Tiêu Lãng đi lòng vòng quanh Tiêu Dao sơn nhiều ngày, Tử Mị Hoàng sớm truyền tin cho Tiêu Dao Vương, với năng lực của gã có thể dễ dàng dò xét ra bóng dáng hắn.
Tiêu Dao Vương không nói cho Tử Mị Hoàng là muốn lợi dụng Tiêu Lãng làm chuyện gì đó. Tiêu Dao Vương định lợi dụng Tiêu Lãng trao đổi Tử Đế cung với Tử Mị Hoàng, nhưng nói chuyện một phen, gã biết Tử Mị Hoàng tuyệt đối sẽ không giao ra nên không nhắc đến nữa.
Tiêu Dao Vương uống hết một vò rượu vẫn không nghĩ ra được gì. Chủ yếu là vì Long Ngạo Chí Cao Thần không có báu vật tốt, Tiêu Lãng không lọt vào mắt xanh của Tiêu Dao Vương. Cộng với chuyện Long Ngạo Chí Cao Thần làm tại Thanh Long sơn khiến Tiêu Dao Vương thấy trơ trẽn. Còn về giết Tiêu Lãng cướp Hỗn Độn Lôi Thạch thì Tiêu Dao Vương không nắm chắc. Lúc trước Tiêu Dao Vương giữ Hỗn Độn Lôi Thạch nghiên cứu mười vạn năm mà không được Lôi chi bản nguyên, có thể thấy Lôi chi bản nguyên sẽ không dễ dàng nhận chủ, hiện tại nó dung hợp với hắn rồi thì dù giết Tiêu Lãng cũng không lấy được.
Rầm!
Tiêu Dao Vương đập mạnh vò rượu xuống đất, oán hận nhìn hướng nam.
Tiêu Dao Vương hùng hổ nói:
- Tiểu tử, xem như ngươi may mắn, tạm thời tha cho ngươi. Chờ ta nghĩ ra cách làm sao cướp Lôi chi bản nguyên thì sẽ giết ngươi. Nhưng... Tốt nhất là ngươi đừng đi ra, nếu đi loanh quanh gần đây, lão tử nhìn bực mình là sẽ làm thịt ngươi, hừ hừ!
Tiêu Lãng không dám ló đầu ra, hắn vẫn cứ chui sâu vào trong. Không phải Tiêu Lãng nhất quyết tìm Tiêu Dao sơn, hắn chỉ muốn chui vào sâu chút sẽ càng thêm an toàn một ít.
Tiêu Lãng lợi dụng lôi điện liên tục phá mở hỗn độn chi khí, đào hơn một tháng được mấy chục đường hầm, không biết mình đi đâu. Tiêu Lãng nghĩ chắc cũng được rồi, hắn dừng lại.
Tiêu Lãng nhìn bốn phía, hỗn độn chi khí trắng xóa lạnh băng, vẫn không yên lòng, lỡ có người tìm ra đường hầm rồi đi vào trong thì sẽ phát hiện ra hắn. Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, ra một cách hay.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng khống chế lôi điện trong tay thành tia điện nhỏ, chỉ thúc đẩy tia điện nhỏ xíu đào một đường hầm cực nhỏ.
Rất nhanh, lôi điện thô cỡ ngón út chém hỗn độn chi khí trước mặt thành con đường nhỏ cỡ ngón cái. Tiêu Lãng khống chế lôi điện đâò sâu vào, cỡ một thước thì khiến đầu kia di chuyển tùm lum bốn phương tám hướng, đào ra một nơi có thể ẩn náu.
Ba ngày sau, đường hầm nhỏ bị lôi điện đào ra không gian một thước. Tiêu Lãng chưa yên tâm, tiếp tục khống chế lôi điện đào lớn không gian, tốn mất mười ngày mới biến không gian to cỡ ba thước.
Thần thức của Tiêu Lãng thông qua đường hầm tỏa định không gian bên kia, tiến vào trạng thái hồn du, phóng ra Tình Không.
Vù vù vù vù vù!
Khi thân thể Tiêu Lãng xuất hiện trong không gian này thì hắn cực kỳ kích động.
Hỗn độn chi khí cứng rắn như vậy, không biết Chí Cao Thần có thể phá hỏng không, ít nhất thì Thiên Tôn bình thường tuyệt đối không thể phá hủy. Chỉ cần tiếp tục đào mấy đường hầm nhỏ này, dù có võ giả kiếm ra đường hầm lớn bên ngoài thì có ai phá mở đường hầm nhỏ tìm đến Tiêu Lãng được?
Tiêu Lãng ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi hết nửa ngày, tiếp tục đào đường hầm. Tiêu Lãng đào đường hầm quanh co khúc khuỷu mấy vạn thước, tiếp tục khống chế tia điện làm y như cái trước, chém ra đường hầm nhỏ cỡ ngón cái. Lại đào ra một đường hầm phạm vi ba thước phía bên kia, lợi dụng Tình Không chuyển dời qua.
Cứ thế, Tiêu Lãng không biết mệt mỏi một đường tiến sâu vào Hỗn Độn Hải Dương. Tiêu Lãng không biết trôi qua bao lâu, là nửa năm hay mười tháng? Tiêu Lãng không biết mình tiến vào Hỗn Độn Hải Dương đã bao sâu, ngàn dặm hay vạn dặm?
Lại qua ba tháng thì Tiêu Lãng ngừng lại.
Tiêu Lãng cảm giác mình tiến sâu vào Hỗn Độn Hải Dương rồi, nếu còn bị tìm ra thì chịu bó tay. Tiêu Lãng nằm ngửa trong không gian trăm thước đào ra cuối cùng, nhắm mắt lại không suy nghĩ gì, ngủ say.
Tiêu Lãng ngủ bảy, tám ngày, khi tỉnh lại càng thêm mờ mịt, không biết chính mình nên làm gì?
Một lát sau, Tiêu Lãng thấy đói bụng, chợt nhớ hình như rất lâu rồi không ăn thứ gì, cũng không dùng năng lượng đan. Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định tay trái nhưng chợt thấy bàn tay trống rỗng, không gian giới chỉ của hắn đã bị phá hủy.
Tiêu Lãng không thể không phấn chấn trở trở lại, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện, hấp thu hỗn độn linh khí trong thiên địa, có như vậy mới được năng lượng mới bổ sung. Thuận tiện cho thân thể có dinh dưỡng, không bị đói chết.
- A...
Tiêu Lãng tu luyện mới biết có điều khác.
Bởi vì hỗn độn linh khí xung quanh quá đậm đặc, đậm đến đáng sợ. Trong Hỗn Độn Hải Dương xung quanh như có linh khí vô cùng tận, bao phủ toàn thân Tiêu Lãng. Tiêu Lãng có cảm giác như vào suối nước nóng trong mùa đông, sướng từ đầu đến chân.
Rất nhanh, cảm giác đói bụng không còn nữa. Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định bốn phương tám hướng cảm giác cẩn thận, phát hiện trong Hỗn Độn Hải Dương liên tục phóng ra linh khí. Tiêu Lãng đăm chiêu, thì ra linh khí trong thế giới này đều đến từ Hỗn Độn Hải Dương?
- A? Nếu hỗn độn chi khí toàn là linh khí thì không biết có thể trực tiếp luyện hóa không? Nếu tùy tiện luyện hóa một khối nhỏ thì sánh bằng luyện hóa mấy chục vạn Tử Thánh Thạch.
Tiêu Lãng nảy ra sáng kiến, hắn ngồi tpỏng núi báu mà không kiếm chút báu vật thì không phải là hắn. Năng lượng tụ tập trong tay Tiêu Lãng, một tay vịn hỗn độn chi khí ý định luyện hóa nó như luyện hóa Tử Thánh Thạch.
Kết quả khỏi đoán cũng biết, nếu có thể tùy tiện luyện hóa thì gần Hỗn Độn Hải Dương có rất nhiều võ giả ngồi xếp bằng luyện hóa tại đây.
Nửa nén nhang sau, Tiêu Lãng từ bỏ. Tay Tiêu Lãng phát ra lôi điện, tia điện nhỏ phân cách hỗn độn chi khí. Hỗn độn chi khí không giống như chất lỏng, cũng không phải thể rắn, cứng đến đáng sợ. Trừ lôi điện của Tiêu Lãng ra thì không có cách nào phân ly hỗn độn chi khí.
Ba ngày sau, trong tay Tiêu Lãng có được một khối hỗn độn chi khí nho nhỏ. Tiêu Lãng thử dùng năng lượng vờn quanh khối hỗn độn chi khí nhỏ, luyện hóa nó. Nhưng Tiêu Lãng luyện hóa nửa ngày mà hỗn độn chi khí nhỏ xíu trong tay Tiêu Lãng không thay đổi chút gì.
Tiêu Lãng kinh kêu:
- Phải rồi, lôi điện!
Nếu lôi điện có thể chém ra hỗn độn chi khí hì có thể lợi dụng lôi điện phối hợp luyện hóa không? Tiêu Lãng chậm rãi phóng thích một ít lôi điện bao phủ đoàn hỗn độn chi khí nhỏ trong tay.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Hỗn độn chi khí từng chút một bị lôi điện đập nát, năng lượng cực kỳ thuần túy xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Lãng. Nhưng chớp mắt năng lượng biến mất, tan biến nhanh đến nỗi Tiêu Lãng không kịp phản ứng. Nếu không phải Tiêu Lãng muốn hấp thu hỗn độn chi khí, tiến vào trạng thía hồn du thì đã không phádt hiện ra năng lượng thuần túy như vậy.
- Tốt!
Tuy năng lượng trôi nhanh nhưng Tiêu Lãng mừng như điên. Chỉ cần có thể luyện hóa thì năng lượng này chạy đi đâu được?
Tiêu Lãng mất nửa ngày cắt ra một khối hỗn độn chi khí lớn gấp đôi hỗn độn chi khí vừa rồi, dùng lôi điện bao phủ. Lần này Tiêu Lãng thêm một tầng năng lượng hình thành vòng bảo hộ phía bên ngoài, ngăn chặn hỗn độn chi khí bị luyện hóa xong hóa thành năng lượng chạy thoát.
- Ha ha ha ha ha ha! Thành công!
Nửa canh giờ sau, hỗn độn chi khí biến mất, trong người Tiêu Lãng được đến năng lượng khổng lồ. Những năng lượng này tự động bị một ngàn lẻ tám huyệt đạo hấp thu. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì Tiêu Lãng mở mắt ra, cười to.
Tiêu Lãng nhìn xung quanh, Hỗn Độn Hải Dương vô biên vô hạn, mắt hắn sáng như đèn pha. Không nói đến cảm ngộ thiên đạo, ít nhất năng lượng của hắn liên tục biến mạnh, muốn diễn hóa thành năng lượng tinh hải là không thành vấn đề. Chỉ cần cảm ngộ thiên đạo theo kịp, chưa chắc Tiêu Lãng không thể đột phá Chí Cao Thần.
- Khởi công!
Tiêu Lãng nhìn thấy hy vọng, tuy tu luyện năng lượng trông rất dễ, chỉ cần liên tục hấp thu hỗn độn linh khí hay luyện hóa Tử Thánh Thạch là được.
Nhưng muốn năng lượng đạt đến đỉnh Thiên Tôn thì cần luyện hóa ít nhất mấy ngàn, mấy vạn ức Tử Thánh Thạch, cần thời gian rất lâu. Bây giờ có hỗn độn chi khí, Tiêu Lãng chỉ cần tốn vài năm là được. Sau mười năm Tiêu Lãng không giết chết Long Ngạo Chí Cao Thần là hắn chết, tuy trước mắt thì hy vọng này vẫn quá xa xôi nhưng ít nhất có hy vọng.