nhiệm vụ này tôi sẽ phái người khác đảm nhiệm. Sau này nếu không có mệnh lệnh của tôi, không được tùy tiện nhận nhiệm vụ, tôi sẽ điều cô sang làm văn phòng.”

“Tôi không muốn làm một kẻ hèn nhát, vô dụng, kể cả phải hi sinh vì nhiệm vụ, tôi tin rằng ba tôi cũng sẽ tự hào về tôi.” Diệp Hân Đồng kiên cường nói, khuôn mặt tái nhợt chau mày, giọng yếu ớt.

“Vậy ngày mai tôi sẽ thông báo cho bác gái, có lẽ bà đã chuẩn bị sẵn có ngày thế này.” Vũ Văn Thành đặt Diệp Hân Đồng xuống, tuyệt tình đứng dậy.

“Đừng…” Diệp Hân Đồng nóng nảy muốn kéo Vũ Văn Thành, động tác mạnh làm động vết thương khiến cô rên lên: “A”

Mặc Tử Hiên nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô.

“Vũ Văn Thành, anh máu lạnh quá đấy, cô ấy không muốn cho mẹ biết, anh không thể nhường cô ấy sao, cô ấy mới là người trong cuộc. Anh có tư cách gì mà kiểm soát cuộc sống của cô ấy?” Mặc Tử Hiên quát lên với Vũ Văn Thành.

“Bời vì, tôi cũng không chịu nổi cuộc sống khổ cực của cô ấy.” Vũ Văn Thành đau khổ nhìn về phía Diệp Hân Đồng, cùng cô 4 mắt nhìn nhau.

Tim đập dồn dập, không liên quan đến vết thương trên lưng.

Bộ dạng Vũ Văn Thành xem ra rất si tình, cô có thể tin tưởng anh không? “Vũ Văn Thành…” Diệp Hân Đồng thì thầm, vẻ mặt ấy đầy vẻ xúc động, khiến cho Mặc Tử Hiên đang đỡ cô trở nên hoảng hốt.

“Vừa mới tỉnh lại, đừng nói nhiều, cô đã cứu tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ.” Mặc Tử Hiên cắt đứt gợn sóng chân tình của hai người họ.

Lúc này, ánh mắt Diệp Hân Đồng mới chuyển sang Mặc Tử Hiên “Không cần nhớ, đây là nhiệm vụ của tôi thôi.”

Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng đặt Diệp Hân Đồng xuống giường “Tôi lấy thân phận của một công tử phong lưu để nói với cô đừng dễ dàng tin tưởng những lời ngon ngọt của đàn ông, nếu không chính cô sẽ phải chịu tổn thương. Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Mặc Tử Hiên tới trước mặt Vũ Văn Thành “Chúng ta đi ra ngoài, cô cần nghỉ ngơi.”

Vũ Văn Thành không để ý tới Mặc Tử Hiên, đi tới bên giường Diệp Hân Đồng, ngồi xuống, bàn tay êm ái của anh đặt lên bàn tay đang truyền của Diệp Hân Đồng như muốn truyền hơi ấm cho cô. “Lần này anh sẽ không nói với bác gái, em có thể đồng ý với anh là sẽ không có lần sau được không?”

Diệp Hân Đồng im lặng, không cách nào nói đồng ý, chỉ dịu dàng nhìn Vũ Văn Thành.

“Một lúc nữa anh sẽ gọi Tiểu Khả đến với em. Chỉ có lần này thôi. Nếu lần sau em còn để cho bản thân thương tích đầy mình như thế, anh sẽ cưỡng chế em rời khỏi cục cảnh sát.” Vũ Văn Thành nhẹ nhàng nói, dịu dàng nhưng vô cùng khí phách.

Diệp Hân Đồng muốn cãi lại, nhưng cảm thấy sẽ vô ích. Cô thấy gánh nặng, chỉ có thể im lặng.

Mặc Tử Hiên nhìn hai người, vô thức cảm thấy tức giận.

Anh đi tới, lôi tay Vũ Văn Thành đang đặt trên tay Diệp Hân Đồng. “Tôi thật không hiểu vì sao anh lại có thể làm lãnh đạo, cấp dưới bị thương khi thi hành nhiệm vụ, sao anh phải gây áp lực cho cô ấy như vậy.”

“Anh không cẩn hiểu, tôi không cần giải thích với anh.” Vũ Văn Thành bình tĩnh bỏ qua lời nói của Mặc Tử Hiên.

“Tôi không hiểu ư? Cô ấy xuất thân từ một gia đình cảnh sát, đây là sứ mệnh gia tộc, muốn cố gắng để xứng đáng với người ba đã chết vì thi hành nhiệm vụ, tại sao anh lại gây áp lực, nói muốn chuyển công tác thậm chí bắt cô ấy rời khỏi cục cảnh sát… Đừng nói mấy lời đó, cô ấy bây giờ là một bệnh nhân yếu ớt.” Dừng một chút, Mặc Tử Hiên cười nhạt rồi nói tiếp: “Còn nữa, cô ấy không muốn người nhà lo lắng, cô lại dùng cái gánh nặng trong lòng để uy hiếp chính cô ấy, tôi không hiểu anh thật sự là yêu hay là hành hạ cô ấy?”

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, có chút cảm kích vì anh đã phản bác giúp cô. Không nghĩ là thời gian hai người biết nhau chưa lâu, lại hiểu được lòng cô như vậy, quả nhiên Lão Kim nói không sai, anh ta có một tấm lòng ấm áp.

Diệp Hân Đồng nở một nụ cười yếu ớt.
Bình Luận (0)
Comment