Ánh trăng mơ hồ núp trong một đám mây dày nặng nề. Diệp Hân Đồng chỉ có thể nhìn được trong vòng 1m. Mặt đất đen thui. Xung quanh yên tĩnh.
Cô không ngừng chạy về phía trước. Phải tìm được ai đó mới hi vọng vị hoàng tử tôn quý kia mới trở về biệt thự an toàn, mồ hôi tuôn ra, áo lọt đã ướt nhẹp.
Đột nhiên, cô nghe tiếng bước chân dồn dập, rất thực tế và có nhịp điệu.
Diệp Hân Đồng dừng lại, lùi về phía sau nhìn, trong bóng tối không thấy bóng dáng ai. Đáp lại cô là màn đêm không đáy.
Có lẽ cô cả nghĩ rồi, đang định quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc trên đầu, một cơn sợ hãi lan từ tim đến bàn chân.
Cô nhanh chóng ra đòn, đối phương dường như đoán được, tóm chặt lấy tay cô đẩy về phía sau, cô nhanh chóng ra tay khác cũng bị hắn nhẹ nhàng linh hoạt bắt được.
Điều này sao có thể? Cũng không phải cô đang khoa chân múa tay, trong trường cảnh sát trừ Vũ Văn Thành, không ai là đối thủ của cô.
Nỗi sợ hãi làm cho lông tơ toàn thân cô dựng ngược.
“Tôi không mang theo tiền, cũng không xinh đẹp, nếu anh muốn tiền, chỉ cần thả tôi ra, nhà tôi có.”
Trong trường cũng được học qua chiêu đàm phán, Diệp Hân Đồng thử sử dụng.
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười lạnh lùng của đàn ông, băng giá như ở âm phủ, khiến máu cô cũng đông lại. Cô run rẩy.
Chẳng lẽ gặp phải sát thủ nửa đêm, này, chẳng lẽ người cô cần bảo vệ cũng đang gặp nguy hiểm.
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng tay vẫn bị giữ chặt, mà kẻ kia cũng không có vẻ gì gấp gáp, như thợ săn giết con mồi, trước tiên cứa cổ, làm nó bất lực tuyệt vọng giãy giụa đến khi chết.
Không thoát được, Diệp Hân Đồng dừng lại, chờ lúc đối phương thả lỏng, cô lảng sang chuyện khác.
“Chúng ta không thù không oán, nếu anh muốn gì có thể nói ra, tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
Trong lúc cô nói chuyện, người đàn ông dùng một chiếc cavat bằng lụa trói chặt tay cô.
Diệp Hân Đồng không thể nào tiếp tục bình tĩnh, cô tiếp tục giằng co.
“Này, anh làm gì thế?”
Vừa dứt lời, cô bị đẩy vào một bụi cây ven đường, trong một không gian cây cối đen kịt, Diệp Hân Đồng toàn thân run lên.
“Này, anh định làm cái gì?” Giọng cô hơi run rẩy, không có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng hít thở đều đều của đàn ông, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
“A”.
Đột nhiên cô bị đẩy một cách thô lỗ va vào một gốc cây đại thụ, trán rất đau, chưa kịp kêu lên thì một đôi tay to lớn đã luồn vào áo lót cô, thuần thục lại có kỹ thuật cởi ra khỏi người cô. Diệp Hân Đồng ý thức được mục đích của kẻ kia, ra sức giãy giụa né tránh đôi bàn tay kia động vào vị trí mấu chốt.
“Này, tôi rất xấu xí, dáng người cũng tệ, nếu anh muốn phụ nữ, tôi sẽ giúp anh tìm mấy mỹ nữ đẳng cấp, hãy tha cho tôi.”
Người đàn ông sau lưng hiển nhiên có ý định không bỏ qua cho cô, hắn ép sát thân thể vào lưng khiến cô không thể nhúc nhích, hai tay kẹp chặt trắng trợn ve vuốt trên quần áo cô.
Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề đè nén, phả lên gươngmặt Diệp Hân Đồng, như hơi thở của một tên ác ma, ẩm ướt ấm áp, hết ấm áp lại rét lạnh dị thường.
Diệp Hân Đồng nóng nảy khua khoắng đôi tay bị trói, tìm cơ hội trốn thoat, đột nhiên vô ý động phải một bộ phận có phản ứng ủa hắn.
Cô không kịp suy nghĩ.
Theo độ cao này, hắn phải chừng 1.85 mét, có võ, ngoài ra, cô không thể phán đoán được cái gì đặc biệt.