Tiêu Lãng cười khổ chỉ Huyền thú khổng lồ trước mắt, sắc mặt càng tái hơn. Tiêu Lãng tin tưởng nữ nhân trưởng thành này có thể giết chết Huyền thú cường đại làm hắn thấy nghẹt thở. Nhưng cách gần như vậy, dư âm chiến đấu giữa một người và một Huyền thú của thể làm Tiêu Lãng tan xương nát thịt.
- Tiểu tử lá gan nhỏ quá, hãy nhìn xem dì làm sao giết thứ ngu ngốc này!
Lục Minh cười cười, hơi khom người. Không thấy Lục Minh dùng sức bao nhiêu, thân thể đây đặn như mũi tên vọt ra. Tiêu Lãng thở phào, cẩn thận quan sát Huyền thú khổng lồ trước mặt.
Con Huyền thú này là vượn khổng lồ màu đen, cao bảy, tám thước, thân thể to như ngọn đồi, làm người ta cảm giác cực kỳ áp lực. Người Huyền thú toàn là vảy to cỡ đầu người, màu nâu đơn, thoạt trông lực phòng ngự kinh người. Hai cái đùi thô cỡ hai người, răng sắc bén, bốn răng nanh đen lóe sáng. Móng vuốt chân trước sắc bén lóe tia sáng làm người rét run.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn!
Tiêu Lãng có đọc ghi chép về Huyền thú cao cấp trong Tiêu gia, nhìn sơ liền nhận ra quái thú tràn ngập hơi thở bạo ngược này.
Nói đến thì Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn là kết quả lưu lại thời viễn cổ, phòng ngự siêu cường nhưng công kích thấp hơn chút, nếu không thì nó có thể lên đến Huyền thú bát giai. Công kích của Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn rất đơn giản, chỉ dựa vào mồm phun ra quả cầu năng lượng màu đen. Loại quả cầu năng lượng màu đen này có uy lực không lớn, trình độ cỡ Huyền thú lục giai công kích. Ngoài ra Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn có thể dựa vào sức mạnh hai móng vuốt mạnh mẽ.
Lục Minh như con bướm nhẹ nhàng bay. So với Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn to bảy, tám thước thì Lục Minh giống con dê dịu ngoan khiêu chiến vua rừng rậm.
Nhưng con dê này cho Tiêu Lãng nhìn thấy cái gì gọi là cường giả, cái gì là lực lượng tuyệt đối của cường giả.
Tiêu Lãng từng hai lần thấy cuộc chiến giữa cường giả. Một lần là Tiêu Phù Đồ đấu với Hỏa Phượng, lần thứ hai là Thống lĩnh Thanh Y vệ Độc Cô Vô Ngã đấu với hộ vệ của Dược Vương Cẩu Họa. Nhưng khi đó tốc độ của họ quá nhanh, Tiêu Lãng chỉ thấy cái bóng, không xem rõ động tác.
Giờ phút này, Lục Minh dạy cho Tiêu Lãng một bài về sự bá đạo của cường giả.
Động tác của Lục Minh rất chậm, cầm mộc côn dài hai thước, không biết làm bằng chất liệu gì,nghênh đón Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn, như con bướm lao vào lửa.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn ngửa đầu rống to:
- Grao!
Lá cây xung quanh bị chấn rơi xuống. Nắm đấm to lớn liên tục vỗ ngực mình, dường như Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn muốn chứng minh sự cường đại với kẻ địch. Mồm máu lấp lánh ánh sáng den, một quả cầu năng lượng màu đen lại bắn ra, bay hướng Lục Minh.
Lục Minh không né tránh, chỉ múa mộc côn hóa thành tàn ảnh, tựa như đập bóng da bay tới gần. Ánh sáng xanh vòng quanh mộc côn, dễ dàng đánh bay quả cầu năng lượng màu đen có thể nổ chết một Chiến Vương cảnh sơ giai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại là ánh sáng đen lấp lánh, quả cầu năng lượng màu đen nổ tung, sóng xung kích mãnh liệt chấn nát cây cối bốn phía, thảm cỏ dưới đất bị hất tung vài thước lộ ra đất bùn đen nhánh cực kỳ xấu xí.
Lục Minh ngạo nghễ đứng trên bầu trời, không lùi nửa bước. Xung quanh Lục Minh có lĩnh vực thần kỳ có thể ngăn cản sóng xung kích lao hướng nàng. Lục Minh lại giơ mộc côn hẹp dài lên, tăng tốc độ, hóa thành từng cái bóng nhẹ nhàng đập xuống Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn khổng lồ.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn kiên cường không sợ, giơ nắm đấm thô to đánh hướng mộc côn.
Răng rắc!
Thanh âm giòn vang lên, không phải mộc côn mà là tiếng xương ngón tay có lực phòng ngự kinh khủng của Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn nát. Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn cao bảy, tám thước, nặng mngàn cân bị một cú đánh nhẹ nhàng đẩy lùi ba, bốn bước mới đứng lại.
Vù vù vù vù vù!
Thân thể Lục Minh như xe tăng tiếp tục bay tới trước, cực kỳ bá khí. Mộc côn liên tục đập xuống, đánh vào cánh tay Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn. Cảm giác như một nam nhân vạm vỡ đánh một con khỉ nhỏ, tình cảnh rất buồn cười.
Mỗi lần Lục Minh công kích là Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn thụt lùi mấy bước, hai nắm đấm to lớn chảy máu, khớp tay bị đập nát hơn phân nửa. Quái dị nhất là mấy lần Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn muốn tránh sang bên cạnh nhưng nó có chạy cỡ nào thì cuối cùng mộc côn luôn sẽ đập xuống đầu nó, buộc nó chỉ có thể run rẩy giơ đôi tay cản lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Công kích hơn chục lần, đôi tay Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn không còn sức giơ lên, máu chảy đầm đìa. Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn liên tục giận dữ rống to, bắn ra quả cầu năng lượng màu đen lại bị Lục Minh dễ dàng đập nát. Huyền khí thất giai cường đại làm Tiêu Lãng tuyệt vọng vậy mà ở trước mặt Lục Minh thành con khỉ nhỏ không có chút sức phản kháng.
- Tại sao chênh lệch xa như vậy?
Tiêu Lãng nhìn trợn mắt há hốc mồm, hắn còn tưởng sẽ có trận đại chiến kinh thiên động địa, sẽ san bằng phạm vi mười dặm.m Tiêu Lãng không ngờ cuộc chiến nhẹ nhàng như vậy, giống như chơi đùa.
Theo lý thuyết, đẳng cấp giữa Huyền thú và võ giả là bình đẳng, thmậ chí Huyền thú cường đại hơn một chút. Ví dụ như lúc Tiêu Lãng là Chiến Sư cảnh tứ giai gặp Huyền thú Thiết Giáp Bích Hổ đỉnh tứ giai suýt chút chết. Bây giờ Tiêu Lãng là Chiến Suất cảnh ngũ giai gặp Huyền thú ngũ giai nếu không dựa vào thảo đằng thần hồn màu tím thì rất khó giết nó. Không tính thảo đằng thần hồn màu tím vì nó biến thái, võ giả Chiến Suất cảnh bình thường tuyệt đối đấu không lại Huyền thú đỉnh ngũ giai. Trừ phi là đệ tử của đại gia tộc, có được chiến kỹ cường đại.
Lục Minh là Chiến Hoàng cảnh bát giai, chắc chắn nàng chưa phải là cao giai. Bát giai đấu với thất giai, tuy có cảnh giới ức chế nhưng không đến nỗi chênh lệch xa như vậy đi?
Chiến đấu tiếp tục, Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn bị thương càng lúc càng nghiêm trọng. Mộc côn của Lục Minh không thỏa mãn chỉ đánh cánh tay Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn, tăng nhanh tốc độ thêm vài phần, mộc côn liên tục đập xuống đầu và vai nó.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn có lực phòng ngự đúng l siêu mạnh. Tuy đầu Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn bị đập vài cái hơi choáng nhưng không ngeh tiếng xương gãy, không đổ máu. Tuy nhiên, tốc độ của Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn càng lúc càng chậm, cứ tiếp tục như vậy thì nó chỉ một con đường chết.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn cũng biết khốn cảnh của mình. Đối diện nữ nhân nhân loại cường đại đến biến thái, Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn cảm giác bất lực. Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn biết cứ tiếp tục như vậy thì hôm nay nó sẽ chết tại đây.
Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn ngửa đầu rống to:
- Grao!
Lần này Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn không đỡ một côn Lục Minh đập xuống mà cơ bắp toàn thân phình lên, mạnh rụt lại. Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn há mồm phun ra một quả cầu năng lượng màu đen to gấp mấy lần.
Quả cầu năng lượng màu đen bay ra, Tiêu Lãng cảm giác tim sắp rớt ra ngoài. Hơi thở hủy thiên diệt địa khiến không khí bốc cháy.
Đương nhiên không phải không khí thật sự cháy, chẳng qua hơi nước xung quanh bốc hơi toát ra từng khí lãng gợn sóng. Tiêu Lãng nghĩ nếu quả cầu năng lượng màu đen này đập túng Lục Minh chắc nàng sẽ không còn lại một mẩu xương.
- Rốt cuộc đến đường cùng rồi sao?
Vả mặt Lục Minh không có gì kinh sợ, lần này nàng không vung mộc côn mà lần đầu tiên thả ra thần hồn.
Một ảo ảnh tiên lạc xinh đẹp xuất hiện sau lưng Lục Minh. Tiên hạc không ngừng lại, biến thành luồng sáng xanh bay nhanh hướng quả cầu năng lượng màu đen, sau đó nhẹ nhàng xuyên qua quả cầu năng lượng màu đen rồi xuyên thủng ngực Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn.
Tiêu Lãng trợn to mắt, không có vụ nổ trong tưởng tượng. Quái dị là quả cầu năng lượng màu đen khựng giữa chừng không trung, rồi như bong bóng kêu bóc một tiếng, tan biến trên bầu trời.
Ngực Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn mới đầu không có gì lạ, nhưng giây tiếp theo nứt ra một khe nhỏ, máu phun ra như suối. Ngực Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn nứt vỡ, máu bắn tung tóe, thân hình to lớn như ngọn đồi té cái rầm xuống đất, đè gãy mấy cây to.
Thấy Lục Minh múa mộc côn định đập đầu Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn thì Tiêu Lãng bừng tỉnh.
Tiêu Lãng vội quát to:
- Lục Minh tỷ tỷ khoan giết nó, để lại cho ta!
Đó là Huyền thú thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn, nếu thảo đằng thần hồn màu tím nuốt thì rất có thể lại tiến hóa.