Yêu Giả Vi Vương

Chương 197

Giờ phút này, Tiêu Lãng nhớ đến thân thể khốn khổ của mình, trước khi Tiêu Thanh Y nằm ngủ hay mơ khóc kêu phụ thân, ca ca. Trong lòng Tiêu Lãng dâng lên trìu mến, lòng chán ghét Long Nha Phỉ Nhi gần như bị xóa sạch. Tiêu Lãng thầm quyết định, nếu mình có năng lực thì phải cố gắng hết sức giúp đỡ nàng.

Tiêu Lãng vươn bàn tay kia ra, dịu dàng vỗ vai Long Nha Phỉ Nhi. Tiêu Lãng không dám nhúc nhích, trong đầu hoàn toàn không có dục niệm, yên lặng nhìn Long Nha Phỉ Nhi như nhìn muội muội của mình.

Kỳ diệu là Long Nha Phỉ Nhi từ từ ngừng khóc, mắt khép lại, thiếp ngủ. Tiêu Lãng nhẹ nhàng đặt Long Nha Phỉ Nhi nằm xuống, thấy tóc nàng hơi rối, dịu dàng vén sang một bên. Đợi Long Nha Phỉ Nhi bình yên ngủ say, Tiêu Lãng cười đứng dậy.

Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:

- Ngủ đi, ngủ đi, ở trong mộng nàng sẽ thấy mẫu thân của mình.

Tiêu Lãng qua loa dọn dẹp ô uế trong xe ngựa, không khí bớt hôi. Tiêu Lãng đi ra ngoài, ngồi trên chiến mã, tiếp tục chạy hướng Hồng Y các.

Vào phút Tiêu Lãng xuống xe ngựa, Long Nha Phỉ Nhi bỗng mở mắt ra, không có mờ mịt mà cực kỳ tỉnh táo. Long Nha Phỉ Nhi chớp mắt to, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào, mắt trở về mông lung, tiếp tục ngủ.

Sau khi trở về Hồng Y các thì không cần Tiêu Lãng quan tâm, có thị nữ dìu Long Nha Phỉ Nhi vào phòng. Tiêu Lãng xua đi Hồng Y Vệ, cùng Tiêu Lãng trở về nơi mình cư ngụ, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Bước vào phòng, Thiên Tầm nhìn trái nhìn phải, lấm la lấm lét tới gần Tiêu Lãng. xem tại .

Thiên Tầm vẻ mặt đáng khinh nói:

- Yêu Tà thế nào? Xúc cảm như thế nào?

Tiêu Lãng trợn mắt, tức giận quát:

- Cút đi, ngươi xem ta là loại người gì?

- Ha ha ha ha ha ha!

Thiên Tầm không thèm để ý, cười gian nói:

- Cơ hội tốt như vậy mà ngươi không ra tay? Đổi lại là ta chắc chắn sẽ sờ vài cái. Cái kia... Của nàng rất là đầy đặn.

Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì, nghiêm túc nói:

- Yêu Kê, bản thân ngươi có ý nghĩ xấu xa làm ơn đừng xem người ta cũng giống như ngươi được không? Sao ngươi có thể sống như vậy được? Vậy là không đúng, ta là hạng người như vậy sao? Rõ ràng không phải!

- Được rồi!

Thiên Tầm trợn trắng mắt, bĩu môi nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Ta xấu xa, ta hạ lưu, ngươi thanh cao, ngươi chính nhân quân tử. Hừ hừ, không biết năm đó là ai ở ngoài Liên Hoa các... Rình ngó các cô nương tắm rửa, bị ta bắt tại trận.

Tiêu Lãng vẻ mặt lúng túng gãi đầu, cười khổ nói:

- Khi đó niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện, hắc hắc hắc hắc...

Xột xoạt xột xoạt!

Thiên Tầm định tiếp tục khinh bỉ Tiêu Lãng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng vội ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hạo nhiên chính khí.

Một Hồng Y Vệ chạy tới hành lễ với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.

Hồng Y Vệ bẩm báo:

- Hai vị phó Thống lĩnh, tướng quân cho mời!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng giật mình liếc nhau, lập tức đứng dậy cùng Hồng Y Vệ đi ra ngoài. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược tìm hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không biết có chuyện gì?

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược ở trong đại điện Hồng Y các. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng bước vào cảm giác không đúng, bởi vì có hai cường giả Chiến Vương cảnh đứng bên cạnh Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược đầy sát khí nhìn họ.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng vẻ mặt nghiêm túc một gối quỳ xuống hành lễ:

- Ty chức tham kiến tướng quân đại nhân!

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược hơn bốn mươi tuế, lưng hùm vai gấu, đưa lưng hướng hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược đột nhiên xoay người lại, mắt bắn ra hai tia sáng.

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược quát to:

- Giết hai tên gian tế này cho bổn tướng quân!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng con ngươi co rút liếc nhau. Hai Chiến Vương cảnh bên cạnh Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược ra tay, Huyền khí vòng quanh. Mỗi người vươn ra một bàn tay to nhanh như chớp vỗ xuống đầu hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.

Thiên Tầm sợ hãi mặt trắng bệch định tránh né, nhưng thấy Tiêu Lãng không nhúc nhích, đành cắn răng quỳ xuống hét to:

- Tướng quân tha mạng!

Tiêu Lãng cũng quỳ rạp, bỏ qua bàn tay to định vỗ xuống đầu mình, rống to:

- Tướng quân tha mạng!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cảm giác hai bàn tay dán sát đầu, Huyền khí vòng quanh tay làm hai người thấy đau đớn nhưng họ vẫn không nhúc nhích, mắt thấy sắp bị đánh chết.

Không ra ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược kịp thời quát to:

- Dừng tay!

Hai cường giả Chiến Vương cảnh lập tức thu tay lại, đứng sau lưng Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược. Khuôn mặt đầy sát khí của Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược dịu lại, nhìn hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng run cầm cập.

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược lạnh nhạt nói:

- Đứng lên đi, mới rồi chỉ là bổn tướng quân giỡn chơi.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng làm bộ kinh ngạc đứng dậy, ngơ ngác nhìn Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược, không dám nói lời nào, tài diễn xuất rất siêu. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược vỗ vai hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược cười gật đầu, nói:

- Hãy bảo vệ tiểu thư thật tốt, các ngươi sẽ được lợi. Đương nhiên nếu dám có một chút ý tưởng gì thì các ngươi sẽ tan xương nát thịt! Yêu Tà, nếu mới rồi ngươi dám làm bậy trên xe ngựa thì giây phút đó ngươi đã chết rồi!

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược long hành hổ bộ đi ra đại điện, hai cường giả Chiến Vương cảnh đi theo ngay. Hai cái đầu trọc yêu diễm của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tiêu Lãng luôn nghi ngờ Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược yêu thương Long Nha Phỉ Nhi như vậy tại sao chỉ có vài người bảo vệ? Tiêu Lãng không đoán sai, quả nhiên có một Ám vệ theo cùng, chắc lúc ở ngoài Vân Yên các đến phút cuối Ám vệ sẽ xuất hiện.

Mới rồi Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược thử hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, nếu Tiêu Lãng dám rục rịch trên xe ngựa, hoặc mới rồi hắn sợ hãi làm ra phản ứng quá khích thì hai người chết chắc.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng ngồi trong đại điện một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lòng thầm sợ hãi đi hướng phòng mình. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi nửa đường thì lại bị một Hồng Y Vệ ngăn lại.

- Hai vị phó Thống lĩnh, Cổ tiểu thư, nhóm bốn tiểu thư đưa thiệp mời đến.

Tiêu Lãng nhận lấy thiệp, không quá để ý, nghĩ rằng là mời Long Nha Phỉ Nhi dự tiệc.

Tiêu Lãng gật đầu, nói:

- Ừm! Chờ chút nữa ta sẽ đưa cho Thống lĩnh, đi xuống đi.

Hồng Y Vệ không rời đi mà biểu tình quái dị nói:

- Đây là... Thiệp mời cho hai vị phó Thống lĩnh. Cổ tiểu thư dặn là các ngươi phải dự tiệc, bọn họ có chuyện cần bàn.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không hiểu ra sao. Bọn họ không quen bao nhiêu người trong Bắc Cương, hơn nữa thân phận, địa vị thấp hèn, sao lại có tiểu thư mời mình?

Tiêu Lãng nghi ngờ hỏi:

- Cổ tiểu thư nào? Mời chúng ta làm cái gì?

Hồng Y Vệ nhìn xung quanh, nói nhỏ:

- Cổ tiểu thư chính là Cổ phó Thống lĩnh, một trong bốn tiểu thư ngày hôm qua bị đại tiểu thư đuổi ra.

- Là bọn họ?

Mắt Tiêu Lãng lóe tia sáng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu điểm mấu chốt.

Thì ra bốn vị phó Thống lĩnh, tiểu thư trong Long Nha thành muốn quay về Hồng Y Vệ. Thấy hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng rất được Long Nha Phỉ Nhi tin tưởng, muốn hối lộ họ cầu tình giùm.

Tiêu Lãng suy tư.

Hồng Y Vệ lại chắp tay nói:

- Mấy năm nay có nhiều huynh đệ nhận được ơn huệ của bốn vị tiểu thư này, nếu hai vị phó Thống lĩnh có thể giúp đỡ việc này thì các huynh đệ vô cùng cảm kích, ngày sau nếu hai vị phó Thống lĩnh có gì sai bảo quyết không chối từ!

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Ơn huệ?

Tiêu Lãng nghĩ chắc trong một trăm Hồng Y Vệ có nhiều người là đệ tử thuộc gia tộc bốn vị tiểu thư kia.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, nghĩ đến Long Nha Phỉ Nhi say rượu sẽ không tỉnh lại ngay.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cười nói:

- Đi, đi gặp bốn vị tiểu thư, để xem bọn họ có gì chỉ giáo.

Bình Luận (0)
Comment