Yêu Giả Vi Vương

Chương 429

Người hầu rõ ràng bị doạ đến. Những người khách bên trong đại sảnh biết tình hình vừa nãy cũng ngẩn người. Trong mắt của vị công tử kia loé lên một sự ngạc nhiên. Tiểu thư xinh đẹp chấn động tới mức miệng anh đào nhỏ nhắn cũng mở ra.

Tiểu thư xinh đẹp hiểu rất rõ ràng, cho dù lấy thân phận địa vị của vị công tử quý khí này, một bữa rượu và thức ăn ba trăm vạn cũng không phải bất cứ lúc nào cũng ăn được. Nếu không phải vì theo đuổi nàng, vị công tử này tuyệt đối sẽ không xa xỉ như vậy.

Hiện tại tên nhà quê này đi ra ngoài một vòng, quay trở về còn gọi hai phần?

Sáu trăm vạn huyễn thạch!

Chỉ có điều mọi người chấn động kinh ngạc chỉ kéo dài một giây. Tất cả đã biến thành nghi ngờ, người hầu kia rõ ràng không tin hỏi:

- Khách quan, ngươi xác định có nhiều huyễn thạch như vậy không?

- Đừng dài dòng. Còn sợ bản công tử ăn quỵt sao?

Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá. Người hầu kia còn không dám xác định. Dù sao sáu trăm vạn huyễn thạch không phải là số lượng nhỏ. Nếu chẳng may Tiêu Lãng không có đủ huyễn thạch, cho dù giết Tiêu Lãng hắn cũng sẽ bị trách phạt.

Do dự một hồi, cuối cùng người hầu cắn răng nói:

- Đại nhân, có thể lấy ra trước một ít huyễn thạch không?

Ánh mắt mọi người bên trong đại sảnh cũng nhìn lại đây. Một bữa cơm ba trăm vạn không phải người bình thường nào cũng có thể ăn được. Người này còn muốn hai phần...

Vèo!

Tiêu Lãng nổi giận. Cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng coi như được chứng kiến cái gì gọi là mắt chó coi thường người khác. Ngay lập tức Tu Di Giới không ngừng chớp hiện. Từng đống huyễn thạch bay ra, trực tiếp chôn sống người hầu này ở bên trong...

Nhìn bị đám huyễn thạch năm màu này đập vào đầu, tên người hầu choáng váng hoa mắt, kinh hoàng leo ra. Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Có đủ sáu trăm vạn hay không? Không đủ gia đưa ngươi thêm một trăm ngàn?

Tất cả mọi người ở đó đều chấn động kinh ngạc, nhìn huyễn thạch tạo thành một đống giống như núi lớn. Vô số người khách vừa nãy còn trào phúng Tiêu Lãng, hiện tại vô cùng xấu hổ.

Tuy rằng ngày hôm nay Tiêu Lãng có phần đấu khí đấu phú, nhưng thực sự đã đánh ngược vào mặt bọn họ một cái.

Ở đây có mấy cường giả có thể lấy ra được sáu trăm vạn huyễn thạch. Nhưng dùng sáu trăm vạn để đấu khí, sợ là không ai có được thực lực như vậy. Cho dù là vị công tử quý khí kia cũng không dám chơi như thế...

Trong mắt mọi người, Tiêu Lãng vốn thân phận là một kẻ nhà quê, thoáng một cái đã chuyển biến. Bọn họ cho rằng hắn là công tử đại gia tộc ở nơi nào đó, đi ra ngoài lượn một vòng liền có thể lấy ra sáu trăm vạn huyễn thạch. Ngoại trừ công tử đại gia tộc ra, còn ai có năng lực như thế?

Người tranh một hơi, phật tranh một nén nhang.

Nhưng Tiêu Lãng cũng không để ý được nhiều như vậy. Huyễn thạch chẳng qua chỉ là tiền tài. Hắn đối với tiền tài xưa nay không mấy coi trọng. Hắn vẫn cho rằng tiền đủ là được. Bản thân huyễn thạch này chứa quá ít năng lượng. Đổi lấy huyền thạch cũng thiếu rất nhiều. Tiêu Lãng đơn giản dùng để trút cơn giận.

Vèo!

Trong nội đường nhanh chóng có một nam tử cao lớn chạy tới. Hắn quay về phía tên người hầu tát một cái. Mặt tên người hầu bị đánh lệch sang một bên, ngã lăn ở dưới đất.

Nam tử này rõ ràng là một quản sự. Tu Di Giới trong tay của hắn lóe lên nhanh chóng thu hồi huyễn thạch, cười nịnh nọt nhìn về phía Tiêu Lãng khom lưng nói:

- Mongcông tử bớt giận. Do tại hạ không biết cách quản giáo, tạp chủng này có xúc phạm công tử, vẫn mong công tử lượng thứ cho. Lát nữa, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn!

- Nào. Đi chuẩn bị đi, ta đói bụng rồi!

Tiêu Lãng lãnh đạm khoát tay áo. Quản sự trung niên này luôn ở nội đường nhìn ra ngoài, sao có thể không biết chuyện bên ngoài? Giờ phút này hắn làm ra vẻ như vậy, vừa nãy thì đi đâu? Thượng bất chính hạ tắc loạn. Tiêu Lãng cũng không thèm so đo.

Quản sự trung niên dẫn theo người hầu tiếp kia đi vào nội đường. Bên trong đại sảnh khôi phục lại sự yên tĩnh. Sắc mặt của vị công tử quý khí kia rõ ràng có chút không tự nhiên. Ánh mắt của tiểu thư xinh đẹp lại lưu chuyển, thường xuyên liếc nhìn về phía Tiêu Lãng một chút.

- Gì thế...

Tiêu Lãng thầm cười lạnh. Thế giới bên ngoài tuy rằng rộng vô biên, bản chất lại giống như đại lục Thần Hồn, cực kỳ hiện thực cực kỳ tàn khốc. Không có thực lực tài lực thế lực, chó cũng không bằng.

Thức ăn rất nhanh đã được đưa lên. Mười mấy món ngon đều là những món trước đây Tiêu Lãng chưa từng nhìn thấy. Hắn không để ý tới ánh mắt mọi người, một mình ăn uống thỏa thuê, động tác thô lỗ khiến mọi người nhìn nhau.

Mùi vị thức ăn ba trăm ngàn huyễn thạch đúng là rất ngon. Đã lâu rồi Tiêu Lãng không được ăn thức ăn nóng, nên hắn ăn rất ngon miệng. Mãi đến khi cái bụng hoàn toàn no nê không thể ăn thêm được nữa, lúc này hắn mới lười biếng đi về phía cầu thang.

Tầng hai là nơi dừng chân. Tiêu Lãng tốn mười ngàn huyễn thạch thuê một gian phòng trung đẳng, được một thị nữ dẫn vào.

Gian phòng rất sa hoa, so với cung điện của Vân Phi Dương còn xa hoa hơn. Tiêu Lãng không mấy lưu ý đối với những thứ này. Sau khi quay một vòng, hắn chờ thị nữ mang một phần rượu và thức ăn được gói lại tới. Hắn quay về phía huyễn ma thú Tiểu Bạch ẩn ở trong tay áo, nhếch miệng cười nói:

- Đi ăn đi, vừa nãy cũng nghe được tiếng ngươi chảy nước rồi!

- Chít chít!

Tiểu Bạch vui vẻ nhảy ra, biến thành một con lừa, ăn từng miếng một. Nếu như bị người ở dưới lầu một biết, Tiêu Lãng đóng gói một phần thức ắn ba trăm ngàn lại có thể cho một con lừa ăn, sợ là tất cả sẽ kinh ngạc tới mức rơi con mắt xuống đất chứ?

Nhìn Tiểu Bạch ăn vô cùng thích thú, Tiêu Lãng mỉm cười, cũng không để ý lắm. Hắn lại ở bên trong phòng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.

Thời gian mười ngày, Tiêu Lãng ngoại trừ đi dạo loanh quanh vài vòng, thời gian còn lại đều ở bên trong phòng tu luyện. Mấy chuyến đi ra ngoài, hắn cũng không phải không có thu hoạch. Sau khi hỏi rõ ràng một vài tin tức, hắn ở càng yên tâm hơn.

Sau mười ngày, Tiêu Lãng đi tới Long Uyên các, chuẩn bị lên thuyền rời khỏi. Dưới sự dẫn dắt của lão già, Tiêu Lãng và hơn mười võ giả chuẩn bị đi thuyền cùng đi ra ngoài thành. Ở đó đang có một chiếc thuyền sắt đỗ.

Thuyền sắt giống như một thành bảo di động. Trong thuyền có rất nhiều người. Có người vóc người vô cùng cao lớn, trên đầu còn có hai sừng, cũng không biết là võ giả chủng tộc gì.

Tiêu Lãng bị phân đến một gian phòng nhỏ trên bong thuyền. Hắn còn được cường giả chủng tộc hai sừng báo lại, ngoại trừ trên bong thuyền ra, những chỗ còn lại không được đi lung tung, bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi thuyền.

Thuyền lớn ngừng lại ở bên ngoài Long Kỳ đảo mấy ngày. Tiêu Lãng ngoại trừ vào đêm đi ra hít thở một chút ra, mỗi ngày đều ở trong phòng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Mỗi ngày đều có thị nữ đưa đồ ăn tới. Chỉ có điều thức ăn rất bình thường. Thị nữ nói muốn thức ăn tốt, có thể thanh toán huyễn thạch để mua.

Tiêu Lãng lại không mua. Đây cũng không phải là trong thành, tiền tài không thể để lộ ra ngoài. Nếu như bị chủng tộc hai sừng này cướp mất thì phiền toái.

Sau ba ngày, trong thành nhanh chóng mấy ngàn võ giả chủng tộc hai sừng chạy tới. Sau khi bọn họ lần lượt lên thuyền lớn, thuyền sắt rốt cuộc di chuyển.

Tốc độ thuyền lớn quả nhiên không nhanh, chỉ bằng với tốc độ Ẩn đế dùng toàn lực chạy. Mười mấy chiếc thuyền lớn, phía trên có gần vạn cường giả. Tiêu Lãng cũng cảm ứng được vô số khí tức cường giả Nhân Hoàng cảnh. Nói vậy đoạn đường này sẽ vô cùng an toàn chứ?

Thuyền lớn nhanh chóng vượt sóng rời đi. Tiêu Lãng cũng hoàn toàn an nhàn, mỗi ngày đều làm tổ ở trong phòng tu luyện, đến buổi tối mới đi ra hóng mát một chút.

Trên bong thuyền, bất kỳ lúc nào cũng có cường giả Chư Vương cảnh trấn thủ, đối với Tiêu Lãng và hành khách lên tàu thuyền lớn rất lạnh lùng. Tiêu Lãng hoàn toàn không lưu ý. Không ai để ý tới hắn lại càng tốt.

Một đường đi bình an vô sự, tuy rằng gặp phải rất nhiều hải thú, nhưng chúng đều bị cường giả trên thuyền phóng ra khí tức mạnh mẽ, hoảng sợ lập tức bỏ chạy. Thời gian trôi qua nhanh chóng. Chớp mắt đã hơn hai tháng trôi qua.

Tiêu Lãng không biết thuyền lớn đi được bao xa, trên đường cũng đi ngang qua vô số hải đảo nhỏ. Chỉ có điều thuyền lớn không hề dừng lại, một đường đi thẳng về phía tây.

Trong biển liên tục có sương mù, rất dễ dàng lạc phương hướng. Nhưng đối với những đội tàu quanh năm kiếm cơm ở trong biển lại không thành vấn đề. Tiêu Lãng cũng hoàn toàn yên tâm. Trên đường đi cũng không phát sinh chuyện gì bất ngờ. Theo thuyền lớn đi quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, an toàn vô cùng.

Nhưng mà sau mấy ngày, Tiêu Lãng phát hiện dường như đi theo thuyền lớn cũng không an toàn!

Khi thuyền lớn tới gần một hải đảo nhỏ, trên đảo đột ngột có mấy vạn cường giả bay vụt ra, bao vây xung quanh thuyền lớn. Tất cả những võ giả kia đều che mặt, trong mắt đầy hàn ý. Trên người bọn họ có khí lưu màu trắng vờn quanh, sát khí ngút trời, chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào.

- Cướp đây. Giao ra một ngàn huyền thạch, bằng không tất cả chết!

Một tiếng quát lớn lạnh lùng vang lên ở giữa không trung, đánh thức Tiêu Lãng đang tu luyện. Hắn lập tức chạy ra ngoài, nhìn lên vô số cường giả đang đứng ở trên không trung xung quanh thuyền, trong lòng nhất thời có chút lo lắng.

Dường như... gặp phải hải tặc?

Bình Luận (0)
Comment