Yêu Giả Vi Vương

Chương 557

Không!

Hư ảnh khẽ lắc đầu, cười lạnh nói:

- Vì sao phải truyền tin cho hắn? Các ngươi đừng lộn xộn. Nếu như kinh động tới lão quái vật của gia tộc Thần Khải kia thì phiền toái. Một khi Tiêu Lãng đi ra khỏi Thần Khải thành đi thành trì khác, lập tức đưa tin cho ta. Bản điện chủ sẽ đích thân đi hỏi tiểu bằng hữu này. Tới lúc đó không phải bảo tàng của Kiếm Ảnh Đại Đế sẽ thuộc về bản điện chủ sao? Ha ha ha!

- Chuyện này...

Tổng quản phân điện có chút hoang mang ngẩng đầu lên nói:

- Điện chủ Tinh Thần, tuy rằng chúng ta động tay động chân, nhưng nếu như Tiêu Lãng ra khỏi thành bay vượt qua hư không, hắn không vào thành... Người của chúng ta căn bản không thể lần theo dấu vết!

- Hắn sẽ vào thành!

Hư ảnh cười nhạt nói:

- Truyền tin cho tất cả thành trì phân điện tổng quản, Tiêu Lãng xuất hiện ở bất kỳ thành trì nào, trước tiên bẩm báo cho ta biết. Chỉ cần hắn xuất hiện trong thành trì không có Thiên Đế Chí Tôn, bản điện chủ sẽ lập tức lên đường, bắt tên tiểu tử này...

Hư ảnh dần dần nhạt đi. Uy áp trong mật thất cũng biến mất. Lúc này thị nữ kia mới đứng thẳng người lên. Trên khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi.

Tổng quản phân điện cũng đứng lên, hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của điện chủ cho tất cả tổng quản phân điện. Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, ngươi bị Tu La điện chúng ta theo dõi, Thiên Châu này đã không còn chỗ cho ngươi dung thân. Trừ phi ngươi vĩnh viễn không vào thành, ha ha ha!

Tiêu Lãng cũng không biết, Thiên Đế Lạc Diệp khẩn cầu Tu La điện truy tìm tung tích mình, Tu La điện trái lại đang theo dõi hắn.

Giờ phút này hắn đã trực tiếp ra khỏi Thần Khải thành, chuẩn bị tìm nơi bay vượt qua hư không rời đi.

Trong Thần Khải Thành không có Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu. Nơi này cũng như các thành trì khác, hoàn toàn không có gì khiến hắn quyến luyến. Rất nhanh hắn đã tìm kiếm được một chỗ không người, sau đó không quản vất vả nhắm thẳng hướng đông bắc bay vượt qua hư không rời đi.

Thần Khải Phủ và Nhàn Đế Phủ cách nhau mấy chục vạn phủ vực. Cho dù liên tục truyền tống rời đi, cũng phải mất nửa tháng. Trước đây, Tiêu Lãng không dám bay vượt qua khoảng cách quá xa, sợ không cẩn thận rơi vào trong không gian hỗn độn. Giờ phút này muốn vượt qua khoảng cách xa như thế, lại thêm từ Thanh Châu Phủ bay vượt qua hư không đến Thần Khải phủ, hắn vận dụng thần thông bay vượt qua hư không cũng càng ngày càng thuần thục.

Lần này hắn chuẩn bị kéo dài khoảng cách mỗi lần bay vượt qua hư không một chút, bằng không theo tốc độ trước kia, sợ là ít nhất cũng phải mất hai, ba tháng mới có thể bay tới Nhàn Đế Thành. Đến lúc đó chắc hẳn hội giao dịch dị bảo đã kết thúc. Hắn sẽ có một chuyến đi vô nghĩa.

Trong không gian hư vô đều là không gian chết. bên trong không có dưỡng khí không có bất kỳ thứ gì. Trước đây thời điểm Tiêu Lãng ở trong biển Thần Hồn mỗi lần chỉ có thể nín thở nửa canh giờ. Hiện tại thân thể cường đại gấp vô số lần, thời gian nín thở cũng rất cường đại. Cho nên lần này bay vượt qua hư không hắn qua lại bên trong không gian hư vô hơn hai canh giờ.

- Phong Hầu Phủ?

Ra bên ngoài, rất nhanh Tiêu Lãng liền tìm tới thành trì gần đó, lấy địa đồ ra so sánh một chút. Lập tức trên mặt hắn đầy vẻ kinh sợ nói:

- Mẹ nhà nó, một lần vượt qua hơn một vạn phủ vực. Thần thông bay vượt qua hư không này quả nhiên nhanh hơn so với dùng truyền tống trận. Âu Dương gia bay vượt qua hư không nhanh hơn so với ta. Chẳng trách Âu Dương gia có thể trở thành gia tộc đệ nhất Thiên Châu. Có thần thông này thiên hạ có nơi nào không thể đi?

Tiêu Lãng tìm một chỗ nghỉ ngơi. Bay vượt qua hư không khoảng cách dài như vậy khiến tâm thần hắn rất mệt mỏi. Qua lại trong hư không có thể vô cùng nguy hiểm. Nếu không cẩn thận tiến vào không gian hư vô không ổn định rất dễ dàng bị sụp đổ. Hắn nhất định phải tập trung tới mười hai phần tinh thần.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiêu Lãng tiếp tục chạy đi. Mục tiêu chính là đệ nhất đại thành, phía đông bắc, Nhàn Đế Thành.

...

...

Nhàn Đế Thành thực sự rất náo nhiệt. Trong sơn động khổng lồ ở phía bắc bị người ta phát hiện ra vô số mộ huyệt thượng cổ. Quan trọng nhất là cấm chế trong những mộ huyệt này không biết bởi vì thời gian quá lâu, hay vì nguyên nhân gì khác, phần lớn đều mất hiệu lực. Vố số bảo vật bên trong v đều bị đào lên.

Dựa vào tất cái mộ huyệt bị phát hiện trong thời gian nửa tháng, phủ vực gần đó có có ngàn vạn võ giả lao tới. Bất kể là bị cấm chế giết chết, hay người bị chết trong trận đại hỗn chiến cướp giật bảo vật đã lên tới trăm vạn người.

Số mộ huyệt kia có địa hình vô cùng phức tạp. Mà mấy phủ vực gần đó vừa vặn đều không có cường giả Thiên Đế. Cho nên rất nhiều võ giả cấp thấp đã may mắn nhận được một ít bảo vật.

Nhiều bảo vật như vậy, những võ giả cấp thấp này căn bản không dùng đến, thậm chí có người cũng không biết là bảo vật loại gì.

Bọn họ tới thành trì gần đó tìm người giám định, hoặc là bán ra đều dễ dàng bị người lén dòm ngó, giá tiền khẳng định cũng không cao. Bởi vậy rất nhiều người đã lặng lẽ đi tới Nhàn Đế Thành, chuẩn bị giám định một hồi. Nếu như thích hợp để lại cho bản thân sử dụng, còn lại có thể đổi lấy rất nhiều huyền thạch, hoặc là bảo vật thích hợp cho bản thân.

Nhàn Đế Thành có danh tiếng rất lớn tại Thiên Châu. Ở trong Nhàn Đế Thành, bất kỳ người nào cũng không được động thủ, bằng không sẽ bị cường giả Nhàn Đế Thành bao vây tấn công. Nhàn Đế là một trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn, cho dù con cháu đại gia tộc siêu cấp dám ở trong thành gây sự, Nhàn Đế tuyệt đối sẽ không nể tình, giết trước nói sau.

Nhàn Đế bá đạo và không thông tình lý, tạo ra thanh danh co hội giao dịch dị bảo tại Nhàn Đế Thành, cũng làm cho tất cả võ giả cấp thấp có can đảm mang theo dị bảo, quang minh chính đại đi lại ở trong Nhàn Đế Thành.

Đã có người bán bảo vật, dĩ nhiên là có người mua!

Huyền thạch đối với võ giả bình thường mà nói, rất khó thu được. Nhưng đối với những con cháu đại gia tộc này mà nói, căn bản không tính là chuyện gì. Không nói thập đại gia tộc, chỉ nói những gia tộc có phủ vực c, một phủ vực to như vậy đều là gia tộc của bọn họ. Trong phủ vực có mạch mỏ, nhiều thành trì như vậy thu thuế đã có thể khiến bọn họ có được số lượng huyền thạch tiêu xài không hết.

Tham gia loại hội giao dịch này, bình thường nhân vật thành danh thế hệ trước rất ít đến. Trừ phi ra tuyệt thế dị bảo thực sự, ví dụ loại chí bảo như bảo giáp Nghê Thường, bọn họ mới có thể xuất hiện.

Loại hội giao dịch này, trên căn bản các gia tộc đều phái các công tử tiểu thư trong gia tộc, cùng với một vài hộ vệ trưởng lão hộ tống đi tới đó. Một là để những công tử tiểu thư này mở mang kiến thức, làm quen với nhau một chút. Thứ hai tất nhiên là để cho bọn họ tìm người chung thân, tiện cho các gia tộc thông gia với nhau.

Tiểu thư xinh đẹp hơn nữa còn có tiếng tăm, dù sao cũng phải lập gia đình chứ? Phải lập gia đình dĩ nhiên là phải gả cho công tử danh môn cao cấp nhất ở Thiên Châu? Những công tử danh môn đó, sau này chắc chắn sẽ trở thành nhân vật lớn trong các gia tộc. Cưới thê tử tất nhiên cũng phải là nữ tử đẳng cấp của Thiên Châu. Bọn họ làm sao có thể để mắt tới những nữ tử bình thường được?

Cho nên loại hội giao dịch này, không quan tâm những công tử này thích cũng được, ghét cũng được, các gia tộc cũng sẽ cứng rắn hạ lệnh để bọn họ tới tham gia nhiều hơn.

Cho nên giờ phút này, các công tử tiểu thư danh môn đang tập hơn trong Nhàn Đế Thành. Mười đại công tử đã có bảy vị tới đây. Mười đại tiểu thư, đã có tám vị đang trên đường tới. Còn có nhiều công tử tiểu thư bình thường tập hợp tại Nhàn Đế Thành. Các đại tửu lâu, lữ quán Nhàn Đế Thành đều chật ních.

Vù!

Ngày hôm đó, truyền tống trận bên trong quảng trường sáng lên một hào quang trùng thiên. Mấy chục thân ảnh chậm rãi hiện lên. Vô số hộ vệ và người qua đường bên trong quảng trường vừa quét mắt qua, lập tức sáng lên. Bởi vì một công tử và một tiểu thư được mười mấy hộ vệ vây chung quanh là người bọn họ cực kỳ quen mắt. Đó chính là hai huynh muội Mộc Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu đều có tên trên bảng danh tiếng.

Dáng người Tiểu Đao trở nên cao lớn hơn. Hắn phải cao tới hai mét năm. Trên mặt cũng không còn vẻ non nớt nữa. Ánh mắt lạnh lẽo âm trầm. Trên người tự nhiên toát ra một khí tức lãnh khốc bá đạo.

Vóc dáng Mộc Tiểu Yêu trở nên hoàn mỹ hơn, trên mặt che khăn lụa, cặp mắt linh động và khí chất bồng bềnh như tiên trên người khiến vô số nam tử trên quảng trường nhìn thấy, đều có cảm giác xấu hổ ngượng ngùng.

Bình Luận (0)
Comment