Tinh vực Hắc Nhật vẫn phồn hoa như xưa. Thời điểm phi vân bàn của Tiêu Lãng hạ xuống, có thể nhìn thấy rất nhiều phi vân bàn bay tới và rời đi.
- Hai vị đại ca, các ngươi có thể thu liễm khí tức một chút không? Tốt nhất là thu liễm đến Thần Quân cảnh, bằng không chờ sau này sẽ không tiện chơi!
Chờ tới khi sắp đến gần Hắc Nhật Thành, Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng nói. Hai người nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có điều rất nhanh liền cười hì hì nói:
- Cái này dễ thôi, chúng ta có mang theo liễm tức đan.
Hai người lấy ra một viên đan dược nuốt vào. Khí tức rất nhanh được khống chế xuống Thần Quân cảnh. Hai người không biết Tiêu Lãng muốn làm gì, chỉ đoán được sợ là tinh vực Hắc Nhật này trước đây từng đắc tội Tiêu Lãng.
Có thù không báo không phải là quân tử!
Tiêu Lãng vẫn thờ phụng câu nói như vậy. Người khác có thể giết hắn là bản lĩnh. Hắn có thù oán không báo trong lòng hắn cũng không thoải mái. Ý niệm không rõ sẽ ảnh hưởng tới tu luyện. Năm đó bọn họ thiếu chút nữa chết ở tinh vực Hắc Nhật này. Hơn nữa sau đó, Hắc Dương còn phái đám người Bạch Ma Tử đi truy sát hắn. Nếu như không phải nhờ có Hoàn Nhan Nhược Thủy, sợ là mọi người đã chết.
Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra ba cái mặt nạ, lần lượt đưa cho Tiểu Đao và Độc Long đeo vào, lúc này mới bảo Hiên Viên Thiên Minh thu hồi phi vân bàn, một đám người bay xuống phía dưới.
Vèo!
Phía dưới có một đội Hắc Nhật quân bay lên, cảm giác được Thiên Minh Thiên Cương là Thần Quân thái độ đã khá hơn một chút. Một đội trưởng Thần Quân quay về phía mọi người nói:
- Chư vị, xin lấy lệnh bài ra, bằng không hôm nay mỗi người nhất định phải giao nộp mười viên tử thánh thạch mới có thể đi vào.
Hai người Thiên Minh Thiên Cương thoáng nhíu mày, nhưng Tiêu Lãng đã tung mình tới trước một bước, lấy ra mấy chục viên tử thánh thạch, còn đưa thêm một chút, cười nói:
- Dương thiếu gia có ở đây không? Ta đặc biệt tới đây bái kiến.
Tiểu đội trưởng vừa nhận tử thánh thạch, thái độ đã tốt hơn, nhỏ giọng nói:
- Dương thiếu gia đang ở đây. Hôm qua mới nạp một tiểu thiếp, giờ phút này đang ở trong quý phủ. Các ngươi đi tới ngoài phủ cầu kiến đi.
- Chó không đổi được thói ăn cứt!
Tiêu Lãng âm thầm thở dài. Thiếu gia Hắc Dương đúng là quá háo sắc. Những năm qua không biết có bao nhiêu cô nương đã bị hắn chà đạp. Không biết lần này cưới vợ bé là khuất phục vẫn ép buộc?
Vèo!
Hắn lập tức dẫn theo mọi người bay xuống phía dưới, đi thẳng với một sân viện ở phía bắc thành. Dọc đường đi có thể nhìn thấy trong thành vô cùng náo nhiệt, người đến người đi. Rất nhiều võ giả bay trên không trung. Trên đường, trong các cửa hàng phía dưới có vô số võ giả đi vào đi ra, rất phồn hoa.
Rất nhanh mọi người đã tới trang viên Hắc gia. Từ phía xa đã có thể nhìn thấy trong trang viên đang giăng đèn kết hoa, vui vẻ. Hơn nữa còn có người lục tục đi vào trong trang viên.
Hiển nhiên công tử Hắc Dương cưới vợ bé, công tử các gia tộc khác đều vội đến chúc mừng.
- Xuống!
Tiêu Lãng đánh tiếng với mọi người xong liền bay xuống. Ở cửa có bảy, tám hộ vệ, mạnh nhất vẫn là Thần Quân cảnh. Khi nhìn thấy mọi người khí độ phi phàm, còn có hai Thần Quân tất nhiên từ phía xa đã nở nụ cười chắp tay, hoan nghênh nói:
- Hoan nghênh mấy vị, các vị đây là?
- Chúng ta tới chúc mừng Dương công tử!
Tiêu Lãng thản nhiên nói. Nói xong không chờ Thần Quân này nói chuyện, hắn đã trực tiếp dẫn người đi vào phía trong. Tuy nhiên Thần Quân kia có chút do dự. Tới chúc mừng vì sao không đưa quà ra trước? Nhưng bởi vì ngại khí độ của đám người Tiêu Lãng, hắn không dám hỏi nhiều, chỉ liếc mắt ra hiệu với một gã hộ vệ, để thông báo vào bên trong.
Hắc gia sở hữu tinh vực Hắc Nhật này, thật ra giàu nứt đố đổ vách, bên trong rất khí thế. Đương nhiên đám người Tiêu Lãng kiến thức rộng rãi, tất nhiên không để ở trong lòng trực tiếp đi vào phía trong. Khi đi tới chủ viện, tử phía xa đã nhìn thấy một võ giả Thần Quân đỉnh phong tiến lên đón.
- Tại hạ Hắc Hồ, xin hỏi tôn tính đại danh của chư vị?
Vào trang viên dễ dàng, nếu muốn vào bên trong hiển nhiên có chút khó khăn, bằng không tùy tiện một kẻ thù nào cũng có thể trà trộn đi vào ám sát. Không làm sáng tỏ thân phận, tất nhiên không thể đi vào.
Tiêu Lãng dừng bước lại, lãnh đạm nói:
- Ta cũng họ Hắc, tên là Dương Gia!
- Ồ? Thì ra là người trong tộc. Lẽ nào mấy vị từ bản tộc Thần Vực đến?
Thần Quân đỉnh phong nhìn Tiêu Lãng nụ cười có phần rạng rỡ hơn. Chỉ có điều quay đầu lại nghĩ lại thấy không đúng. Tại sao là có tên gọi Dương gia cổ quái như vậy?
- Hắc Dương gia? Hắc Dương gia gia? Muốn chết!
Thần Quân này lập tức nổi giận. Nhưng không chờ hắn ngưng tụ năng lượng, hào quang hắc bạch trong mắt Tiêu Lãng lóe lên. Tình diệt được phóng thích. Giờ phút này linh hồn hắn đã sắp hóa Tử Phủ, linh hồn lực mạnh mẽ như vậy thoáng chốc đã khiến mắt Thần Quân đỉnh phong bắt đầu trở nên mông lung. Mà chờ tới lúc hắn tỉnh táo trở lại, cổ đã bị người ta nắm.
Ầm!
Một quyền bỗng nhiên nện ở trên bụng hắn, lực lượng mạnh mẽ trút xuống. Trong nháy mắt đập vỡ đan điền hắn. Giọng nói trầm thấp của Tiêu Lãng vang lên:
- Không muốn chết, thì đừng kêu!
- A! Được...
Cửa còn có hai hạ nhân. Sau khi ngây người một chút bọn họ lập tức muốn kêu lớn. Nhưng thực lực của hai người Hiên Viên Thiên Minh như vậy, sao có thể để bọn họ kêu lên? Sát khi của hai người trút xuống bao phủ hai người kia.
Thân thể bọn họ đều không nhúc nhích được, chứ đừng nói tới kêu cứu mạng.
- Đi thôi!
Tiêu Lãng cảm giác khoái chí, một tay nắm lấy Thần Quân đỉnh phong. Tiểu Đao và Độc Long lần lượt nắm lấy hai tên hạ nhân này. Mọi người sải bước đi vào phía trong.
- Đến đây, đến đây, đến đây, uống rượu!
- Chư vị, hôm qua các ngươi không tới, hôm nay nhất định phải không say không về!
Bên trong đại điện truyền đến tiếng cười hào khí, còn có rất nhiều tiếng nịnh hót lấy lòng. Khóe miệng Tiêu Lãng cong lên đầy lạnh lẽo, ném thẳng Thần tộc đỉnh cao này bay vào trong đại điện.
Ầm!
- A...
Thần Tổ đỉnh phong trực tiếp đập vỡ bức tường đại điện. Đám thị nữ, hạ nhân đứng ở ngoài đại điện lập kêu gào chạy trốn khắp nơi. Độc Long và Tiểu Đao cũng học Tiêu Lãng, bỗng nhiên ném hai hạ nhân vào.
- Hắc Dương, bản công tử đến đây chúc mừng ngươi cưới vợ bé!
Tiêu Lãng cười lớn tiếp tục đi vào phía trong. Người ở bên trong vốn định lao ra, thấy vậy thi nhau lùi về phía sau, co lại một chỗ.
Vèo!
Trong trang viên Hắc gia, vô số võ giả bắn mạnh lên, phóng về phía bên này. Rõ ràng còn có một khí tức cường giả Thần Tổ nổi giận lao đến:
- Người nào dám càn quấy ở Hắc Nhật Thành?
Tiêu Lãng không nhìn Thần Tổ kia, chỉ đi vào trong đại điện nhìn một đám công tử đang kinh sợ, còn có công tử Hắc Dương sắc mặt vô cùng âm trầm. Hắn cười một tiếng, gỡ mặt nạ xuống nói:
- Dương thiếu gia, còn nhận ra ta không?
- Là ngươi?
Trong mắt Hắc Dương loé lên một tia mơ hồ sau đó lập tức tỉnh lại, lộ vẻ đằng đằng sát khí. Hắn quét qua trên người hai người Hiên Viên Thiên Minh cười lạnh nói:
- Tiểu tử tốt, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới. Năm đó không giết chết ngươi, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Vèo!
Phụ thân Hắc Dương, cường giả Thần Tổ trung kỳ cũng lao đến, ánh mắt quét qua hai người Hiên Viên Thiên Minh, có chút kinh ngạc hỏi:
- Tại hạ Hắc Tâm, là người của Hắc gia tại Hắc Sơn Lĩnh. Mấy vị từ Thần Vực đến sao? Vì sao vừa đi vào đã đả thương người?
- Phụ thân, nói nhiều như vậy làm gì? Cứ giết trước nói sau! Hai Thần Quân đã dám làm càn như vậy, sau này gia tộc chúng ta còn cần lăn lộn ở tinh vực Hắc Nhật nữa sao?
Hắc Dương cười lạnh một tiếng, không chờ đám người Hiên Viên Thiên Minh nói chuyện, đã quát lớn.
- Hắc Sơn Lĩnh?
Hiên Viên Thiên Minh thì thào một tiếng, căn bản còn muốn nói vài câu, giờ phút này một câu cũng lười nói. Hắc Sơn Lĩnh này có một vị Thiên Tôn, chỉ có điều thực lực thấp tới mức đáng thương, hơn nữa còn tu luyện mấy chục vạn năm. Đối với cường đại Hiên Viên gia mà nói, căn bản không tính là chuyện gì.
Hắc Tâm thấy hai người không nói lời nào cũng có chút nổi giận. Trong mắt hiện ra hàn quang nói:
- Mấy vị, gây sự cũng có cách nói gây sự chứ? Hắc Tâm tự hỏi mình làm người vẫn tính là phúc hậu. Nếu như chuyện hôm nay không cho lời giải thích, Hắc Tâm chỉ có thể đắc tội!
- Cách nói?
Tiêu Lãng cười, quay đầu nhìn Hắc Tâm nói:
- Những năm qua con ngươi gây tai họa cho bao nhiêu cô nương, ngươi làm cha lẽ nào không biết? Mấy năm trước, ta dẫn theo một bằng hữu thiếu chút nữa đã bị thiếu gia nhà các ngươi chà đạp. Chúng ta cũng thiếu chút nữa thì bị giết, cách nói này có đủ hay không?
Vẻ mặt Hắc Tâm trở nên lạnh lẽo. Xem ra là võ giả nhỏ không có có bối cảnh, bằng không chuyện mấy năm trước tại sao phải chờ tới bây giờ mới đến trả thù?
Lập tức khí thế trên người hắn tuôn ra như bão táp, gầm thét nói:
- Giết!
Vèo!
Trong sân đã sớm có mấy trăm Thần Quân bay tới. Ngay lập tức vô số người vọt lên. Tiêu Lãng cũng không thèm tạo nhiều sát nghiệt, trong mắt lóe lên hắc quang phóng thích Toan Nghê Sát, quay về phía công tử Hắc Dương.
- Cẩn thận!
Toan Nghê Sát vừa ra Hắc Tâm nhất thời biến sắc. Võ giả xung quanh vọt tới cũng lập tức dừng lại trong không trung. Bởi vì khí thế của Toan Nghê Sát vô cùng cường đại. Không gian đều chấn động. công kích cường đại như vậy không phải Thần Tổ tuyệt đối không phát ra được.
Ầm!
Thân thể Hắc Dương nổ tung thành bột mịn. Cùng lúc đó Hiên Viên Thiên Minh và Thiên Cương cũng thả ra khí thế. Khí tức Thần Tổ đỉnh phong điên cuồng phóng ra, trực tiếp ép một đám Thần Quân quỳ trên mặt đất. Chỉ có Hắc Tâm vẫn khổ sở chống đỡ.
Ầm!
Chỉ một giây sau, Hắc Tâm đã không chống đỡ được nữa. Từ sau khi Hắc Dương chết, hắn đã tỉnh táo. Hắn biết chuyện hôm nay một khi xử lý không tốt tất cả mọi người trong Hắc gia đều phải chết. Thoáng cái, hắn liền quỳ trên mặt đất cầu xin:
- Mấy vị đại nhân tha mạng. Hắc Tâm không biết cách quản giáo. Xem như nể mặt lão tổ tông Hắc Thiên, tha cho chúng ta một mạng đi!