Mặc Tử Hiên cả người lạnh như băng đối mặt với Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay dứt khoát về phía cô “Đưa đồ của Lee Yul ra đây.”
“Cái gì? Anh muốn cái gì? Không có” Diệp Hân Đồng không để ý đến anh, đi về phía phòng mình.
Cổ Phi và Lão Kim từ trong phòng nghe thấy tiếng tranh cãi đi ra.
Mặc Tử Hiên đuổi theo, kéo bả vai cô, ánh mắt sắc nhọn đầy cảm giác áp bức: “Lấy ra”
Diệp Hân Đồng hất tay anh.
“Anh đừng cố tình gây sự được không?” Nói xong, quay người đi nhanh về phòng mình.
Mặc Tử Hiên tức giận chẳng thèm quan tâm đến cái chân bị thương, đuổi theo cô.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng về đến phòng,thấy anh vội vàng đuổi theo có chút hả hê trong lòng, đóng sầm cửa trước mặt anh.
“Cộc cộc cộc” Mặc Tử Hiên gõ mạnh cửa.
“Mở cửa, em lấy ra cho tôi.” Anh quát.
Cổ Phi và Lão Kim thấy vậy nhìn nhau quay lại phòng, bọn họ thấy Mặc Tử Hiên cãi nhau với Diệp Hân Đồng lại cảm thấy vui vẻ.
“Bịch” Mặc Tử Hiên chuyển sang đá cửa “Em rốt cuộc có mở cửa ra không?”
“Này, anh đừng có tức nhau với Kim Lệ Châu lại đi đổ lên đầu tôi, có bản lĩnh thì đi tìm cô ấy mà gây sự” Giọng Diệp Hân Đồng buồn buồn truyền đến.
“Uỳnh” Cửa bị đạp tung ra. Mặc Tử Hiên tức giận đến đỏ cả mắt, trông rất đáng sợ.
“Em, cái con người này còn không hiểu tình hình, ai là người chọc giận tôi không phải em không biết đấy chứ? Lee yul rốt cuộc đã tặng quà gì cho em? Em thế nào lại đi nhận của hắn, thương cảm rồi à?” Anh quát lên.
Diệp Hân Đồng giờ mới nhớ tới những lời Lee Yul nói trong bữa tiệc khiến cô lúng túng, cô vô lực nói: “Cái đó à? Không phải nói tôi. Có thể là nói Kim Lệ Châu.”
“Đừng có ngụy biện, quà tặng đâu? Lấy ra cho tôi.”
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng chẳng hề có ý định lấy ra, tức nổ mắt nhảy về phía cô, lật giường, lật gối, tìm cả dưới đệm và va ly quần áo của cô.
Quần áo cô bị tung đầy nhà, cả nội y cũng bị anh giày xéo không thương tiếc.
Diệp Hân Đồng tức giận! Hắn đúng là muốn cố tình gây sự mà.
“Này, anh đừng có như kẻ điên như thế được không?”
Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn cô, đứng dậy, đến bên cạnh quan sát toàn thân, thấy bàn tay cô nắm chặt có thể đoán được đồ ở chỗ nào.
Diệp Hân Đồng lập tức giấu tay ra sau lưng.
“Đưa đây” Anh ra lệnh. Ánh mắt phát ra toàn tức giận làm cô thấy sợ.
“Không, đó là đồ của tôi không phải của anh.”
“Không trách hắn nói cô làm việc nghĩa không chùn bước hóa ra là thế? Tôi nói lần cuối, đưa đây.”
“Không, có nhận đồ của cậu ta hay không là quyền tự do của tôi, anh can thiệp làm gì, ai cần anh lo.” Diệp Hân Đồng cũng quát lại.
Mặc Tử Hiên giận dữ đi đến tóm lấy ta cô, Diệp Hân Đồng nhanh nhẹn tránh thoát.
Hai người từ chỗ mèo vờn chuột trở thành đánh nhau.
Bùm bụp, từng tiếng phát ra ngoài cửa.
Mặc Tử Hiên rốt cuộc tung người nhào tới, đẩy Diệp Hân Đồng ngã lăn ra giường, khóa tay khiến cô không thể nhúc nhích.
“Đưa đây.” Mặc Tử Hiên quát.
“Không cầm, á” Mặc Tử Hiên kéo ngược tay cô lên trên, Diệp Hân Đồng rất đau. Cô trừng mắt nhìn anh, hắn càng như vậy, cô càng không đưa đấy.
Mặc Tử Hiên đã muốn thì phải lấy bằng được. Anh cưỡng chế gỡ tay cô ra thì thấy một viên hắc trân châu vô cùng xa xỉ.
Đột nhiên, trong lòng anh có cảm giác khổ sở như bị phản bội.
“Không trách được, em không chịu nhận của tôi.”
Chuyện hiếm thấy, Mặc Tử Hiên không lấy đi sợi dây chuyền trên tay cô mà buông cô ra.
Diệp Hân Đồng lập tức ôm sợi dây chuyền vào ngực.
Mặc Tử Hiên như bị tổn thương, xoay người, bỏ đi.
Diệp Hân Đồng ngạc nhiên trước hành động của anh, nếu là trước kia anh chắc chắn sẽ cướp lấy giật đứt thì mới hả dạ, nhưng lúc này anh chẳng nói lời nào mà bỏ đi, Diệp Hân Đồng cảm thấy rất khó tin.
Cô mở cửa nhìn Mặc Tử Hiên, không thấy anh, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác mất mát.