Xe đưa Kim Lệ Châu về trước.
“Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu từ ghế lái phụ quay đầu xuống gọi.
Mặc Tử Hiên mở mắt, nhếch miệng một cái nhạt toẹt, ánh mắt sâu hun hút, chờ Yoon Jin nói.
“Người thật sự sẽ lấy Kim Lệ Châu ư? Vậy em thì làm thế nào?” Yoon Jin khóc nức nở, nước mắt lã chã rất sinh động.
Mặc Tử Hiên không trả lời, đáy mắt trở nên thâm trầm, như đang nghiền ngẫm vấn đề này.
“Kim Lệ Châu trông thế, nhưng người đừng tưởng cô ấy sẽ là mẹ hiền vợ đảm, chờ sau khi kết hôn với người, sẽ không tha cho em, cộng với thực lực của cha cô ấy, không biết sau này em sẽ chết thế nào? Điện hạ, đừng lấy cô ấy được không?” Yoon Jin tiếp tục nói rất oan ức.
“Về thôi.” Mặc Tử Hiên nhạt nhẽo nói, như thể cũng đang lo lắng vấn đề này, giọng điệu có vẻ nặng nề. Con ngươi sâu thẳm bị bịt kín bởi sắc thái bất đắc dĩ.
“Điện hạ…” Yoon Jin vẫn tiếp tục thỉnh cầu.
Mặc Tử Hiên giơ tay trái lên, ý bảo cô đừng nói nữa, anh nằm trên ghế, tiếp tục nhắm mắt.
Lúc anh trở về Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng cũng đã về trước.
Anh đi về phía phòng Diệp Hân Đồng, Hàn thượng cung ngăn trước mặt anh, cung kính nói: “Lý Trí vương nói rằng tối nay sẽ ăn tối ở Tử Hiên điện.”
“Biết rồi.” Mặc Tử Hiên nói xong không để ý tới cô ta, tiếp tục đi tới phòng Diệp Hân Đồng.
“Cảnh vệ Diệp sẽ đi cùng đến đó.”
Mặc Tử Hiên dừng bước, cau mày quay đầu lại “Cô ấy chắc đủ mệt rồi, không cần trực. Đi chuẩn bị chút gì ăn đi, chắc cô ấy đói rồi.”
“Lần này Lý trí vương yêu cầu cảnh vệ Diệp sẽ cùng dùng cơm.” Hàn thượng cung cung kính trả lời.
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi và cô ấy sẽ cùng đi.” Mặc Tử Hiên nghi ngời đi tới phòng Diệp Hân Đồng.
Lý trí vương vì sao muốn mời Diệp Hân Đồng ra mặt, bữa tiệc này sẽ có sóng gió gì, chẳng lẽ kẻ nào lợi dụng chuyện Lee Yul bị hại ra bàn tán, anh có linh cảm không lành.
Anh đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng không mở được ra.
Hơi buồn bực, gõ cửa phòng Diệp Hân Đồng.
“Này, ở nhà cần thiết phải khóa cửa không? Đề phòng ai? Yên tâm, chân anh bị thương, không phải là đối thủ của em, mở cửa nhanh.”
Diệp Hân Đồng mở cửa.
Mặc Tử Hiên thấy cô trong khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc rối tung cùng với bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
“Quát cái gì thế? Tôi đang ngủ đấy.” Nói xong, Diệp Hân Đồng không chút hình tượng ngáp một cái, để anh đi vào, cô nằm lại lên giường, nhắm mắt.”
Mặc Tử Hiên thấy cô một cái, tâm trạng tự nhiên tốt hẳn.
Anh kéo tay cô “Này, đừng ngủ nữa, sửa sang một chút đi, tối nay Lý trí vương mời em ăn cơm.”
Diệp Hân Đồng lập tức mở mắt kinh ngạc kêu lên: “Lý trí vương mời tôi ăn cơm? Vì sao?”
“Anh cũng không rõ lắm, có lẽ liên quan đến chuyện anh dũng cứu Lee Yul, cũng có thể là chuyện lần trước của em, quy củ trong Hoàng thất rất nhiều, nhìn bộ dạng lười biếng của em kìa, còn nói anh? Mau dậy đi.”
“À, có thể không đi được không? Lý trí vương của các anh cũng kinh khủng như Vũ Văn Thành vậy.” Diệp Hân Đồng uất ức phiền não.
Mặc Tử Hiên dùng tay chặn miệng cô, sắc mặt trở nên nặng nề, nghiêm túc “Những lời như thế không được nói, cẩn thận tai vách mạch rừng, biết đâu lại bị kẻ nào đó bụng dạ khó lường truyền đến tai Lý Trí vương.”
Diệp Hân Đồng lại lần nữa nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, thoáng một cảm giác rung động trong lòng.
“Ừ, tôi biết rồi. Anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ thay quần áo ngay.”
Mặc Tử Hiên đặc biệt thích dáng vẻ khéo léo của cô, nở nụ cười, ánh mất long lanh lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Diệp Hân Đồng lườm một cái “Cười cái gì mà cười, khó hiểu.”
Cô xuống khỏi giường, dùng nước lạnh té lên mặt rồi tự nhiên chải đầu.
Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực quan sát cô. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì hỏi: “Quần áo anh mua cho em ở Trung Quốc, em có mang theo không?”
“Hả?Có” Diệp Hân Đồng gật đầu.
“Đồ trang sức nữa”
“Ừm, tối nay có phải đeo cái đó không? Nặng chết!” Cô thờ ơ.
“Thôi, chúng ta ra ngoài mua sắm chút đi.” Anh không nói gì kéo tay cô đi.
“Này, làm ơn đi, anh để tôi mặc đồ ngủ đi mua sắm hay sao? Với lại, không cần đâu, chỉ là một bữa cơm, tôi chỉ là thân phận một cảnh vệ, xuất hiện với bộ dạng rườm rà quá, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.” Diệp Hân Đồng nghi vấn.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, anh không có ý muốn cô bị chế nhạo, nghe thì cảm thấy có lý, là một cảnh vệ mà trang phục cao quý quá quả thực không thích hợp.
“Được rồi, em thay quần áo đi, anh ra cửa chờ em.”