Yêu Giả Vi Vương

Chương 495

Gần nửa canh giờ trôi qua rất nhanh. Trên lôi đài cũng đã có bảy, tám thi thể ngã xuống. Công tử Phá Hài vẫn đặt cược, chỉ có điều hắn chơi khá nhỏ, chỉ chơi mấy trăm. Mấy lần này vận khí của hắn không tệ, thắng nhiều thua ít.

Khi tư liệu của Tiêu Lãng và đối thủ của hắn đưa đến trong tay Phá Hài, mắt hắn nhất thời sáng lên. Bởi vì đối thủ của Tiêu Lãng chỉ có Chư Vương ngũ trọng.

Rất nhanh Tiêu Lãng và đối thủ của hắn tiến lên lôi đài. Công tử Phá Hài vẫy vẫy tay nói:

- Người đâu, cho ta đặt cược một trăm ngàn huyền thạch. Ta đặt bên trắng thắng!

- Một trăm ngàn sao?

Mấy người bên cạnh công tử Phá Hài nghe thấy mấy từ này liền bị doạ. Thị nữ kia cũng bị doạ ngây người một hồi. Sau đó nàng đi tới, cực kỳ áy náy nói:

- Vị công tử này, một người chỉ có thể đặt nhiều nhất 1 vạn! Ngài không thấy quy tắc sao?

- Ừm?

Phá Hài sửng sốt, cầm lấy tờ quy tắc nhìn xuống. Phía dưới cùng quả nhiên có một quy tắc như thế. Hắn khoát tay áo có chút ủ rũ nói:

- Vậy thì đặt một vạn đi!

Tiêu Lãng và Phá Hài đồng thời đến đây. Mọi người ở xung quanh đều biết. Nhìn thấy công tử Phá Hài có niềm tin như vậy, bọn họ nhất thời thi nhau đặt cược theo. Sau đó mọi người hưng phấn nhìn trên lôi đài.

Sau lưng Tiêu Lãng khoác áo choàng trắng. Giờ phút này hắn cũng rất hưng phấn, ánh mắt tập trung vào đối thủ của mình. Vòng bảo hộ phía ngoài lôi đài đã được mở ra, bên trong nồng mùi máu tươi, kích thích khiến máu Tiêu Lãng bắt đầu sôi trào. Hai người đối mắt nhìn nhau, trong con mắt đều là sát ý. Nếu đã kí giấy sinh tử lên lôi đài này, cũng không thể nói tới bất kỳ tính ý gì nữa, chỉ có đánh nhau tới lúc chết sống.

- Giết, giết, giết!

Mọi người đã ngừng đặt cược. Tuy rằng vòng bảo hộ được mở ra, nhưng những tiếng giết bên ngoài vẫn có thể truyền vào. Tiêu Lãng và võ giả kia lại bị bầu không khí này kích thích, toàn thân căng thẳng lên, bắt đầu chậm rãi di chuyển.

- Coi như ngươi xui xẻo!

Tiêu Lãng thầm than một tiếng, nhằm về phía đối thủ tấn công trước. Hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma tốc độ tăng vọt đến cực hạn. Hắn cũng không thả Thảo Đằng ra. Võ giả Chư Vương ngũ trọng đối với hắn mà nói, căn bản hoàn toàn không có uy hiếp.

- Hừ!

Đối phương thấy thần hồn Tiêu Lãng còn không phụ thể, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, có cảm giác bị coi thường. Hắn lập tức thả thần hồn ra. Hư ảnh lóe lên thần hồn phụ thể. Hắn ngạo nghễ vọt tới Tiêu Lãng. Trên thiết quyền huyền lực vờn quanh. Hắn lại muốn cứng đối cứng cùng Tiêu Lãng!

Mắt Tiêu Lãng lạnh như băng. Hắn cũng không có quá nhiều động tác, lựa chọn cứng đối cứng. Hai thiết quyền lập tức va chạm vào nhau. Kết quả không khiến Tiêu Lãng bất ngờ. Hai người đều bay ngược ra ngoài.

Lực lượng gần bằng nhu!

Tiêu Lãng cảm nhận một chút, lại nhìn đối phương hít thở, cánh tay có chút không tự nhiên, trong lòng hắn đã nắm chắc. Đối phương được thần hồn gia tăng lực lượng mới miễn cưỡng ngang bằng với hắn. Còn phòng ngự so với hắn thật sự cách biệt quá xa. Khóe miệng hắn lộ ra yêu khí lẫm liệt, khiêu khích nói:

- Trở lại?

- Đến thì đến. Rác rưởi, đại gia còn có thể sợ ngươi sao?

Đối phương không cam lòng yếu thế. Trên lôi đài liền xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị. Hai người không ngừng va chạm vào nhau, không ngừng đấu, không ngừng bay ngược ra ngoài.

- Ngốc!

Phá Hài nhìn thấy vậy liền cảm thấy buồn cười. Võ giả này bị não tàn sao. Ai ngờ lại đi cứng đối cứng với người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma? Đây không phải là tự tìm vị đắng? Thân thể chiến kỹ Thiên Ma cường hãn vô cùng. Hắn cho rằng ản thân có huyền lực có thể âm thầm chữa thương sao? Hắn cho rằng có thể dây dưa Tiêu Lãng đến chết sao?

Ầm!

Trên lôi đài, hai người lại bay ngược ra ngoài. Xương cánh tay võ giả đối diện đã nứt ra, bản thân Tiêu Lãng lại không sao cả. Người kia rốt cuộc đã tỉnh táo lại, không tiếp tục cứng đối cứng với Tiêu Lãng nữa. Lần va chạm tiếp theo, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, chộp về phía ngực Tiêu Lãng.

- Sớm biết ngươi nghĩ như vậy!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, thân thể nhanh chóng lay động một chút. Mê Hồn Thuật phóng ra, đối phương quả nhiên xuất hiện ảo giác. Hắn dễ dàng nện một quyền ở trên đầu người này, đánh bay người này ra ngoài mấy mét, mắt nổ đom đóm, hai mắt mê man hiển nhiên não bị chấn động!

Vèo!

Thừa dịp ngươi bị bệnh đòi mạng của ngươi!

Tiêu Lãng lập tức đuổi tới, chân hắn vẽ ra một tàn ảnh, vung lên thật cao, liên tục đá xuống. Người này lập tức đập lên vòng bảo hộ xung quanh lôi đài, lại đàn hồi bắn ngược xuống.

Ầm!

Chân hắn lại nện xuống. Ngực người này lõm xuống, máu tươi bắn tung toé. Cuộc chiến đấu kết thúc.

Vòng bảo hộ được thu hồi, thi thể được đưa ra ngoài. Tiêu Lãng vốn chuẩn bị xuống, nhưng bất ngờ nhận được truyền âm của công tử Phá Hài:

- Tiêu Lãng, khiêu chiến hai trận đi. Một lần chỉ có thể đặt được một vạn huyền thạch. Sau khi thắng ta lấy về tiền vốn, huyền thạch còn lại để cho ngươi tu luyện!

Thật ra Tiêu Lãng đã xem rất rõ ràng quy tắc tử đấu. Hắn thực sự có thể tiếp tục khiêu chiến. Chỉ có điều, đối thủ sau sẽ càng mạnh hơn đối thủ trước. Nhưng nghĩ lại lúc này mới là võ giả Chư Vương ngũ trọng, hắn cũng không e ngại nữa. Sau khi lấy về tiền vốn, còn lại đều cho hắn? Một trận một vạn. Nếu như liên tục thắng mười trận không phải là được mười vạn sao?

Trong nháy mắt Tiêu Lãng trở nên hưng phấn, quay về phá cường giả trong tử đấu trường nói:

- Ta lựa chọn tiếp tục tử đấu. Mời thu xếp đối thủ!

Tất cả mọi người trong tử đấu trường đều xôn xao. Ngay cả người của tử đấu trường cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Dù sao liên tục khiêu chiến đối thủ có thể không ngừng tăng cường. Tuy rằng tiền thưởng cao gấp năm lần, nhưng hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục tử đấu. Như vậy an toàn hơn rất nhiều.

Nếu Tiêu Lãng đã yêu cầu, người của tử đấu trường cũng sẽ không phản đối. Trái lại bọn họ còn âm thầm vui mừng. Loại liên tục khiêu chiến tử đấu này, những vị khách đánh cược càng điên cuồng hơn.

Quả nhiên!

Đối thủ vừa ra, người đặt cược thi nhau tăng số lượng huyền thạch. Đối thủ lần này đã trở thành võ giả Chư Vương cảnh thất trọng. Rất nhiều người căn cứ vào biểu hiện của Tiêu Lãng vừa nãy, phần lớn đều đặt cược cho đối thủ của Tiêu Lãng. Dù sao vừa nãy Tiêu Lãng cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, hoàn toàn là dựa vào phòng ngự cường đại, và hành vi tàn não của đối thủ mới chiến thắng.

Đương nhiên cũng có người lén lút đặt cược cho Tiêu Lãng. Bởi vì thái độ của Tiêu Lãng quá thản nhiên, quá tự tin. Người không có sức lực cường đại, làm sao có thể khí định thần nhàn như vậy?

Tiêu Lãng tất nhiên có niềm tin. Cho nên sau khi đối thủ này đi ra, hắn và công tử Phá Hài nhìn nhau một chút, hai người bèn cười. Xem ra 9500 huyền thạch lại đến tay.

Chỉ có điều Tiêu Lãng cũng bắt đầu âm thầm trở nên cẩn thận hơn. Võ giả Chư Vương thất trọng không tính là yếu. Nếu như lén đột kích hắn, thật ra có thể dễ dàng thuấn sát. Nhưng giờ phút này là giao chiến chính diện, cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Giết, giết!

Tiếng huyên náo bên trong tử đấu trường bắt đầu lắng xuống. Tiêu Lãng và võ giả đối diện cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển. Lần này Tiêu Lãng không lựa chọn chủ động công kích, vẫn tập trung vào đối phương, lấy tịnh chế động.

Vèo!

Võ giả trung niên đối diện bắt đầu động. Chút động tĩnh của hắn dường như đã kinh động thiên hạ. Tốc độ của hắn lại đạt được Chư Vương đỉnh phong. Với khoảng cách gần như vậy, chỉ trong nháy mắt hắn đã đến phía trước Tiêu Lãng. Một thiết quyền mang theo tiếng rít chói tai phá không, từ phía bên cạnh bỗng nhiên nện xuống đầu Tiêu Lãng.

Vèo!

Cùng lúc đó, tay phải của võ giả kia lại phóng ra huyền lực. Huyền lực này hóa thành năm đạo chỉ phong, hết sức bí mật vọt tới dưới bụng của Tiêu Lãng.

- Quả nhiên có chút tính toán!

Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Có thể đồng thời phát ra hai lần công kích, lại đều không phải là hư chiêu. Thực lực võ giả Chư Vương thất trọng này quả nhiên không tồi. Đặc biệt là năm đạo chỉ phong kia lại không phát ra một tiếng động nào. Nếu như không phải năng lực nhận biết của Tiêu Lãng biến thái, sợ là sẽ trúng chiêu.

Tiêu Lãng cười lạnh, hoàn toàn không để ý tới công kích của người này, một quyền đánh về phía đầu của hắn, lựa chọn đấu pháp lấy mạng đổi mạng!

Bình Luận (0)
Comment