Yêu Giả Vi Vương

Chương 328

Người Huyết Bân run rẩy. Các cường giả Huyết Vương triều tim rớt cái bịch, khó ti nnhìn bóng đen lao nhanh như chớp xé gió bay đến.

Danh tiếng Địa Ngục Sát Thần, Tiêu Phù Đồ như sấm bên tai những người có mặt, danh tiếng lớn hơn Huyết Bân nhiều, bởi vì... Có rất nhiều người chết trong tay Tiêu Phù Đồ.

Mỗi lần Tiêu Phù Đồ danh chấn Thần Hồn đại lục đều là bởi vì giết chóc, giết người Chiến Vương triều, giết người Võ Vương triều, giết người Huyết Vương triều. Cuộc đời của Tiêu Phù Đồ chính là giết chóc, uy danh của gã chất lên từ xác kẻ địch.

Cuộc chiến Tô Tiên thành Tiêu Bất Tử đã chết, Tiêu gia từ Tiêu Thanh Lang ra toàn quân bị diệt vậy mà Tiêu Phù Đồ không chết? Tiêu Phù Đồ biến mất hơn một năm, khi lại xuất hiện thì đã đột phá Chiến Đế cảnh.

Chiến Đế cảnh!

Từ sau cảnh giới Chiến Suất cảnh thì mỗi một cảnh giới như lạch trời to lớn làm vô số võ giả kẹt tại chỗ mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là suốt đời. Mỗi khi đột phá một cảnh giới thì thực lực sẽ tăng gấp mấy lần. Tuy đỉnh Chiến Hoàng cảnh và Chiến Đế cảnh chỉ có nửa bước nhưng thực lực kém như trời với đất. Chỉ dựa vào áp lực cường đại thế này đã đè ép mọi người nghẹt thở.

Người Tiêu Lãng run lên, vẻ mặt kinh sợ sau đó biến thành mừng như điên. Nụ cười chưa lan rộng cả khuôn mặt thì Tiêu Lãng hành động.

Mọi người bị khí thế của Tiêu Phù Đồ chấn nhiếp, lúc này Tiêu Lãng không trốn đi thì chờ đến bao giờ?

Tiêu Lãng không dám chạy hướng Tiêu Phù Đồ, không dám chạy vào vòng vây. Tiêu Lãng chọn chui xuống đất, vì mặt đất có thể ngăn cản một đợt công kích.

Thảo đằng thần hồn màu tím như con rồng to chui ra từ sau lưng Tiêu Lãng, chớp mắt mang theo hắn chui xuống đất.

Tiêu Lãng hành động đánh thức mọi người.

Huyết Bân điên cuồng hét lên:

- Ra tay, giết Tiêu Lãng trước! Giết giết giết đi!

Vù vù vù vù vù!

Không chờ Huyết Bân la, sớm có hai người bắn hai luồng Huyền khí đao mang tới chỗ Tiêu Lãng. Tiếp theo là vô số Huyền khí đao mang, chiến kỹ thần hồn nhấn chìm chỗ Tiêu Lãng đứng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bóng dáng Tiêu Lãng biến mất trên mặt đất rợp bóng Huyền khí đao mang. Vô số Huyền khí đao mang phủ lên mặt đất rung rinh, hai Chiến Vương cảnh đứng gần đó bị sóng năng lượng cường đại trùng kích văng ra.

Giọng Truy Hồn Khuyển vang lên trong tiếng nổ điếc tai.

- Gâu gâu!

Mọi người giật mình, kinh ngạc, Tiêu Lãng vẫn chưa chết? Khoảng cách gần, năng lượng cường đại như vậy dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh cũng chết chắc.

Nhưng lúc này Huyết Bân không rảnh nghĩ nhiều, Tiêu Phù Đồ đến rồi.

Sau lưng Huyết Bân hiện ra ảo ảnh quái thú to lớn, gã quát to:

- Toàn bộ Chiến Vương cảnh đuổi theo giết Tiêu Lãng, số Chiến Hoàng cảnh còn lại cùng nghênh chiến Tiêu Phù Đồ!

Đám Chiến Vương cảnh nghe vậy mừng như điên. Kêu bọn họ đấu với Chiến Đế cảnh là tìm chết, đuổi giết Tiêu Lãng thì đỡ hơn. Mọi người chui xuống đất, đào ra một cái hố sâu không thấy đáy, bọn họ biến mất trên mặt đất.

- Tiêu Phù Đồ đúng không? Để ta xem ngươi mạnh cỡ nào!

Mắt Huyết Bân sáng rực, chiến ý tăng vọt, dẫn đầu xông hướng Tiêu Phù Đồ. Thần hồn chợt lóe sau lưng Huyết Bân, gã phóng chiến kỹ thần hồn ra. Bảy Chiến Hoàng cảnh khác lập tức phóng chiến kỹ thần hồn, sử dụng công kích mạnh nhất.

Chiến Đế cảnh thì sao?

Tiêu Phù Đồ dám đỡ công kích từ tám Chiến Hoàng cảnh không?

Chỉ cần mọi người bám chân Tiêu Phù Đồ thì Tiêu Lãng chỉ có nước chết. Tốc độ như Tiêu Lãng có thể chạy đi đâu?

- Ngươi mạnh cỡ nào? Các ngươi hãy mở to mắt chó nhìn kỹ đây!

Người Tiêu Phù Đồ rất lạnh, mặt lạnh, giọng càng lạnh. Không gian hư vô dài mười mấy thước của Tiêu Phù Đồ cũng biến lạnh băng. Tiêu Phù Đồ vung tay, Địa Ngục Hắc Long khổng lồ vô thanh gầm rống, muốn cứng đối cứng với chiến kỹ thần hồn của tám Chiến Hoàng cảnh?

Tốc độ của Địa Ngục Hắc Long quá nhanh, tốc độ của Tiêu Phù Đồ cũng rất nhanh, sau lưng gã kéo theo vô số cái bóng rõ rệt, có thể tưởng tượng tốc độ nhanh đến cỡ nào. 

Vù vù vù vù vù!

Địa Ngục Hắc Long và tám chiến kỹ thần hồn chưa va chạm mà trên bầu trời đã khẽ run, gió to thổi hoa cỏ cây cối bên dưới kêu xào xạc. Mọi người nheo mắt lại.

Thấy Tiêu Phù Đồ theo Địa Ngục Hắc Long nhanh như chớp lao hướng mọi người thì bọn họ mờ mịt.

- Tiêu Phù Đồ phóng chiến kỹ thần hồn rồi mà còn có thể di động tốc độ cao?

Lúc phóng ra chiến kỹ thần hồn cần khống chế, nếu không thì uy lực sẽ giảm mạnh. Nhưng hình như chỗ Tiêu Phù Đồ hoàn toàn không tồn tại vấn đề này. Hơn nữa Tiêu Phù Đồ vọt xuống chiến kỹ thần hồn hai phe, gã không sợ bị năng lượng cường đại làm bị thương sao?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Địa Ngục Hắc Long và chiến kỹ thần hồn của tám người đánh vào nhau, trong phút chốc bầu trời như một vầng mặt trời nổ tung. Ánh sáng trắng chói mắt khiến mọi người bản năng nhắm mắt lại. Năng lượng khủng bố làm không gian run rẩy, mấy tên Chiến Hoàng cảnh rút lui.

- Nguy rồi, cẩn thận!

Khi ánh sáng trắng chói lòa làm Huyết Bân nhắm mắt lại, gã bỗng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, hét to cảnh báo. Huyết Bân ở giữa không trung cưỡng ép xoay người, liên tục xoay tròn như biến thành một cây trường thương hình người lao hướng bên trái.

- A!

Bầu trời bên trái lấp lóe từng cái bóng, không ngờ đều là cái bóng của Tiêu Phù Đồ. Tay Tiêu Phù Đồ cầm một thanh chủy thủ màu đen. Trong đôi mắt mở to của Huyết Bân, chủy thủ dễ dàng đâm thủng Huyền khí chiến giáp của Chiến Hoàng cảnh, nhẹ nhàng xẹt qua cổ gã. Cái bóng biến mất, bay hướng Chiến Hoàng cảnh tiếp theo.

Hình ảnh này cực kỳ quái dị, bởi vì lúc Huyết Bân trông thấy Tiêu Phù Đồ thì Chiến Hoàng cảnh này đã chết. Chờ xác Chiến Hoàng cảnh mới rớt xuống dưới thì bóng dáng Tiêu Phù Đồ đã nhẹ nhàng xẹt qua cổ Chiến Hoàng cảnh thứ hai.

Tốc độ của Tiêu Phù Đồ nhanh đến nỗi Huyết Bân không thể tỏa định chân thân của gã, nhìn thấy cái bóng toàn là tàn ảnh. Hèn chi Tiêu Phù Đồ dám bay qua trung tâm vụ nổ, vì khi vụ nổ mắt đầu thì gã đã đến bên cạnh đám người Chiến Hoàng cảnh.

Huyết Bân điên cuồng hét to:

- Trốn, tất cả trốn hết đi!

Huyết Bân tăng tốc độ vọt hướng Tiêu Phù Đồ mà gã mơ hồ cảm giác được. Thân thể Huyết Bân biến thành một cây trường thương, tay cầm một thanh huyền kiếm. Mặt ngoài thân thể Huyết Bân xuất hiện vô số lôi quang điện qunag lấp lánh. Lôi quang đinệ quang xuất hiện khiến không khí xung quanh Huyết Bân nóng rực, có dấu hiệu bị đột cháy, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

Vù vù vù vù vù!

Chỉ chớp mắt có ba cái xác vô lực trượt xuống dưới. Bốn người khác sợ hãi người run run, khủng hoảng chạy trốn hướng Huyết Vương triều.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một Huyền khí đao mang dài gần ngừng thước chợt bắn ra từ hư không, chém hướng trường thương hình người Huyết Bân. Bóng dáng Tiêu Phù Đồ hiện ra, đứng giữa không trung.

Tiêu Phù Đồ lạnh nhạt nói:

- Nói cho Huyết Y và Huyết Nô và Tông chủ của các ngươi biết, sau mười năm chắc chắn Tiêu Phù Đồ ta sẽ lấy đầu của các ngươi, diệt tông phái của các ngươi. Cút đi!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Chiến kỹ khí thế thông thiên của Huyết Bân bị Tiêu Phù Đồ dễ dàng một Huyền khí đao mang chém bay ra ngoài, gã bay ra xa mấy ngàn thước mới hộc máu, ổn định thân mình.

Huyết Bân liên tục nói ba chữ tốt:

- Tốt, tốt, tốt!

Huyết Bân nhìn chằm chằm vào Tiêu Phù Đồ, liếc dưới đất. Hy vọng duy nhất củaHuyết Bân là mấy Chiến Vương cảnh có thể giết Tiêu Lãng.

Nhưng giây tiếp theo Huyết Bân hoàn toàn tuyệt vọng, vì phía xa có hơn mười người đi tới, gã không quen mặt ai.

Tiêu Lãng được một nam nhân trung niên mặc áo khoác màu tím ôm vào lòng, tuy hắn đã xỉu, người đẫm máu nhưng Huyết Bân rõ ràng cảm ứng được hắn chưa chết.

Tiêu Lãng không chết, được mấy người kia cứu, nói vậy là mười mấy Chiến Vương cảnh đều chết hết.

Huyết Bân gào to vài tiếng:

- A! A! A!

Huyết Bân xoay người chạy nhanh hướng Huyết Vương triều, lần này không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có ba Chiến Hoàng cảnh, mười mấy Chiến Vương cảnh đã chết. Huyết Bân không biết làm sao trở về gặp Tông chủ của Huyết tông.

Tiêu Phù Đồ lạnh lùng đứng giữa không trung nhìn theo Huyết Bân rời đi. Tiêu Phù Đồ lắc người, từ trên trời giáng xuống, khóe môi chậm rãi tràn dòng máu.

Tiêu Phù Đồ nửa quỳ dưới đất, ngẩng đầu ngăn mọi người hỏi han. Tiêu Phù Đồ quét mắt qua một thanh niên lạnh như băng vạn năm giống gã đứng lẫn trong đám người, thâmd gật đầu. Tiêu Phù Đồ lại liếc một nam nhân trung niên mặc áo khoác tím. Cuối cùng ngừng ở Tiêu Lãng được nam nhân trung niên mặc áo khoác màu tím ôm. Tiêu Phù Đồ chưa từng nở nụ cười trước mặt mọi người nay gã đã mỉm cười.

Tiêu Phù Đồ cười xong vung tay, bay vọt lên trời, trầm giọng quát:

- Ma Thần, Tiêu Bát, Thiên Tầm, đi! Lập tức đi Thần Hồn thành, nếu không thì sợ là Huyết Y và Huyết Nô, Tông chủ của Huyết tông sẽ truy sát đến, vậy thì rắc rối.

Bình Luận (0)
Comment