Yêu Giả Vi Vương

Chương 56

Tiêu Lãng đứng trên con Song Dực Tà Long, mắt thấy Hỏa Phượng thành ngày càng xa.

Tiêu Lãng vẫn nhịn không được hỏi:

- Cô Cô, Tiêu Phù Đồ sẽ dọn dẹp như thế nào?

- Nhiều năm như vậy mà lòng ngươi vẫn không đủ cứng rắn!

Tiêu Thanh Y quay đầu nhìn Tiêu Lãng, biểu tình nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

- Cô Cô đã nói với ngươi những gì? Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với mình. Thần Hồn đại lục cực kỳ tàn khốc, ngươi không giết người ta thì kẻ thù sẽ diệt nhà ngươi! Hôm nay nếu bên Hỏa Phượng liên hợp đến thì chúng ta sẽ chết. Tại sao Tiêu Phù Đồ chiến thắng nhẹ nhàng như vậy? Bởi vì Tiêu Phù Đồ giết ra uy danh nổi tiếng, bởi vì Tiêu gia dùng vô số xác chồng chất từ ngàn năm qua tích lũy uy danh vô thượng.

Tiêu Lãng vuốt mũi nói:

- Ta chỉ cmar thấy nếu Tiêu Phù Đồ giết lão nhược phụ nhu thì quá thất đức.

Tiêu Thanh Y lắc đầu, nói:

- Vậy thì không đến nỗi, Tiêu gia có thiết lệnh là không giết bình dân.

Tiêu Thanh Y ngăn cản Tiêu Lãng hỏi tiếp, nói:

- Ta biết ngươi có rất nhiều thắc mắc, trở về Dược Vương thành rồi nói. Ngươi đã lớn, cái gì nên cho ngươi biết thì ta sẽ nói hết.

Tiêu Lãng im lặng, kéo Nhã phu nhân Liễu Nhã ngồi cạnh mình quan sát con Song Dực Tà Long khí thế bạo ngược.

Không thể không nói, Tiêu gia quả nhiên cực kỳ cường đại. Tiêu Lãng cho rằng con tà long này ít nhất là Huyền thú từ lục giai trở lên. Mặc dù con Song Dực Tà Long bị thuần dưỡng, sức chiến đấu không mạnh mẽ như ở hoang dã nhưng một hơi tung ra nhiều con Song Dực Tà Long như vậy e rằng chỉ có bốn siêu cấp thế gia có thực lực đó.

Dù trong lòng Nhã phu nhân Liễu Nhã có muôn vàn lời nói nhưng không hỏi một câu, ngoan ngoãn nắm tay Tiêu Lãng, sâu trong mắt lóe tia buồn bã.

Thiếu niên này đã nhất định một bước vọt lên trời, Nhã phu nhân Liễu Nhã... Không có tư cách bao dưỡng hắn.

….. …. …. …. …..

Dược Vương thành sớm biến thiên.

Toàn bộ võ giả của ba gia tộc bị bắt trói mang vào Yên Vũ sơn trang, trong thành khủng hoảng, gà bay chó sủa.

Vài chục con Song Dực Tà Long bay trở về. Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia thấy Tiêu Lãng đi đằng trước nhất thì thở phào. Tiêu Thanh Y nói nếu Tiêu Lãng chết thì ba gia tộc chôn cùng, mặc dù kết cuộc của họ không tốt đẹp gì nhưng vẫn hy vọng sẽ không bị diệt tộc.

Tiểu Đao đẩy Tiêu Thanh Y chậm rãi đi vào Yên Vũ sơn trang, để lại một câu:

- Lãng nhi, ba gia tộc này giao cho ngươi xử lý.

Tiêu Lãng biết Cô Cô đang thử thách mình, hắn hiểu nếu để Tiêu Phù Đồ hay Bát gia giải quyết thì e rằng võ giả của ba gia tộc chết hết.

Tiêu Lãng nói vài câu với Bát gia vẻ mặt vui mừng, hắn thầm quyết định. Thả người Bộ gia, Liễu gia ra, Tư Đồ gia đến công kích Yên Vũ sơn trang thì không chừa một tên, chém tận giết tuyệt.

Tiêu Lãng biết rõ quyết định của hắn khiến Cô Cô thất vọng. Từ nhỏ Tiêu Thanh Y không ngừng rót vào lý niệm cho Tiêu Lãng là ở trên Thần Hồn đại lục mình phải độc, phải ra tay độc ác, không thể chừa hậu hoạn.

Tiêu Lãng sẽ không đụng vào Liễu gia bởi vì Nhã phu nhân Liễu Nhã. Mặc dù Tiêu Lãng không có chút tình ý với Bộ Tiểu Man nhưng dù sao có chút tình cảm, vì vậy hắn không đụng Bộ gia. Quan trọng nhất là đã có nhiều người chết, Tiêu Lãng không thể nhẫn tâm.

Tiêu Lãng giao Nhã phu nhân Liễu Nhã cho Bát gia sắp xếp, đi vào một gian phòng trong hậu viện.

- Cô Cô!

Tiêu Thanh Y hờ hững uống hớp trà. Tiểu Đao nhìn Tiêu Lãng, cười khờ ngốc. Tiêu Lãng làm theo Cô Cô ra hiệu ngồi một bên, chuẩn bị nghe dạy dỗ.

Tiêu Thanh Y không dây dưa về ba gia tộc đối với nàng không tính là rắ rối gì.

Tiêu Thanh Y uống hớp trà, lạnh nhạt nói:

- Ta tên là Tiêu Thanh Y, phụ thân của ta tức là gia gia của ngươi tên là Tiêu Bất Tử, tộc trưởng của Tiêu gia, một trong bốn siêu cấp thế gia. Phụ thân của ngươi tên Tiêu Thanh Đế cùng với mẫu thân của ngươi đã chết sau khi ngươi sinh ra không lâu. Hai mươi năm trước gia gia của ngươi bị giam trong Long Hổ sơn, ta tưởng đời này ông ấy không ra được nên mới mang ngươi rời khỏi Tiêu gia. Bây giờ ông ấy trở về, ta chuẩn bị trở lại thăm. Còn ngươi, có muốn quay về Tiêu gia hay không tự mình quyết định.

Tiêu Thanh Y nói ngắn gọn, không nói rõ toàn bộ quá trình cho Tiêu Lãng nghe mà cho hắn một lựa chọn.

Tiêu Lãng sờ mũi, trầm ngâm. Tiêu Lãng không có cảm tình với Tiêu gia, đáy lòng hơi phản cảm loại công tử, thiếu gia. Tiêu Thanh Y mang Tiêu Lãng lưu lạc chân trời góc bể nhiều năm vẫn không trở về, chắc Tiêu gia có người không thích bọn họ, có trở về chưa chắc là chuyện tốt. Tiêu Lãng muốn sống tiêu dao tự tại, trở về Tiêu gia sẽ bị trói buộc.

Tiêu Lãng im lặng thật lâu sau cuối cùng khẽ thở dài:

- Ta nghe theo Cô Cô.

Tiêu Thanh Y quyết định:

- Vậy trở về nhìn xem, ngươi cũng nên bái tế phụ mẫu của mình, gặp gia gia ngươi. Yên tâm đi, có gia gia của ngươi ở, trong Chiến Vương triều không ai dám đụng vào chúng ta. Nếu sau này ngươi thấy ở không thoải mái thì dẫn theo Cô Cô rời đi. Cô Cô cùng ngươi lấy bốn biển là nhà, lưu lạc thiên nhai.

Tiêu Thanh Y thương yêu vuốt mặt Tiêu Lãng, cười nói:

- Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, có thể cho ngươi biết cái gì hôm nay ta sẽ nói hết.

Tiêu Lãng cúi đầu nhìn chân Tiêu Lãng, ngẩng đầu hỏi:

- Phượng Linh đan có thể trị lành chân của Cô Cô không?

- Không trị hết. Xin lỗi Lãng nhi, là Cô Cô lừa ngươi, Cô Cô chỉ muốn ngươi cố gắng tu luyện nên tìm cái cớ.

Tiêu Thanh Y lộ vẻ mặt áy náy nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Chắc ngươi không trách Cô Cô đi? Yên tâm, sau khi về Tiêu gia sẽ có đan dược tốt hơn Phượng Linh đan, chắc có thể trị lành chân của Cô Cô.

Tiêu Lãng cười khổ. Lúc trước Tiêu Thanh Y cũng có nói có lẽ Phượng Linh đan không thể thị lành chân của nàng. Sớm biết như vậy Tiêu Lãng đã không tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ, sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng Tiêu gia tài cao thế lớn, báu vật gì mà không có? Sau khi trở về chắc gia gia của hắn sẽ dốc hết sức chữa trị cho Tiêu Thanh Y.

- Bát gia là người của Tiêu gia đúng không? Ta sớm nên nghĩ ra, nếu không thì Bát gia sẽ không vì vô danh tiểu tốt như ta đối chọi với Tư Đồ gia.

Tiêu Lãng nhìn ngoài song cửa, rất nhiều thắc mắc trong lòng đã mở, nhưng vẫn có một điều hắn không hiểu.

Tiêu Lãng quay đầu nhìn Tiêu Thanh Y, nghiêm túc hỏi:

- Mấy năm nay người truy sát chúng ta là ai?

- Vấn đề này bây giờ ta không thể trả lời được.

Tiêu Thanh Y đưa ra đáp án không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng.

Tiêu Thanh Y mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm, sau này không ai dám truy sát chúng ta nữa. Ưm, ngươi hãy cố gắng tu luyện, khi nào đạt tới Chiến Tôn cảnh thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Phụ thân của ta chết như thế nào?

- Cái này cũng phải chờ đến khi ngươi tu luyện tới Chiến Tôn cảnh.

- Gai gia... Là người như thế nào?

- Ngươi trở về thì biết.

- Chúng ta công nhiên giết người trong Hỏa Phượng thành, Dược Vương thành, vương triều sẽ truy cứu sao?

- Có gia gia của ngươi ở, không thành vấn đề.

- Khi nào trở về?

- Ngày mai.

Tiêu Lãng hỏi mấy vấn đề xong cười khổ mang Tiểu Đao rời đi. Tuy Tiêu Thanh Y nói cho hắn biết nhựng có thể nói nhưng Tiêu Lãng phát hiện điều hắn biết được thì đã đoán được hết. Hỏi tương đương không hỏi, chẳng bằng quay về Tiêu gia hỏi thăm xung quanh.

Đi trong hậu viện, Tiểu Đao chợt gãi đầu cười nói:

- Ca, nữ nhân của ngươi không đẹp mấy.

Tiêu Lãng chớp mắt, nghi hoặc hỏi:

Tiểu Đao thành thật đáp:

- Ngực nhỏ, mông nhỏ, thân hình bé xíu.

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Ngươi đi về ngủ đi, chờ trở lại Tiêu gia ca sẽ tìm một nữ nhân ngực to, mông to, thân thể lớn cho ngươi! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Theo hộ vệ dẫn dắt, Tiêu Lãng đi tới gian phòng của Nhã phu nhân Liễu Nhã. Giờ phút này đã là trăng treo cao. Trong một gian phòng xa hoa, Nhã phu nhân Liễu Nhã vẻ mặt quyến rũ ngồi bên giường, thấy Tiêu Lãng tiến vào thì cười tươi như hoa, đôi mắt đen láy đầy hấp dẫn.

Bình Luận (0)
Comment