Yêu Giả Vi Vương

Chương 384

- Đây là nơi nào vậy?

Tiêu Lãng mở mắt chỉ nhìn thấy một màu tối đen. Bắt đầu hắn cho rằng mình vẫn ở trong không gian hư vô, nhưng lại cảm thấy không giống. Bởi vì thân thể của hắn truyền đến một cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt. Tiếp theo một nỗi đau nóng rát truyền khắp toàn thân của hắn.

- Ách...

Tiêu Lãng cảm giác linh hồn trở lại bên trong thân thể. Thân thể có thể cử động, hắn lập tức vận dụng chiến kỹ Thiên Ma chuẩn bị nhảy lên! Chỉ có điều hắn đột nhiên cảm giác toàn thân mềm nhũn, vô lực. Xung quanh hắn đều bị một chất lỏng dính nhớp bao phủ, cảm giác như tiến vào vũng bùn.

- Đây là thứ gì vậy? Ta đang ở đâu? Không phải ta đang ở trong sơn động kia sao? Đúng rồi... Trước khi hôn mê ta rơi xuống mạch nước ngầm? Vì sao hiện tại lại đến chỗ này vậy?

Tiêu Lãng thất kinh. Hắn ra sức di chuyển thân thể. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, thân thể hắn cường đại như vậy, giờ phút này nhưng xụi lơ vô lực, trước sau không thể di chuyển được.

Chất lỏng dính nhớp kia dường như có loại ma lực thần kỳ, giam giữ hắn ở đó.

- Đúng rồi, Thảo Đằng!

Tiêu Lãng đột nhiên nghĩ tới. Hắn lập tức thả Thảo Đằng ra. Sau đó Thảo Đằng lóe lên, dễ dàng dò xét được tình huống xung quanh.

Kết quả tra xét được khiến hắn thật sự bất ngờ. Hắn lại ở trong bụng một quái thú.

Thảo Đằng hóa thành hư ảnh rất dài, tùy tiện cũng có thể xuyên ra ngoài, cũng có thể dễ dàng tra xét được dáng vẻ của thú lưỡi dài vảy giáp.

Vù!

Thảo Đằng lóe lên ánh sáng xanh lục. Da thịt bên ngoài của Tiêu Lãng bị ăn mòn nhanh chóng sinh trưởng ra, hoàn toàn khôi phục. Hắn lập tức khống chế Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, đi vào trong nội tạng của động vật biển này. Sau đó ánh sáng màu xanh lục lại lóe lên bắt đầu nuốt chửng.

Phòng ngự của thú lưỡi dài vảy giáp này thực sự cường hãn. Nhưng Tiêu Lãng công phát từ bên trong ra. Lớp vảy giáp bên ngoài cứng rắn hơn nữa, nội tạng bên trong của nó có thể có lực phòng ngự cường đại sao?

Rất rõ ràng, không có!

Trong biển Thần Hồn, một động vật biển cực lớn dài trăm mét ở trong biển đột nhiên lăn lộn. Trong con mắt lãnh lẽo của nó đều vẻ thống khổ.

Nước biển khuấy động. Vô số đá dưới đáy biển bị quét bay. Rất nhiều tôm tép bị cái đuôi cứng như sắt thép của động vật biển kia trực tiếp đập chết. Tất cả các động vật biển cấp thấp ở gần đó đều sợ đến mức bỏ chạy. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cũng không biết con thú lưỡi dài vảy giáp này nổi điên như vậy làm gì...

Rất nhanh, con thú lưỡi dài vảy giáp không còn lăn lộn nữa. Thân thể cực lớn kia đột ngột lõm vào, giống như lốp xe bị hết hơi. Sau đó một thân thể trần trụi phá thân thể của động vật biển kia ra ngoài!

Vèo!

Nhiều động vật biển xung quanh kinh hoàng bỏ chạy. Chúng cũng có thể cảm giác được nhân loại này có khí thế mạnh mẽ, có thể dễ dàng giết chết được bọn chúng!

- Ha ha, Thảo Đằng lại tiến hóa...

Trên mặt Tiêu Lãng vô cùng phấn chấn. Hắn ngửa đầu chuẩn bị hét dài một tiếng, biểu đạt chút vui mừng trong lòng. Kết quả nước biển hắt tới khiến nước mắt hắn ứa ra. Hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Hắn nhìn thấy Thảo Đằng giống như một con rồng cam dài đến vạn mét, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

Ở trong lăng mộ dưới lòng đất Huyết Đế Thành, sau khi Tiêu Lãng tỉnh lại đã phát hiện hình dạng của Thảo Đằng thay đổi. Thảo Đằng không chỉ dài ra, tốc độ cũng nhanh hơn.

Khi đó hắn suy đoán không biết có phải Thảo Đằng tiến hóa hay không? Nhưng lúc đó hắn không có cách nào chứng thực.

Giờ phút này thông qua việc Thảo Đằng nuốt chửng động vật biển, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, tốc độ Thảo Đằng nuốt chửng, ít nhất đã cường đại gấp đôi!

Rốt cuộc Thảo Đằng lại tiến hóa. Hơn nữa trong thời gian nó chờ Tiêu Lãng rất lâu, năng lực nuốt chửng cũng được tăng cường! Điều này khiến Tiêu Lãng rất kích động. Giờ phút này, tuy rằng hắn có chiến kỹ Thiên Ma, nhưng sát chiêu mạnh nhất của hắn vẫn là Thảo Đằng! Nếu như Thảo Đằng có thể phá được chiến giáp huyền khí của kẻ địch trong nháy mắt, năng lực chiến đấu của hắn sẽ tăng cường vô hạn.

- Hải vực? Tại sao ta lại đến đáy biển vậy? Không được, phải lập tức bơi tiếp, bằng không ta sẽ nghẹt thở mà chết!

Tiêu Lãng bình phục tâm tình một chút. Gắn không thể không đối mặt với một vấn đề, tuy rằng thân thể hắn rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn nín hơi có thể chống đỡ được nửa canh giờ. Nhưng Tiêu Lãng căn bản không biết mình ở sâu dưới biển tới mức nào. Nếu chẳng may đây là hải vực sâu mấy trăm ngàn dặm, vậy hắn cũng sẽ bị nghẹt thở mà chết.

Vèo!

Vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, thân thể Tiêu Lãng không dừng lại, giống như đạn pháo vọt lên phía trên.

Điều khiến hắn có chút nghi hoặc chính là, tốc độ hắn bơi ở dưới đáy biển cũng không nhanh, chỉ tương đương với tốc độ của Chiến Vương sơ giai. Điều này khiến hắn rất ngạc nhiên và nghi ngờ. Mình luyện hóa viên huyền thạch thứ ba, còn vượt qua tâm ma tầng thứ nhất, tại sao lại cảm giác thực lực không tăng còn giảm đi?

Càng bơi hắn càng kinh ngạc. Tốc độ này so với khi hắn đi xuyên phía dưới lòng đất thực sự chậm hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ bởi vì tâm ma lần đầu tiên, thực lực của mình lại giảm thấp sao? Chỉ giờ phút này Tiêu Lãng không có cách nào kiểm tra, chỉ có chờ sau khi lên mặt nước mới nói sau.

Tiêu Lãng không biết, hắn không có huyền khí, không thể hình thành lực đẩy bên ngoài huyền khí. Tốc độ hắn di chuyển ở trong nước hết sức chậm, bởi vì không có chỗ nào mượn lực. Hắn có thể dựa vào thân thể cường đại, đạt được tốc độ như vậy đã là nghịch thiên.

Cho dù chỉ có tốc độ Chiến Vương, nhưng vẫn rất nhanh. Gần nửa canh giờ Tiêu Lãng đã bơi lên trên được mấy trăm dặm. Nhưng hắn có chút sợ hãi chính là, bơi lâu như vậy ngực hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, có cảm giác nghẹn thở, phát hiện xung quanh vẫn u ám một mảnh. Trên đỉnh đầu không có chút ánh sáng như trong hi vọng. Điều này chứng tỏ hắn vẫn còn ở sâu trong biển, cách mặt biển không biết bao xa.

Vèo!

Khí tức của Tiêu Lãng rất cường đại. Bất kỳ động vật biể nnào tới gần hắn đều chủ động né tránh, căn bản không dám tới gần hắn trong vòng ngàn mét. Không có động vật biển công kích, điều này khiến hắn có chút vui mừng. Bằng không, nếu hăn ở dưới đáy biển chiến đấu một trận, sẽ càng thiếu dưỡng khí.

- Tiếp tục như vậy, ta sẽ thiếu dưỡng khí mà chết mất!

Tiêu Lãng âm thầm tức giận. Thật vất vả mới sống sót thoát khỏi tâm ma. Nếu như hiện tại lại chết chìm trong nước biển này, đây quả thật là một chuyện cười lớn.

Cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực càng lúc càng mạnh mẽ. Trong đầu Tiêu Lãng cũng trở nên hỗn loạn. Trong lòng càng nóng như lửa thiêu, nhưng lại không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp gì.

- Ừm, lại có một con động vật biển như vậy sao?

Đột nhiên mắt Tiêu Lãng sáng ngời. Hắn phát hiện phía trước có một con động vật biển đang vọt về phía hắn. Con này tương tự với động vật biển đã nuốt chửng hắn. Chỉ có điều, động vật biển này lại có thể tích lớn hơn vài lần. Nó phải có chiều dài tới năm trăm mét.

Trong đầu của hắn xoay chuyển một cái, trong nháy mắt đã có chủ ý. Thân thể hắn dừng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, sau đó chậm rãi bơi về phía động vật biển kia.

Con thú lưỡi dài vảy giáp kia bơi thẳng tới. Trên đường bơi của nó, bất kì động vật biển cá tôm gì, trong nháy mắt đều bị cái lưỡi dài mấy chục mét, rộng hơn một mét của nó cuốn lấy, ném vào trong cái miệng lớn của mình.

Vèo!

Tốc độ của con thú lưỡi dài vảy giáp này rất nhanh, giống như lợi kiếm phóng tới. Tiêu Lãng hoàn toàn không bất ngờ, bị cái đầu lưỡi dài kia quấn lấy, ném vào trong cái miệng lớn của nó.

- Phì!

Tiêu Lãng phun ra một ngụm nước bọt. Trong khoang miệng của con động vật biển truyền đến một mùi tanh tưởi, khiến hắn thiếu chút nữa thì nôn ra. Chỉ có điều Tiêu Lãng lại thở phào nhẹ nhõm, cố nhịn mùi tanh, hít thở một chút.

Thân thể bị một lực hút kéo vào trong bụng của động vật biển, Tiêu Lãng lại hoàn toàn không để ý tới. Con động vật biển này có công kích quá yếu. Hắn có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào. Đối với hắn mà nói, nơi này chính là một hầm ngầm di chuyển, đi vào hít thở một chút mà thôi.

Trong bụng của động vật biển có rất nhiều dưỡng khí. Các sinh vật trong biển đều có thể hấp thu dưỡng khí từ trong nước biển.

Sau khi Tiêu Lãng khôi phục lại, lập tức chuẩn bị động thủ cắn nuốt con động vật biển này sau đó phá thể chui ra, tiếp tục bơi lên phía trên mặt biển.

Thảo Đằng giống như tia chớp, đâm vào bên trong thân thể động vật biển này. Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, đứng vững trong một thực quản cực lớn, nhìn Thảo Đằng nuốt chửng con động vật biển.

Thảo Đằng đâm xuyên qua thực quản. Tiêu Lãng cảm giác rõ ràng thân thể của động vật biển này run lên, đau đến mức lăn lộn trong biển sâu.

- Xì xì!

Động vật biển phát ra một tiếng kêu quái dị. Vách trong cơ thể liên tục co rút lại. Hiển nhiên Thảo Đằng nhanh chóng nuốt chửng thân thể của nó khiến nó đau khổ khó nhịn.

- Hả?

Đột ngột trong lúc đó, Tiêu Lãng phát hiện Thảo Đằng lại ngừng cắn nuốt. Tiêu Lãng đang nghi hoặc chuẩn bị khống chế Thảo Đằng tiếp tục nuốt chửng, chợt có một tin tức tự động truyền đến cho Tiêu Lãng. Động vật biển này cầu xin Thảo Đằng tha cho nó. Thảo Đằng xin chỉ thị từ Tiêu Lãng xem nên làm thế nào!

Tiêu Lãng bị dọa, thân thể chấn động.

Động vật biển có linh trí sao? Thảo Đằng có thể nghe hiểu được tin tức cầu xin tha thứ từ động vật biển phát ra sao? Quan trọng nhất là, Thảo Đằng cũng có linh trí từ lúc nào? Sao nó có thể chủ động xin chỉ thị từ chủ nhân là hắn như vậy? Chẳng lẽ đây là kết quả tiến hóa lần trước sao?

Bình Luận (0)
Comment