Yêu Giả Vi Vương

Chương 27

Một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Danh ngạch thứ năm không phải của ngươi mà là ta!

Ngưu Mãnh ngừng bặt tiếng cười. Ngưu Mãnh kinh ngạc. Nhiều người ngạc nhiên. Tiêu Lãng nheo mắt lại.

Hôm nay đại tái võ viện liên tục ra bất ngờ. Đầu tiên là Tiêu Lãng, tiếp theo là Bộ Tiểu Man, cuối cùng là Nhã phu nhân Liễu Nhã, bây giờ lại đến một người vốn không nên xuất hiện, hay phải nói là một đoạn thời gian dài sẽ không lộ mặt.

Tư Đồ Chiến Thiên!

Ánh mắt mọi người không nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mà xem đôi chân của Tư Đồ Chiến Thiên. Tư Đồ Chiến Thiên đi đứng vững vàng, động tác tiêu sái như cũ, áo trắng bay bay, cái danh đệ nhất công tử Dược Vương thành ngày xưa không nói ngoa.

Tư Đồ gia thật là giàu có.

Hơn nửa tháng đã trị lành chân cho Tư Đồ Chiến Thiên, không cần nói cũng biết là sử dụng cực phẩm đan dược. Dù sao gân chân chứ không phải thứ khác, nếu không trị lành thì sẽ ảnh hưởng đến đi đứng.

Mọi người cảm thán, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt quét về phía Tiêu Lãng. Hôm đó utl không chỉ cắt gân chân của Tư Đồ Chiến Thiên mà còn đâm gã hai nhát, lột sạch quần áo gã ra, khiến danh tiếng đệ nhất công tử bị hủy hoại.

Tiêu Lãng vẻ mặt thản nhiên.

Cô Cô đã nói Dược Vương thành rất an toàn thì chắc chắn là an toàn. Tiêu Lãng thầm hen tố chất tâm lý của Tư Đồ Chiến Thiên. Tư Đồ Kiêu Hùng không chỉ là kiêu hùng, nhi tử cũng không kém gì.

Tư Đồ Chiến Thiên tới gần, không khí biến căng thẳng hoặc nên nói là quái dị. Tư Đồ Chiến Thiên liên tục đi tới trước, thẳng hướng Tiêu Lãng, không khí càng nghẹt thở hơn.

Bộ Tiểu Man nhíu mày, sốt ruột đưa mắt cầu cứu Nhã phu nhân Liễu Nhã. Nhã phu nhân Liễu Nhã lạnh nhạt cười, vỗ bàn tay Bộ Tiểu Man đưa qua ý bảo không sao.

Tư Đồ Chiến Thiên để lại một câu:

- Tiêu Lãng, một ngày nào đó ta sẽ dựa vào thực lực của mình đánh bại ngươi!

Tư Đồ Chiến Thiên đi hướng lôi đài. Tiêu Lãng bật cười, không lên tiếng. Không khí lại biến quái dị.

Tư Đồ Chiến Thiên đối mặt kẻ thù lớn mà chỉ nói một câu không nhẹ không nặng? Đây là phong cách của đệ nhất công tử hoàn khố Dược Vương thành sao? Quan trọng nhất là câu "Đánh bại ngươi" mà không phải "Giết ngươi?"

Một câu đơn giản nhưng bên trong ẩn chứa vô số ẩn ý, người thông minh lập tức đoán ra chút ít. Tư Đồ Chiến Thiên đang chịu thua Tiêu Lãng? Hoặc nên nói là Tư Đồ gia cúi đầu hướng Bát gia?

Danh tiếng đệ nhất công tử Dược Vương thành xem như treo trên người Tiêu Lãng.

Rất nhiều người âm thầm suy tư, nhiều võ giả tiểu gia tộc ánh mắt nóng cháy nhìn Tiêu Lãng, suy nghĩ sau khi qua đại tái võ viện phải tâm sự cuộc đời, đi dạo kỹ viện với Tiêu Lãng.

Tuy rằng tình huống quỷ dị nhưng Tư Đồ Chiến Thiên đến cầm đi danh ngạch cuối cùng, toàn bộ đệ tử không phản đối.

Chiến Sư cảnh cao giai, còn là thiếu tộc trưởng Tư Đồ gia đè nén lửa giận, ai muốn đút đầu vô lửa?

Thế là không lâu sau đại tái võ viện kết thúc, danh ngạch đại biểu Phi Tuyết võ viện tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ đã có. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thiếu tộc trưởng của Bộ gia, Bộ Tiểu Sát. Đệ nhất mỹ nữ của Phi Tuyết võ viện, Bộ Tiểu Man. Thiếu gia của Mộc gia, Mộc Phi Ngư. Nguyên là đệ nhất công tử Dược Vương thành, Tư Đồ Chiến Thiên. Còn có một con ngựa ô đột nhiên xông ra, Tiêu Lãng.

- Trở lại nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau tập hợp ở võ viện khởi hành đi Hỏa Phượng thành tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ.

Cuối cùng thanh âm dịu dàng của Nhã phu nhân Liễu Nhã kéo màn đại tái Phi Tuyết võ viện.

Kết thúc đại tái, Tư Đồ Chiến Thiên mang theo các học viện Tư Đồ gia, phụ thuộc Tư Đồ gia nghênh ngang đi. Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư cũng rời đi. Tiêu Lãng bị mọi người vây quanh.

Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã xuất hiện biểu lộ thía độ của Liễu gia, Bộ gia, như là hy vọng hợp tác cùng Yên Vũ sơn trang, như đưa cành ô liu cho thiếu niên tư chất tuyệt thế này.

Các thành viên tiểu gia tộc ở lại muốn ôm đùi Tiêu Lãng, có lẽ là vì gia tộc, có lẽ muốn xây dựng tình cảm với thiếu niên có khả năng một bước lên trời.

Hôm qua Bát gia mang theo một trăm cường giả đi dạo một vòng trong Dược Vương thành dễ dàng đánh vỡ liên minh Liễu gia, Bộ gia, Tư Đồ gia. Trước mặt ích lợi tuyệt đối thì trung thành chỉ là một miếng nội y.

Tiêu Lãng cười khổ từ chối một số thành viên các tiểu gia tộc mời ăn cơm, uống rượu, đi kỹ viện. Ánh mắt mọi người ái muội liếc Tiêu Lãng, Bộ Tiểu Man. Ánh mắt họ hâm mộ, trêu chọc nhìn một lúc sau đó rời đi.

Trên quảng trường chỉ còn lại Tiêu Lãng, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã. Tiêu Lãng càng thêm lúng túng. Mặt Bộ Tiểu Man đỏ hồng, ngại ngùng ngập ngừng muốn nói, thỉnh thoảng liếc Tiêu Lãng, dù là đồ ngốc cũng thấy ra tình ý trong đó.

Nhã phu nhân Liễu Nhã cười nói:

- Cùng đi đi.

Một câu giải trừ lúng túng cho Tiêu Lãng, ba người đi hướng cửa lớn Phi Tuyết võ viện. Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man lên một chiếc xe ngựa hào hoa, Tiêu Lãng thì cưỡi con lừa nhỏ gầy. Lừa nhỏ gầy và hai chiếc xe ngựa xa hoa song song đi trong thành.

Đi qua hai con đường, rèm cửa xe Bộ Tiểu Man chợt vén lên lộ ra khuôn mặt ngây thơ búng ra sữa.

- Tiêu Lãng, cố lên!

Nói xong Bộ Tiểu Man ngọt ngào cười, đỏ mặt buông rèm, xe ngựa tăng tốc rời đi.

Tiêu Lãng khẽ thở dài:

- Ài.

Tiêu Lãng biết rõ sau khi thi đấu võ viện mười thành tây bộ qua đi sẽ rời khỏi Dược Vương thành ngay, có lẽ năm, mười năm sau không trở lại đây. Sau khi Tiêu Lãng đi, không biết Bộ Tiểu Man có đau lòng không? Từ xưa khó nhất nhận ân tình của mỹ nhân.

Một chiếc xe ngựa khác cũng vén rèm lên, Nhã phu nhân Liễu Nhã dựa vào khung cửa sổ, tươi cười như hoa, đôi mắt hút hồn nheo lại, cực kỳ quyến rũ.

- Tiêu Lãng, ước định lúc trước của chúng ta còn có hiệu quả không?

Tiêu Lãng kinh ngạc, hắn vốn chỉ hứa cho có với Nhã phu nhân Liễu Nhã. Nhưng hôm ở Đoạn Đầu lĩnh, tuy cuối cùng Nhã phu nhân Liễu Nhã không bảo vệ được hắn, trong lòng hắn vẫn cảm kích nàng, giờ không tiện qua loa.

Nhã phu nhân Liễu Nhã thấy vẻ mặt Tiêu Lãng khó xử, phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông ngân:

- Hì hì.

- Được rồi, không làm khó dễ ngươi! Nhưng Nhã nhi luôn mở cửa chờ ngươi!

Nói xong Nhã phu nhân Liễu Nhã cười khẽ, xe ngựa đi hướng con đường khác. Tiêu Lãng vuốt mũi, nghĩ nếu Nhã phu nhân Liễu Nhã còn dụ hoặc hắn như vậy nữa ép đến đường cùng con thỏ sẽ cắn người.

Tiêu Lãng có thể đánh gục Huyền thú mấy trăm cân trong Ma Quỷ sơn, không lẽ sợ một con hồ ly tinh sao?

Tiêu Lãng chậm rãi đi ra cửa thành tây, hướng tới Thanh Ngưu Trấn. Tiêu Lãng đi trên đường lớn, đột nhiên sa sầm nét mặt. Ở một chỗ vắng vẻ, Tiêu Lãng chợt liếc mắt rừng cây phía bên phải sau lưng mình, tay nhúc nhích, ba thanh phi đao đã nằm trong tay.

Tiêu Lãng trầm giọng nói:

- Ra đi, bằng hữu!

Trực giác nhạy bén như dã thú của Tiêu Lãng từ khi ra khỏi thành đã cảm giác có người bám theo. Giờ phút này, xung quanh chỉ có một rừng cây nhỏ để ẩn núp, nếu có ai bám theo thì sẽ ẩn giấu bên trong.

- Thuộc hạ của Bát gia, Thiên Tầm kính chào công tử!

Quả nhiên có người.

Chưa thấy người đã ngeh tiếng nói. Tiêu Lãng thấy mắt hoa lên, một cái bóng áo đen xuất hiện trước mắt mình. Đây là một người khoảng ba mươi bảy tuổi, vóc dáng gầy gò, mặt trắng không râu, tai trái đeo một vòng bạc.

Tiêu Lãng giật mình kêu lên:

- Tốc độ nhanh thật!

Tốc độ của nam nhân này quá nhanh, ước chừng bằng Tư Đồ Chiến Phỉ hôm đó. Tư Đồ Chiến Phỉ là Chiến Suất cảnh trung giai!

Thiên Tầm nhếch môi cười, kiêu ngạo nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Công tử, tốc độ cỡ này mới chỉ là một nửa.

Con ngươi Tiêu Lãng co rút, đây mới chỉ một nửa tốc độ? Nếu Thiên Tầm dốc hết sức lực thì tốc độ còn kinh người đến đâu? Người có tốc độ như vậy thì thực lực đạt đến trình độ nào? Chiến Vương cảnh hay Chiến Hoàng cảnh?

Không đúng!

Nếu như là Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh thì sao làm thuộc hạ của Bát gia được?

Dường như Thiên Tầm đoán ra suy nghĩ của Tiêu Lãng, cười hì hì giải thích rằng:

- Công tử không cần đoán lung tung, ta chỉ có thực lực Chiến Suất cảnh cao giai.

Tiêu Lãng nhướng mày, nghĩ đến một khả năng, ngộ ra nói:

- Ngươi là Thần Hồn Chiến Sĩ? Chiến kỹ thần hồn của ngươi gia cố tốc độ!

- Công tử quả nhiên thông minh vô cùng. Bát gia sợ có kẻ xấu mưu hại công tử nên phái thuộc hạ bảo hộ trong thời gian này. Công tử yên tâm, dù thuộc hạ không địch lại nhưng về chạy tốn thì trong Dược Vương thành không ai đuổi kịp ta, ha ha ha ha ha ha!

Thiên Tầm ăn nói với Tiêu Lãng rất cung kính nhưng ngôn ngữ có sự kiêu ngạo.

Tiêu Lãng khách sáo hành lễ với Thiên Tầm, chân thành nói:

- Đa tạ Thiên đại ca, hôm sau ta phải đi tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ, hai ngày này không đi Đấu Thú Tràng. Chờ kết thúc thi đấu ta sẽ đến viếng bái tạ Bát gia.

Thiên Tầm cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Thiên Tầm lắc người biến mất. Tiêu Lãng thở dài, càng nghi ngờ thân phận của Cô Cô. Nếu Cô Cô thật sự chỉ có chút giao tình với Bát gia thì gã cần gì phái một cường giả như vậy bảo vệ Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng quay về nhà, không ngoài dự đoán, khi hắn nói chuyện Bát gia phái người bảo vệ mình thì Cô Cô không nói gì, chỉ dặn hắn cẩn thận, có một số chuyện sau này nàng sẽ cho hắn biết.

Tiêu Lãng không hỏi thêm, cũng không nghĩ nhiều.

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Lãng nghe lời Cô Cô nhất, không phải hắn và Tiểu Đao không thích động não mà là hắn khẳng định nữ nhân này sẽ không hại hắn, luôn muốn tốt cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment