“Ừm” Diệp Hân Đồng trả lời đại, đối mặt với Mặc Tử Hiên cô cảm thấy mình có cảm giác bất lực.
“Có muốn lấy lòng hắn không? Đàn ông sẽ bị phụ nữ có kỹ thuật chinh phục, tỷ như Vũ Văn Thành, dù sao em đã nói bạn trai không có ở đây, đúng lúc có thể cùng tôi học tập, đã không còn là xử nữ, dùng lần thứ nhất với lần thứ hai không thể biết được. Còn nữa, hôm qua em cũng đã vần vũ cùng tôi, không phải hôm nay lại hối hận chứ, thỏa thuận của chúng ta là 6 tháng.” Lúc này trên máy bay, Mặc Tử Hiên nhất định muốn cô, uốn ba tấc lưỡi thuyết phục cô.
“Nói chẳng lọt tai gì cả.” Diệp Hân Đồng đẩy anh ra, xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây liên miên không dứt, tâm tình có chút phiền não.
Mặc Tử Hiên ôm sau lưng Diệp Hân Đồng, đôi môi thổi hơi vào tai cô “Tôi muốn em, nhất định muốn em, phụ nữ phản kháng tới cùng không bằng hưởng thụ, em gật đầu đi.”
Nụ hôn của anh ướt át, tuyệt hảo.
Sao cô lại kháng cự đây?
Bàn tay Mặc Tử Hiên sờ lên ngực cô, Diệp Hân Đồng lấy tay ngăn lại.
Mặc Tử Hiên lại hôn lên cổ cô “Chẳng lẽ nhất định cầm hai trăm ngàn ép em, em mới vào khuôn khổ sao? Tôi không muốn như vậy, anh muốn em được vui vẻ, làm cho thỏa thuận 6 tháng trở thành ký ức tốt đẹp nhất của em.”
Thỏa thuận, mẹ nó, Diệp Hân Đồng càng thêm phiền lòng, tại sao cô lại đánh cược một chuyện phi lý như vậy với anh.
Tay Mặc Tử Hiên cởi quần áo cô “Hi vọng có một ngày, không phải dùng thỏa thuận gò bó em, em có thể thật lòng lấy tôi.”
Nói chuyện xong, Mặc Tử Hiên cởi bỏ trói buộc trên người cô, cúi đầu hôn lên “Nếu bây giờ, em nói muốn dừng lại, tôi sẽ nghe theo em.” Mặc Tử Hiên ngẩng đầu dịu dàng nhìn, sử dụng phương pháp chinh phục phụ nữ trước sau như một của mình.
Nhưng anh đã đánh giá mình quá cao hoặc Diệp Hân Đồng quá thấp.
Cô mừng rỡ đẩy đầu anh ra “Vậy thì dừng lại đi”
Mặc Tử Hiên lập tức bối rối, kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng: “Tôi hôn em như vậy, em không có cảm giác gì à?”
Diệp Hân Đồng suy nghĩ một chút, lắc đầu “Không có, một chút cảm giác cũng không, cho nên, kỹ thuật của anh kém như vậy làm sao còn nghĩ đến dạy tôi.”
Diệp Hân Đồng vừa nói vừa mặc quần áo vào.
Mặc Tử Hiên suy sụp, phơi thân thể trước mặt Diệp Hân Đồng, mặt bất đắc dĩ “Được rồi, tôi thừa nhận kỹ thuật không tốt, em dạy cho tôi được không?”
Diệp Hân Đồng hất tay anh đang đặt trên bả vai “Tôi cũng không phải là đàn ông, làm sao dạy anh, không phải anh có rất nhiều đĩa à? Tự xem mà học đi.”
“Nhưng tôi cũng phải có mục tiêu thực nghiệm chứ, em đã thua tôi 6 tháng, tôi nhất định sẽ học tập chăm chỉ, cho đến khi em bảo tốt mới thôi.” Mặc Tử Hiên cười gian xé rách quần áo cô vừa mặc lại.
“Này, đừng” Lời cự tuyệt của cô nhanh chóng bị nụ hôn của anh bao phủ, cũng mạnh mẽ tìm ra dải đất mẫn cảm của cô, dùng kỹ thuật thành thạo kích thích.
Diệp Hân Đồng run rẩy, không biết là vì căng thẳng hay vì khoái cảm không giải thích được, thoáng nhớ lại đêm qua, suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, dục vọng nguyên thủy từ bụng lan tỏa, một khát vọng không thể giải thích.
Máy bay lại va phải tầng khí lưu mạnh, bắt đầu rung lắc.
“Nhanh lên nào, đừng lãng phí cơ hội này.” Mặc Tử Hiên ngang nhiên ôm lấy Diệp Hân Đồng đặt lên giường.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, chống ngực Mặc Tử Hiên “Đừng”
Giọng cô cũng hơi khàn khàn, lúng túng, sắc mặt ửng hồng.
“Rất nhanh sẽ thấy thoải mái, anh đảm bảo.” Mặc Tử Hiên nhanh chóng cởi quần áo, khẩn cấp muốn chinh phục sự quật cường của cô.
“A” Đột nhiên tiến vào khiến Diệp Hân Đồng đau đớn, cô tự nhiên muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh nắm lấy tay cô, nhìn cô cau mày căng thẳng, anh có cảm giác thương tiếc, dịu dàng an ủi: “Đừng căng thẳng, chỉ lúc đi vào đau thôi, một lúc sẽ hết.”
“Anh thật đáng ghét” Diệp Hân Đồng giãy giụa nhưng không rõ ràng, Mặc Tử Hiên thấy sự mâu thuẫn của cô, lửa nóng dưới bụng càng thêm mãnh liệt, nhưng khống chế tiết tấu để cô không thấy đau. Cho đến khi cô khẽ rên lên.
Một hồi dao động kịch liệt mồ hôi đầm đìa kết thúc.
Mặc Tử Hiên chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, vui vẻ ôm cô vào lòng.
Diệp Hân Đồng ngượng ngùng đẩy anh ra “Này, bẩn lắm, nhanh đi tắm.”
“Đừng mà, vừa rồi anh tốn nhiều sức lực, cho anh ôm một chút!” Mặc Tử Hiên như tên trộm ôm lấy cô.
Diệp Hân Đồng lắc mình một cái, không tránh được thân thủ của anh, lại cảm thấy dào dạt.
“Thoải mái không?” Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng hơi nhíu mày “Khụ khụ” Cô hắng giọng một cái “Giống như nhau, còn phải nâng cao.”
“Nếu nâng cao, em sẽ yêu anh chứ”
Phụt, một hớp nước khoáng mặn phun vào anh. Cô vốn không yêu thì sẽ không lên giường, chẳng hiểungày đó ma xui quỷ khiến thế nào, đầu óc nóng lên lại ký cái thỏa thuận đó, lúc này cô cũng không hiểu mình đang làm gì.
Yêu hắn? Yêu một tên quỷ phong lưu? Làm sao có thể? Kỳ vọng lớn nhất của cô lúc này là thỏa thuận nhanh đến lúc hết hạn, ai đi đường người đó.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái: “Hơ, đang giữa ban ngày anh mơ mộng cái gì. Chỉ có mỗi kỹ thuật này mà tôi yêu anh, ha ha. Ha ha, chết cười đi.”
Diệp Hân Đồng bực bội đẩy anh ra, không muốn bị bao vây bởi mấy vấn đề lúng túng này “Nhanh đi tắm.”
Mặc Tử Hiên cười tít mắt nhìn cô ngượng đỏ mặt, trong mắt phát ra một ánh sáng rực rỡ, đó là cảm giác yêu phát ra từ đáy lòng.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái: “Nhìn gì vậy, anh không tắm, tôi tắm trước.”
“Cùng tắm đi!” Mặc Tử Hiên lần nữa ôm Diệp Hân Đồng vào phòng tắm.