Tiêu Lãng đoán không lầm. Huyết Tắc thực sự không dám truy sát. Hắn nổi giận vọt vào trong hố sâu Tiêu Lãng vừa biến mất, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo mấy ngàn mét, vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Tiêu Lãng. Hắn lập tức lui ra.
Huyết Y đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn. Nếu như Tiêu Lãng giết chết người của Huyết Tông vẫn là một phần kế điệu hổ ly sơn, mình truy sát qua đó, nếu như Tiêu Lãng lặng lẽ ẩn thân tiến vào Huyết Đế Thành, ám sát Huyết đế thì mình xong đời.
- A, a! Tiêu Lãng! Tiêu Lãng!
Lui trở về, Huyết Tắc nhìn thấy thi thể đầy đất, nhìn thấy mấy chục người Huyết Tông hiện tại chỉ còn lại chưa tới mười người. Thậm chí còn chết mất hai Chiến Hoàng. Đặc biệt là có mấy thiếu niên thiên tài có tư chất tốt nhất gần như đã bị giết chết hết. Ngay cả một người cháu của hắn cũng bị giết. Hắn nhất thời tức giận đến mức liên tục rống to. Thân thể cao ba mét ngửa đầu rít gào, giống như một con huyết viên nổi giận, làm người ta run sợ.
Trong mắt mấy người Huyết Bân cũng lộ vẻ huyết hồng, thân thể giận đến mức run rẩy. Huyết Phong Sơn Thánh địa Huyết Vương Triều, vị trí trụ sở của Huyết Tông, hôm nay lại bị một người tới làm huyên náo đến mức long trời lở đất. Mấy chục người Huyết Tông bị giết chỉ còn lại mấy người...
Vô cùng nhục nhã!
Huyết Tông từ khi khai tông lập phái tới nay, đừng nói bị người đồ tông, thậm chí còn chưa từng có người nào dám lên Huyết Phong Sơn khiêu khích.
Tông chủ Huyết Tông chết không tránh khỏi có liên quan đến Tiêu Lãng. Hiện tại Tiêu Lãng còn một mình đến đây quét ngang Huyết Phong Sơn?
Nếu để việc này truyền ra ngoài, tại đại lục, Huyết Tông sợ rằng hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Chỉ có điều nghĩ lai, dường như không chỉ là Huyết Tông của Huyết Vương Triều mất mặt, Chiến Vương Triều và Huyết Vương Triều đều mất mặt. Ngay cả Thần Hồn Thành cũng bị Tiêu Lãng bôi xấu. Ba vị đại nhân chết cũng không tránh khỏi có liên quan đến hắn.
Huyết Bân cảm thấy có chút dễ chịu hơn. Tên Tiêu Lãng này dường như từ nhỏ chính là một Hỗn Thế Ma Vương. Hắn đi đâu, nơi đó liền có chuyện.
Mấy tháng trước, thực lực của ta ra sao? Các ngươi còn muốn mặt mũi nữa không?
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tiêu Lãng, Huyết Bân cũng cảm giác trên mặt nóng rát.
Mấy tháng trước Tiêu Lãng bị hắn dẫn theo người và chó truy sát như thế, bây giờ lại bị một mình hắn quét ngang Huyết Phong Sơn...
Tin tức rất nhanh truyền đi khắp đại lục. Tất cả đại lục lại xôn xao.
Trong vòng mấy ngày, Tiêu Lãng lại chạy tới Huyết Vương Triều, một mình xông vào Huyết Vương Triều như vào chỗ không người, một đường tàn sát?
Hắn còn ở bên ngoài Huyết Đế Thành, sau khi tàn sát mặt mũi của Huyết Vương Triều Chiến Đế xong, cuối cùng lại vỗ mông rời đi...
Phát điên, Hỗn Thế Ma Vương, cuồng nhân giết chóc!
Tiêu Lãng lại có thêm mấy biệt hiệu. Vô số người càng mong chờ xem sau khi Tiêu Lãng đi tới đế đô Chiến Vương Triều, hắn sẽ gây ra động tĩnh lớn tới mức nào.
Tuy rằng đế đô Chiến Vương Triều cường giả như mây, nhưng Tiêu Lãng là người thế nào? Đó chính là một sát tinh!
Nếu như Tiêu Lãng ở tại đế đô, trước mặt nhiều cường giả như vậy, lại một lần nữa tàn sát lớn, vậy quá kích thích...
Tin tức truyền đến đế đô Chiến Vương Triều, hai vị trưởng lão Huyết Nô và Huyết Tông nổi khùng, muốn đi truy sát Tiêu Lãng. Chỉ có điều Tông chủ Vũ Tông nói một câu khiến bọn họ trấn tĩnh lại.
- Các ngươi xác định có thể tìm được hắn sao? Giết Tiêu Lãng, đặc sứ của gia tộc Hắc Lân tới, các ngươi tự mình giải thích đi!
Huyết Nô và hai trưởng lão Huyết Tông xấu hổ quay trở lại. Tiêu Lãng chỉ tốn thời gian mấy ngày đã từ phía nam Vũ Vương Triều chạy tới Huyết Đế Thành. Tốc độ của hắn đã không kém gì bọn họ.
Trời đất bao la, nhiều thám báo như vậy cũng không tìm được Tiêu Lãng. Trong khoảng thời gian ngắn mấy người bọn họ thực sự không tìm được Tiêu Lãng. Đặc biệt là câu nói sau cùng, hoàn toàn khiến bọn họ suy sụp...
- Tiêu Lãng, cho dù không thể giết ngươi, ngươi tới đế đô, lão tử cũng muốn khiến ngươi sống không bằng chết!
Huyết Nô tàn bạo nói, vẻ mặt âm trầm nhắm mắt bắt đầu ngồi thiền. Hai vị Huyết Tông trưởng lão cũng oán hận ngồi xuống, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long ở trong đại điện.
Tuy rằng Tiêu Lãng không liên quan gì đến Tiêu gia, nhưng bên trong thân thể hắn vẫn chảy dòng máu của Tiêu Gia.
Trên mặt Tiêu Bất Hoặc và Tiêu Thanh Long lộ vẻ xấu hổ. Nhưng trong lòng hai người lại vừa kinh vừa sợ vừa ngượng. Thật ra, Tiêu Lãng khiến danh tiếng của Tiêu gia hoàn toàn đại chấn thiên hạ. Xuất hiện một con cháu như thế có thể không nổi danh sao?
Tiếng tăm của Tiêu gia có thể nói đã đạt được tới đỉnh cao nhất trong lịch sử. Chỉ có điều, những chuyện Tiêu Lãng làm lại khiến Tiêu gia gặp nhiều nguy hiểm hơn. Bất kỳ lúc nào, gia tộc cũng có nguy cơ bị người tới phá.
Thương thế của Thiên Tầm khá hơn một chút. Giờ phút này, hắn ngồi ở trong một góc nhếch miệng cười đến mức không ngậm miệng lại được. Theo chủ nhân như vậy, mình cho dù có chết cũng sẽ được lưu danh sử xanh chứ? Chết thật tình không đáng sợ. Cả đời này hắn đã sống đủ đặc sắc.
Liễu Nhã cũng không còn kinh sợ nữa. Trái lại trong mắt nàng đầy vẻ mê say. Đây chính là nam tử của nàng. Năm đó, lần đầu tiên nàng gặp hắn tại trường đấu thú, đã biết hắn là một cuồng long. Nhất định sẽ có một ngày hắn có thể bay lượn trên chín tầng trời.
Giờ phút này nàng không còn ước mong gì khác, chỉ hy vọng trước khi chết có thể lại được nhìn thấy nam tử này một chút.
Tiêu Thanh Y trầm mặc. Đôi mi đẹp hơi nhíu lại. Nàng không biết thực lực của Tiêu Lãng làm sao lại tăng nhanh như vậy. Nàng chỉ biết Tiêu Lãng lại phát cuồng. Hắn làm vậy chính là đang báo thù cho Tiêu Bất Tử. Chắc hẳn không bao lâu nữa, hắn sẽ đến đế đô.
Ánh mắt của nàng quét qua hơn mười tên Chiến Đế một tên Chiến Thánh trong cung điện, khe khẽ thở dài. Ánh mắt nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt âu sầu. Trên trời dưới đất, còn ai có thể cứu các nàng?
Giờ phút này Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu cũng ở trong cung điện. Tuy rằng bọn họ không giống như Tiêu Thanh Y, nhưng rõ ràng có thể thấy đó chỉ là giam lỏng bị biến tướng.
Vân Phi Dương rõ ràng kiêng kỵ hai người, sợ bọn họ âm thầm ra tay trợ giúp Tiêu Lãng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười khổ. Chiến Vương Triều thật vất vả mới xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, sợ rằng sắp phải chết...
- Báo!
Sau bốn ngày, ngoài hoàng cung lại truyền đến tiếng mật thám truyền báo, khiến tinh thần mọi người trong cung điện chấn động.
Vân Tử Sam đi ra ngoài điện. Sau khi nghe hộ vệ truyền báo xong, lông mày nhíu lên, trên mặt trở nên lạnh lẽo. Nàng đi vào cung điện thoáng nhìn về phía Vân Phi Dương Tả Bình Bình, than thở:
- Tiêu Lãng xuất hiện ở Bắc Cương, Giết chết thượng tướng quân Tả Ly. Giờ phút này hắn đang chạy về phía đế đô, còn đường đường chính chính cưỡi ngựa đến đây...
Khiêu khích, trả thù!
Tuyệt đối là khiêu khích và trả thù!
Vân Phi Dương đập một chưởng khiến trên tay vịn long ỷ vỡ nát. Tả Bình Bình nổi giận, thân thể bắn ra ngoài.
Chỉ có điều trong nháy mắt một khí tức lạnh như băng bao phủ nàng. Giọng nói Tông chủ Vũ Tông lạnh như băng vang lên:
- Trở về, Tiêu Lãng làm vậy là kế điệu hổ ly sơn, ngươi còn không rõ sao? Tại Huyết Vương Triều hắn đã chơi chiêu này, còn muốn tiếp tục?
Trong lòng Vân Phi Dương thoáng rùng mình, hiểu rõ ý tứ của Tông chủ Vũ Tông. Hắn gầm thét lên:
- Tả quốc sư bình tỉnh một chút. Đừng để trúng kế
Tả Bình Bình lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng nàng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về. Trong mắt nàng đầy lửa giận, hận không thể băm Tiêu Lãng ra thành tám mảnh. Nàng trầm ngâm một lát, đột nhiên đằng đằng sát khí đứng lên, nhìn về phía Vân Phi Dương nói:
- Bệ hạ, ta vẫn đề nghị để mấy người đi bắt Tiêu Lãng về. Bằng không nếu như hắn một đường tàn sát, chúng ta không ở đó, còn ai có thể ngăn hắn? lại được
Vân Phi Dương sửng sốt, cau mày. Tất cả Chiến Đế đều ở tại đế đô. Tiêu Lãng có thể giết người tại Huyết Phong Sơn, sau đó toàn thân trở ra, đã chứng minh thực lực của hắn tuyệt đối là vô địch Chiến Hoàng cảnh. Nếu chẳng may hắn tàn sát khắp nơi trong Chiến Vương Triều, thực sự không có người nào có thể đánh một trận với hắn.
Tả Bình Bình lo lắng không sai. Ở bên ngoài, Tả gia còn có vô số sản nghiệp và con cháu gia tộc. Vạn nhất Tiêu Lãng có lòng muốn trả thù, vậy sẽ phải chết bao nhiêu người...
Vân Tử Sam lại lắc đầu nói:
- Phụ hoàng, hạ chỉ bảo tất cả những người gặp Tiêu Lãng không nên công kích, chủ động né tránh đi. Ta hiểu Tiêu Lãng. Chỉ cần không trêu chọc hắn, hắn tuyệt đối sẽ không giết người vô tội lung tung!
Tiêu Thanh Y thản nhiên nhìn Vân Tử Sam một chút. Nha đầu này thật đúng là hiểu Tiêu Lãng. Nàng vẫn chưa từng nói chuyện với người nào, đột ngột mở miệng nói:
- Công chúa nói không sai. Trên đường Lãng nhi nhà ta đi, bảo người ta chủ động né tránh, hắn tuyệt đối sẽ không giết lung tung. Hài tử của ta... Ta hiểu hắn!