Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 92.3

“Ùng ục ục ục”

Bọt khí nổi lên trên, cô từ từ chìm xuống, hưởng thụ cảnh biển đặc sắc tĩnh lặng.

Mọi người nhảy xuống túm năm tụm ba đi cùng nhau, cô không quan tâm, đi một mình càng tự do.

Xuống đáy, Diệp Hân Đồng một mình từ từ lặn, thám hiểm đời sống sinh vật biển mới mẻ.

Lee Yul nhìn thấy từ đằng xa, bơi về phía cô, Diệp Hân Đồng cũng nhìn thấy quay đầu về phía hắn.

Đột nhiên không biết từ đâu có 3 người bơi đến, bọn họ bơi cùng với nhau về phía Lee Yul, Diệp Hân Đồng cho rằng đó là bạn hắn, quay đi. Tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Đột nhiên, đám cá trước mặt có vẻ kinh sợ cuống quýt trốn tránh, Diệp Hân Đồng quay đầu nhìn lại phía Lee Yul, ba kẻ kia đang quấn lấy hắn.

Bọt nước ùng ục nổi lên ở chỗ đó, Diệp Hân Đồng không nhìn rõ tình cảnh, mới đầu cô cho là bạn bè họ nô đùa, nhưng càng nhìn càng thấy có gì bất thường, như thể họ đang đánh nhau.

Đột nhiên, một trong số đó dứt đứt bình dưỡng khí của Lee Yul, bình khí của hắn như bị mở nắp.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng qua đó, những kẻ đó thấy có người, cuống quýt bỏ chạy.

Lúc Diệp Hân Đồng bơi đến nơi, Lee Yul đã có vẻ không thở được, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại, miệng mím chặt, bọt khí từ mũi nổi lên.

Diệp Hân Đồng không hề do dự nhét bình dưỡng khí của mình vào miệng hắn.

Lee Yul hít lấy hít để, 30 giây sau khôi phục tri giác.

Diệp Hân Đồng rút lại bình khí.

Cô ra dấu đi lên, bảo hắn yên tâm, cô sẽ giúp. Nhưng cô không biết hắn có hiểu ý cô hay không.

Lee Yul gật đầu.

Diệp Hân Đồng chống chọi với áp lực, cùng Lee Yul dùng chung bình dưỡng khí ngoi lên.

Áp lực trong nước rất lớn, cộng thêm bọn họ bơi nhanh, Diệp Hân Đồng cảm thấy mình không thích ứng nổi, gắng gượng cùng Lee Yul nổi lên mặt nước.

Mặc Tử Hiên thấy họ đều không chụp bình dưỡng khí kinh ngạc.

Thấy máu mũi Diệp Hân Đồng, anh càng kinh ngạc hơn.

“Các người làm sao vậy?”

Với sự giúp đỡ của mọi người, họ leo lên thuyền.

Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên một cái, cầm khăn bông chùi máu chảy từ mũi và tai ra, quay đầu lại nhìn Lee Yul “Cậu không sao chứ?”

Lee Yul cũng lau máu mũi, lắc đầu với cô.

“Rốt cuộc thế nào?” Mặc Tử Hiên lo lắng hỏi.

Thế nào? Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, cô vừa nói chuyện Lee Yul và Kim Lệ Châu có gian tình với hắn, Lee Yul lập tức xảy ra chuyện, hơn nữa là nơi hắn chọn, hắn còn không biết thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn cô trước mặt mọi người lên án ý đồ giết người của hắn?

“Còn sao, anh phải rõ chứ” Diệp Hân Đồng không thèm để ý tới anh, đi về phía phòng nghỉ trong thuyền.

Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lee Yul rất bình tĩnh, nhìn thấy bình dưỡng khí của cậu bị dứt đứt, đại khái biết Diệp Hân Đồng hiểu lầm chuyện gì?

Anh nhíu mày, thoáng một nỗi trức giận, nhưng nhanh chóng bị anh kiềm chế.

Anh đi về phía phòng nghỉ của Diệp Hân Đồng.

Cô đã khóa chặt cửa, Mặc Tử Hiên gõ cửa.

Nhưng Diệp Hân Đồng không ra, anh càng lúc càng gõ mạnh.

“Mở cửa đi? Anh muốn nói chuyện với em” Mặc Tử Hiên vừa gõ cửa vừa nói từ ngoài vào.

Mở cửa ra, Diệp Hân Đồng đã thay quần áo xong.

Mặc Tử Hiên đi vào, đóng cửa lại.

“Có phải em đã hiểu lầm gì anh không?” Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ hỏi.

“Hiểu lầm hay không trong lòng anh tự biết, nhất định phải bắt tôi nói ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?” Tâm trạng Diệp Hân Đồng rất không tốt, trước mặt cô trơ trẽn mưu sát, trơ trẽn tương tàn huynh đệ.

Mặc Tử Hiên thở dài “Em biết là em đang nói anh giật bình dưỡng khí của Lee Yul”

“Quả nhiên là anh, không phải anh đang thừa nhận sao?” Diệp Hân Đồng trừng mắt với Mặc Tử Hiên, rất bất mãn.

“Nghe anh giải thích? Không phải anh, không thể nào là anh”

“Vậy sao anh biết?” Diệp Hân Đồng có vẻ ngang ngược.

“Kẻ ngu mới nhìn thấy bình dưỡng khí của cậu ta bị giật ra rồi hai người có bộ dạng này mà không biết xảy ra chuyện gì! Không phải anh, tuyệt đối không phải anh. Nếu là anh, anh sẽ không làm ở nơi nhiều người như vậy, lại còn đúng lúc bị người có vận số tốt như em đụng phải.”

Diệp Hân Đồng sửng sốt “Ý anh là chính cậu ta tự sắp xếp sao? Cậu ta không cần làm thế, hơn nữa nếu tôi không giúp cậu ta thì sao?”

“Hắn có thể đoán được em sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Mặc Tử Hiên khẳng định.

“Không thể nào, cậu ta làm vậy làm gì? Uy hiếp tôi không được nói chuyện hắn và Kim Lệ Châu cho anh ư, thế thì cậu ta chỉ việc giật bình dưỡng khí của tôi ra là được, cần gì phải phức tạp như vậy?” Diệp Hân Đồng nói năng hùng hồn.

Mặc Tử Hiên biết không thể nói cho cô hiểu “Vậy anh cũng không biết, dù sao cũng không phải là anh.”

“Nhưng anh cực kỳ khả nghi.”

Mặc Tử Hiên hiểu người thường dễ nghĩ như vâyh, nhưng anh không muốn Diệp Hân Đồng hiểu lầm.

Anh chăm chú nhìn cô.

“Nghe đây, trong tay anh có một tổ chức bí mật, muốn lấy mạng Lee Yul dễ như trở bàn tay, nhưng anh không muốn dùng thủ đoạn như vậy, mặc dù hắn có địch ý với anh, nhưng hắn vẫn là một trong số những người thân ít ỏi của anh.”

Diệp Hân Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn Mặc Tử Hiên, cố gắng tiêu hóa những gì anh nói.

Anh nói rất có lý, nhưng để cô tin là Lee Yul tự làm, có vẻ không thể tưởng tưởng nổi.

“Vậy thì, anh cảm thấy có thể là ai?” Giọng Diệp Hân Đồng dịu lại “Liệu có phải Cổ Phi?”

“Bọn họ cũng không đến nỗi đần như vậy. Hơn nữa, không có sự đồng ý của anh, họ sẽ không dám.”

Càng nghĩ càng phức tạp.

“Haizz, mặc kệ đi, tôi đi ra ngoài hóng mát” Diệp Hân Đồng đi ra khỏi cửa trở lại boong thuyền.

Gió biển nhè nhẹ thổi, sóng gợn lăn tăn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, không còn màu xanh dương đậm nữa.

Lee Yul cũng đã thay quần áo xong, đi tới cạnh cô.

“Cảm ơn cô.” Hắn dịu dàng nói.

“Hả? Không cần, bất luận ai nhìn thấy cũng sẽ cứu anh, không có gì, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Diệp Hân Đồng cười hì hì trả lời.

“Lúc sắp không thở được nữa, tôi nghĩ, nếu tôi cứ thế mà chết, có lẽ mọi người đều vui vẻ.” Hắn thản nhiên nói, có chút thương cảm.

“Không đâu, đừng nghĩ vậy, nếu cậu chết, Kim Lệ Châu sẽ khổ, ba cậu cũng khổ, bà nội cậu cũng thế.” Diệp Hân Đồng an ủi.

“Cô có khổ không?” Hắn chăm chú nhìn cô.

“Đương nhiên có thể khổ sở. Ở Hàn Quốc chưa lâu, nhưng lại được Lee Yul cậu chăm sóc, chúng ta là bạn bè, không phải sao?” Cô hớn hở.

“Không ngờ người đó lại muốn tôi chết. Tình thân thật bạc nhược, nhưng cũng chẳng trách hắn, tôi cũng từng làm như vậy.” Lee Yul thương cảm nói.

“Không phải Mặc Tử Hiên đâu. Đừng nghĩ như vậy.” Diệp Hân Đồng sau khi được Mặc Tử Hiên giải thích, rất tin tưởng anh.

“Ngoài anh ta thì còn ai vào đây? Mặc dù tôi không có nhiều bạn bè, nhưng chưa bao giờ thù địch với ai, đối địch với tôi bây giờ chỉ có Mặc Tử Hiên.” Hắn khẳng định.

“Mới đầu tôi cũng cho là như vậy, nhưng mà, ngấm lại nếu anh ta muốn giết cậu, sẽ không làm ở chỗ nhiều người thế này, để cậu còn cơ hội sống. Đừng đoán mò, sau khi về phải thêm mấy cảnh vệ nữa là được.”

“Cô tin hắn như vậy sao?” Trong mắt Lee Yul không có chút tinh tế nào.

Diệp Hân Đồng do dự một chút, nói thật “Người kia mặc dù tùy hứng, mặc dù ngạo mạn, mặc dù tính tình trẻ con, nhưn tôi tin anh ta không ra lệnh ám sát. Nếu có thể tôi muốn nói, vị trí cao cao tai thượng đó nên giành bằng năng lực bản thân, bơi vì nếu giành được bằng cách ám sát người khác, sau này về già sẽ tiếc nuối mình đã không chiến đấu một cách chân chính, đạo lý chỗ cao không thoát khỏi lạnh chỉ khi ở chỗ cao mới hiểu.” Diệp Hân Đồng cười nhạt, nói tiếp “Lại nói, cậu rất có ưu thế, bẩm sinh đã là máu mủ chính thống, nhận được sự ủng hộ của nhiều nghị viên, cộng thêm tình yêu của Kim Lệ Châu, khả năng thắng rất lớn.”

“Tôi và Kim Lệ Châu không có gì. Hôm đó cô ta cưỡng hôn tôi, nhưng tôi cự tuyệt.” Lee Yul giải thích có chút kích động.

“Hả?” Diệp Hân Đồng sửng sốt, nghi ngờ hỏi “Không phải cậu luôn thích cô ấy sao?”

“Cô ấy cuối cùng vấn là thích Mặc Tử Hiên, tôi không muốn trở thành con rối cho cô ấy đùa bỡn” Lee Yul thương cảm nói rất nghiêm túc, vẻ mặt rất thành thật.

Diệp Hân Đồng không hiểu.

“Lee Yul, nhân lúc tôi không có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên.
Bình Luận (0)
Comment