Diệp Hân Đồng vừa về đến Hàn cung, Lee Yul cũng lái xe đến.
“Diệp Hân Đồng” Cậu gọi Diệp Hân Đồng đang định đi vào cung.
Diệp Hân Đồng quay đầu lại, hơi xấu hổ chờ Lee Yul đi tới.
“Thật xin lỗi, Mặc Tử Hiên làm hỏng bữa ăn này rồi, kẻ đó không thể nói lý lẽ được, lần sau, tôi nhất định sẽ mời.” Diệp Hân Đồng cảm thấy áy náy.
Lee Yul cười nhạt.
“Nếu bây giờ tôi muốn mời cô đến thăm Hàn cung, chắc là cô không muốn rồi.” Lee Yul dò la.
“Hả? Tâm tình tốt của tôi đều bị Mặc Tử Hiên phá hư rồi. Thật sự là…” Diệp Hân Đồng có hàm ý từ chối.
“Không sao, chẳng phải cô đã từng nói ư, chúng ta là bạn bè, thực sự hi vọng cô có chuyện gì sẽ tâm sự cùng tôi, vui vẻ cũng tốt mà ưu sầu cũng được, chúng ta đều có thể chia sẻ.” Lee Yul nói vẻ thành khẩn.
“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi, nghĩ lại thì ở Hàn cung này Lee Yul chính là người bạn duy nhất của tôi.” Diệp Hân Đồng cười yếu ớt.
“Vậy người bạn duy nhất này muốn hỏi số điện thoại của cô, cô có cho không?” Lee Yul cười rất vô hại.
Diệp Hân Đồng hơi do dự, nhớ những lúc hắn đối xử tốt với cô, lại ánh mắt thành khẩn lúc này, cô không thể từ chối.
Cô cầm điện thoại ra, đưa cho Lee Yul.
Lee Yuk bấm số di động của mình, gọi sang, sau đó trả lại, trông hắn cầm điện thoại trong tay có vẻ quý trọng lạ thường.
Diệp Hân Đồng nhận lấy điện thoại, lịch sự nói cảm ơn.
Lee Yul cười sảng khoái rời đi.
Diệp Hân Đồng quay lại phòng mình, trong bụng chưa có cái gì, cảm thấy hơi đói.
Cô nằm dài trên giường, nhìn khoảng không trước mặt, tự nhiên ở đó xuất hiện khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hiên.
“Mặc Tử Hiên, anh thạt tồi tệ, tôi chưa từng gặp người nào tồi hơn anh, so với Vũ Văn Thành anh còn hư hỏng hơn cả trăm lần, tôi sao lại đi thích một kẻ quái gở như anh.” Cô lầu bầu lẩm bẩm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Diệp Hân Đồng liếc cửa một cái, nghe cái kiểu ra sức gõ cửa thế này dùng ngón chân cũng đoán được là ai.
Cô trùm chăn, không thèm để ý đến tiếng gõ cửa như mưa to gió lớn kia.
Đột nhiên, tiếng gõ ngừng lại.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc thò đầu ra, theo cá tính vô lại của hắn thì phải gõ đến khi cô mở mới thôi, sao thế, nghĩ thông suốt rồi chăng?
Diệp Hân Đồng không để ý tới anh, cẩm quyển tiếng Hàn trên đầu giường nghiêm túc xem.
“Tạch…” Mặc Tử Hiên cầm chìa khóa trong tay đi tới với nụ cười tà mị.
Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nhìn anh, cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục xem sách.
“Đừng tức giận nữa, đã nói không nhận quà của Lee Yul nên anh cũng có thể tức giận mà.” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Diệp Hân Đồng hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, cũng không thèm để ý, tiếp tục xem sách.
“Đừng giận nữa mà. Anh biết là không nên cố ý làm em bị ngã, tình huống đó nổi giận với anh một chút rồi tha thứ cho anh đi.” Mặc Tử Hiên tiếp tục cười nham nhở.
Diệp Hân Đồng chẳng nói chẳng rằng, bỏ qua anh luôn.
Mặc Tử Hiên giật lấy quyển sách của cô.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, nằm vật xuống giường.
Mặc Tử Hiên ngồi lên giường, kéo kéo áo cô “Thôi đi mà! Em biết tự nhiên thấy em và Lee Yul đi với nhau, anh tức giận đến thế nào không? Em còn nhận quà của hắn, lại còn gây gổ với anh trước mặt hắn, anh đảm bảo sau này sẽ không bắt nạt em nữa.”
Diệp Hân Đồng tiếp tục không để ý, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên hôn lên má cô một cái.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trợn mắt. Ngồi dậy, dùng mu bàn tay thô lỗ lau mặt, càng thấy anh phiền phức hơn.
“Mấy lời cam đoan, quyết định của anh cứ như đồ ăn thừa qua đêm, chẳng dùng được tí nào, ngoài việc khiến người ta đau bụng, chỉ có thể vứt đi.” Cô liếc mắt nói.
“Em muốn thế nào? Anh để em vật ngã, như thế được không?” Mặc Tử Hiên lấy lòng.
“Không cần, anh là Điện hạ, thích gì thì làm nấy à? Là tôi không nên lớn tiếng nói chuyện với anh, bây giờ xin hỏi Điện hạ, anh muốn tôi đi làm hay tiếp tục để cho tôi nghỉ?” Diệp Hân Đồng rõ ràng tâm trạng vẫn chưa tốt.
Chỉ có cô hiểu lòng mình, sự tức giận này có quá nhiều nguyên nhân, quá nhiều điều không như ý.
“Em nghỉ ngơi đi.” Anh nói giọng bất đắc dĩ.
“Thế thì mời anh ra ngoài, bây giờ là thời gian tự do của tôi, tôi muốn ngủ.” Diệp Hân Đồng nghiêm túc nói.
Mặc Tử Hiên dừng một chút.
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thật xin lỗi, cảnh vệ Diệp, cô phải làm thêm giờ.”