Phá Hài đảo đôi mắt lờ đờ, liếc mắt nhìn Tiêu Lãng nói:
- Đừng uổng phí sức lực, không ra được đâu!
Trong mắt Tiêu Lãng phát ra tinh quang, gầm thét nói:
- Ra được hya không, phải thử một chút mới biết được! Ngươi có biết ta lấy được chiến xa này từ chỗ nào không?
- Chỗ nào?
Phá Hài có chút hứng thú hỏi. Chiến xa của Tiêu Lãng chính là một chiếc chiến xa chí tốn.
Tiêu Lãng nói:
- Trong phần mộ của của một cường giả. Chỗ đó khí thế hơn nhiều sơ với ở đây. Bên trong quảng trường có vô số ô vuông. Một khi đi nhầm đường, lập tức có thần lôi đánh xuống. Nơi đó có ba chủ điện... Ta nhận được chiếc chiến xa này trong một Thiên điện... Tiến vào nơi nguy hiểm như vậy, ta vẫn có thể sống sót đi ra ngoài. Ngươi nói vận khí của ta có tốt hay không? Cho nên ngươi theo ta, nói không chừng vẫn đi ra khỏi tử địa này đuọc!
Tiêu Lãng nói chuyện ở thần phủ dưới đáy biển ra, khiến Phá Hài sửng sốt ngay người. Hắn quét mắt nhìn Tiêu Lãng vài lần, hồ nghi nói:
- Thật hay giả vậy?
Nhìn thấy trong ánh mắt Phá Hài có mấy phần thần thái, tinh thần Tiêu Lãng liền phấn chấn. Ở trong tử địa này có người làm bạn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu như Phá Hài cứ tiếp tục trầm luân như vậy, hoặc là tự sát, hắn sợ là cuối cùng hắn cũng sẽ phát điên. Hắn trầm ngâm một trận lại nói:
- Ta đã từng tiến vào trong một lăng mộ. Nơi đó có một bộ quan tài tử ngọc. Quan tài kia vô cùng cường đại. Một cường giả Nhân Hoàng gia tộc Hắc Lân, trực tiếp bị khí tức trong quan tài tiêu diệt linh hồn chết đi, cuối cùng ta vẫn sống sót đi ra ngoài. Lần trước, tại mộ Long Đế không phải ta cũng sống sót đi ra ngoài sao? Lần này cũng là phần mộ cường giả. Ngươi phải tin tưởng ta, chúng ta chưa chắc sẽ chết tại đây!
- Thật có chuyện quỷ quái như thế sao?
Phá Hài mở trừng hai mắt, trầm ngâm một hồi sau đó vỗ mông đứng lên, nhếch miệng cười nói:
- Đi thôi, đi thôi! Thật ra đều là chết. Chúng ta đi xem thử phần mộ của Kiếm Ảnh Đại Đế này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ quái?
Hai người lập tức chạy như điên về phía xa, tốc độ hết sức chậm. Chạy một hồi lâu, Phá Hài và Tiêu Lãng liền phát hiện có điểm không đúng. Bởi vì tốc độ của Tiêu Lãng... Lại còn nhanh hơn Phá Hài?
- Phá Hài, ngươi không dùng toàn lực chạy sao?
- Tiêu Lãng ngươi ăn xuân dược sao? Sao nhanh như vậy?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mở miệng hỏi. Sau đó cả hai lại nhìn nhau. Rất rõ ràng Phá Hài đã dùng toàn lực chạy. Nhưng tốc độ của Tiêu Lãng lại nhanh hơn so với hắn gấp một hai lần!
Phá Hài hồ nghi hỏi:
- Ngươi đột phá tứ trọng? Không đúng. Cho dù ngươi đột phá tứ trọng, nhiều nhất cũng chỉ là thực lực Chư Vương đỉnh phong? Chẳng lẽ bên trong cấm chế này áp chế đối với võ giả tu luyện thiên đạo lớn hơn? Trái lại áp chế đối với tu luyện chiến kỹ Thiên Ma nhỏ hơn so?
Tiêu Lãng cũng rất buồn bực, nghĩ mãi vẫn không hiểu. Trái lại ánh mắt hắn sáng lên và hỏi Phá Hài:
- Ta đạt được tam trọng đỉnh phong. Ngươi có biện pháp nào kiểm tra thực lực bây giờ của ta hay không?
Phá Hài dửng dưng như không nói:
- Cái này đơn giản, ngươi toàn lực công kích ta đi. Ta sẽ cảm nhận một chút!
- Được!
Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, bên trong thân thể đột nhiên tập trung tất cả năng lượng vào nắm đấm, đập mạnh vào nắm đấm của Phá Hài.
Ầm!
Hai người đồng thời bay ngược ra ngoài. Chỉ có điều bởi vì nơi này có cấm chế, hai người chỉ bay ra ngoài hơn mười mét. Phá Hài vẩy vẩy tay không phản đối đi tới, nói:
- Có vẻ là lực lượng Chư Vương bát trọng. Xem ra thực sự của ngươi đạt được tam trọng đỉnh phong. Chờ vượt qua tâm ma là có thể đạt được thực lực Chư Vương đỉnh phong!
- Ừm!
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Lãng. Mắt hắn vẫn không ngừng lóe sáng. Đột nhiên hắn nhìn Phá Hài nói:
- Thân thể của ta cường đại, Liệt Thần Thủ cũng trở nên cường đại theo. Nếu không ngươi thử Liệt Thần Thủ của ta xem?
- Cút đi!
Phá Hài trừng mắt với Tiêu Lãng một cái, có chút sợ hãi nói:
- Nếu như móng vuốt kia của ngươi chộp vào ta một chút, chắc hẳn ta có thể thấy lão tổ tong nhà ta rồi!
- Khà khà, đi thôi!
Tiêu Lãng thở dài. Thực lực của Phá Hài quá thấp, không thể thử một chút uy lực thực sự của Liệt Thần Thủ. Điều này khiến hắn có chút tiếc nuối.
Hai người liên tục chạy. Tiêu Lãng lại nhớ tới một chuyện hỏi:
- Ngươi có hiểu gì về tâm ma hay không? Ngươi có loại linh dược linh hồn hay không? Ta chắc hẳn cho dù ta không tu luyện, khoảng nửa năm tâm ma lần thứ ba cũng tới đến. Đến lúc đó nếu như ta chết, một mình ngươi không phải cũng cô đơn sao? Có linh dược lập tức cho ta dùng đi!
Phá Hài lắc đầu nói:
- Ta không biết. Cũng không ai biết làm sao có thể vượt qua tâm ma. Chỉ có người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma mới biết. Hơn nữa cho dù là cường giả đạt được lục trọng chắc hẳn cũng chỉ là may mắn vượt qua được thôi. Nếu quả thật có biện pháp vượt qua tâm ma như thế, các đại gia tộc sẽ để cho một nhóm võ giả thiên tư không tồi đi tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Chỉ cần tốn mấy vạn huyền thạch, bồi dưỡng một nhóm võ giả chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng, có thể dễ dàng tạo ra rất nhiều cường giả Nhân Hoàng! Còn... loại linh dược linh hồn, cái này càng khó cầu hơn. Một khi xuất hiện lập tức bị các đại gia tộc cướp đoạt! Hiện tại nếu như ở bên ngoài, thật ra ta có thể giúp ngươi kiếm một chút...
- Vậy thì thôi. Chúng ta đi thôi!
Tiêu Lãng nhún vai, chạy như điên về phía xa. Chiến kỹ Thiên Ma đạt được tam trọng đỉnh phong, hắn cảm giác rõ ràng thân thể lại cường đại hơn gấp mấy lần, tốc độ nhanh hơn nhiều. Giờ phút này miễn cưỡng có thể so sánh với tốc độ Chiến Vương ở đại lục Thần Hồn.
Hai người từ trên một cồn cát chạy xuống, lại đến một cồn cát khác. Nơi này, xem ra các cồn cát đều giống hệt nhau. Nhìn thôi cũng thấy hoa cả mắt.
Hai người lao nhanh một đường thẳng tắp, cũng không biết đã chạy bao xa, nhưng trong tầm nhìn vẫn một màu cát vàng óng, vĩnh viễn là sa mạc không hề thay đổi.
- Rốt cuộc không gian hư vô này lớn tới mức nào?
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Tuy rằng hai người đi không nhanh nhưng cũng không chậm. Bọn họ đã chạy hơn nửa ngày, tại sao hiện giờ vẫn còn ở trong sa mạc?
- Ồ?
Lại chạy thêm nửa ngày, Tiêu Lãng rốt cuộc đã phát hiện phía trước có sự khác biệt. Giọng nói hắn có vẻ ngạc nhiên thu hút sự chú ý của Phá Hài. Ánh mắt hai người đều tập trung một bộ hài cốt trong cồn cát phía trước!
Hài cốt của võ giả!
Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy thứ khác ngoài cát vàng ra. Mặc dù chỉ là một bộ hài cốt, nhưng hai người cũng cảm thấy có chút hưng phấn. Bọn họ nhanh chóng chạy qua, cẩn thận kiểm tra một hồi. Nhưng Phá Hài lại như đưa đám, bĩu môi nói:
- Đây là một võ giả cấp thấp. Chắc hẳn không cẩn thận rơi vào đây!
Tiêu Lãng gỡ một cái Tu Di Giới từ trong tay hài cốt, ý niệm quét qua, quả nhiên phát hiện không có một viên huyền thạch nào. Lương khô và nước sạch cũng không có, xem ra là bị chết đói.
Hai người lại tiếp tục chạy.
Hai người vẫn không tin mình không chạy ra khỏi sa mạc này. Hai người trầm mặc lao nhanh. Lại chạy hơn một canh giờ, hai người lại phát hiện một hài cốt lớn. Lần này có chút thu hoạch. Trong Tu Di Giới của hài cốt kia lại có mấy chục viên huyền thạch, còn có một ítbảo kiếm bảo giáp. Chỉ có điều cũng hoàn toàn không có thanh nước và thức ăn. Rõ ràng người này cũng bị chết đói.
Trên đường chạy, bọn họ luôn phát hiện ra hài cốt. Đã có tới mấy trăm hài cốt. Có điều Tiêu Lãng và Phá Hài cảm thấy rất kỳ quái là, trên phần lớn thi thể lại không có Tu Di Giới. Số ít hài cốt, trong Tu Di Giới đều chỉ có mấy chục viên huyền thạch!
- Trong này không phải từng có một Thiên Đế Chí Tôn tiến vào sao?
Tiêu Lãng nghi hoặc nhìn Phá Hài hỏi. Phá Hài cũng không hiểu rõ, nhưng hắn vẫn có chút hưng phấn nhỏ. Nếu như có thể tìm được hài cốt của Thiên Đế Chí Tôn kia, nói không chừng bên trong sẽ có vô số huyền thạch và bảo vật. Quan trọng nhất là trên thi thể Thiên Đế Chí Tôn kia, có thể có chứa thần binh chí tôn thiên đạo.
Võ giả đều thích bảo vật. Cho dù là Tiêu Lãng và Phá Hài biết rõ đời này có khả năng vĩnh viễn không đi ra ngoài được, nhưng vẫn ảo tưởng có thể nhận được thần binh chí tôn.
Tiếp tục chạy thẳng, mỗi ngày hai người chỉ nghỉ ngơi một, hai canh giờ, thời gian còn lại đều là chạy. Càng chạy hai người càng kinh ngạc. Bởi vì hai người đã đi mười ngày, vẫn chưa nhìn thấy phần cuối của sa mạc.
Cuối cùng sau nửa tháng, hai người hoàn toàn tuyệt vọng!
Bởi vì bọn họ lại phát hiện ra hài cốt đã tìm thấy lần đầu tiên. Hai người luôn chạy thẳng, không thể nào lại vòng trở về.
Chỉ có một lời giải thích cho hiện tượng quỷ dị này, trong sa mạc này có cấm chế thần kỳ. Hai người bất tri bất giác quay một vòng ở bên trong...