Tại Hắc Lân Thành, Tiêu Lãng đột ngột gầm lên một tiếng, vô số cường giả nghe thấy liền phóng lên trời. Ít nhất có tới mấy chục vạn người bay lên. Rất nhiều người đều muốn nhìn thấy thiếu niên từ vực diện cấp thấp tới. Thiếu niên có thể từ trong vực sâu tử vong đi ra, dám không chút kiêng kỵ tàn sát hơn hai mươi vạn võ giả, dám một mình đến đây rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
Chỉ có điều khiến bọn họ cảm thấy đáng tiếc, toàn thân Tiêu Lãng bao phủ trong chiến giáp màu xanh. Hắn vẫn ngồi ở trong chiến xa Thiên Cơ chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt huyết hồng.
Ầm!
Tiêu Lãng dường như nhìn thấu suy nghĩ của mọi người. Chiến giáp trên người hắn đột nhiên vỡ ra. Bắp thịt trên sắc mặt hắn cũng chậm rãi thay đổi, biến trở về bộ dạng của hắn lúc trước.
Nếu thân phận đã bại lộ, vừa nãy hắn cũng đã kêu lên tên của mình, nếu còn tiếp tục dấu đầu rúc đuôi vậy thì không có ý nghĩa. Hắn muốn cho Đông Phương Hồng Đậu lại nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc trước, muốn cho nàng biết, nam nhân của nàng... tới cứu nàng rồi!
Khuôn mặt Tiêu Lãng bình thường không có gì lạ, khiến mọi người có chút thất vọng. Tuy nhiên, đối với chuyện hắn có thể để lộ dáng vẻ vốn có của hắn, người của Ma gia và Tu La điện vẫn rất kính phục. Đặc biệt là sau khi xác định Tiêu Lãng chỉ một mình đến đây, càng cảm thấy tôn kính đối với hắn. Mặc dù là kẻ địch nhưng đáng để bọn họ tôn kính.
- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên có dũng khí! Không hổ danh là người dám ở sàn đấu giá đánh vào mặt Ma Tiêu ta!
Một công tử trẻ tuổi, trên người mặc cẩm bào, bất luận là thần thái, tướng mạo, khí phách đều cường đại hơn Tiêu Lãng gấp vô số lần, dưới sự trợ giúp của một đám hộ vệ bay lên trong không trung. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, sắc mặt không chỉ có không có vẻ oán độc, trái lại còn có chút thưởng thức. Khí độ của công tử đại gia tộc quả nhiên bất phàm.
Ánh mắt Tiêu Lãng cũng nhìn chằm chằm vào Ma Tiêu, trong lòng khẽ thở dài. Xem ra Ma gia và Tu La điện quả nhiên có dính dáng tới chuyện này. Cục diện ngày hôm nay rất phức tạp. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên quay về phía Ma Tiêu quát lớn:
- Ma Tiêu, giao Đông Phương Hồng Đậu ra chuyện gì cũng dễ nói. Bằng không Ma gia các ngươi chính là kẻ địch của Tiêu Lãng ta!
- Ha ha ha!
Trong Hắc Lân Thành vang lên một mảnh oanh tiếng cười, ngay cả khóe miệng công tử Ma Tiêu đều lộ ra một nụ cười mỉm. Thiếu niên từ vực diện cấp thấp đến lại khôi hài như vậy? Là kẻ địch của Ma gia sao? Ma gia là gì? Thế gia lớn siêu cấp đứng thứ năm trong thập đại gia tộc Thiên Châu. Gia gia Ma Tiêu còn là một trong những Thiên Đế Chí Tôn. Tiêu Lãng lại nói Ma gia là kẻ địch của hắn? Hắn xứng sao?
- Mở vòng bảo hộ ra!
Công tử Ma Tiêu không muốn nói nhiều, hơn nữa chậm thì phát sinh biến cố. Hắn cũng không muốn chuyện này xuất hiện biến số. Hắn quát lớn một tiếng, tiêu sái phất phất tay. Nhất thời mấy trăm võ giả Nhân Hoàng gào thét lao ra. Võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong có ít nhất có bốn mươi, năm mươi người.
- Bắt sống!
Ma Tiêu thản nhiên truyền âm một câu về phía mấy trưởng lão dẫn đầu. Sau đó hắn đứng sừng sững ở trong không trung không nói thêm lời nào nữa. Hắn nhìn xung quanh vài lần, cũng không phát hiện có gì đặc biệt.
Bản thân Ma Tiêu và Tinh Mộc quá ngạc nhiên. Xem ra gia tộc Thần Khải và Âu Dương gia không dự định, bởi vì một võ giả nho nhỏ mà xé da mặt với hai nhà bọn họ.
Hơn ba trăm cường giả Nhân Hoàng gào thét lao đi. Tiêu Lãng lại đứng sừng sững ở trong không trung không nhúc nhích. Đám cường giả Nhân Hoàng kia cũng không để Tiêu Lãng ở trong lòng, chỉ có chút khẩn trương lặng lẽ quan sát bốn phía. Tiêu Lãng trấn tĩnh như vậy, lẽ nào gần đây còn có cường giả ẩn nấp?
Xung quanh cũng không có cường giả ẩn nấp. Khi đám cường giả Nhân Hoàng kia tới gần Tiêu Lãng mấy trăm mét, vẫn không có cường giả nào lao ra. Lúc này mấy trăm người mới nhất thời yên tâm lại. Tất cả đột nhiên gia tốc phóng về phía Tiêu Lãng. Mấy võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong đi đầu, hồn lực vờn quanh trong tay, mơ hồ mang theo các loại thiên đạo chi uy, chuẩn bị trực tiếp đập phá vòng bảo hộ của chiến xa, bắt sống Tiêu Lãng.
- Trời làm bậy còn có thể sống, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Khóe miệng Tiêu Lãng đột nhiên cong lên đầy quỷ dị. Một khuôn mặt rất bình thường không có gì lạ trong nháy mắt trở nên yêu khí lẫm liệt.
- Ngu xuẩn!
Cùng lúc đó, trên tường thành có một quý phụ xinh đẹp cũng cười lạnh. Phu nhân Tinh Mộc hiểu rất rõ ràng Tiêu Lãng có lực công kích thế nào. Nàng còn nhớ rõ Tiêu Lãng có một thanh thần binh chí tôn, ở Dạ Nguyệt Thành từng một chiêu chém giết hơn năm trăm cường giả Nhân Hoàng. Nhưng nàng không định nói cho người của Ma gia biết. Bởi vì nàng nhất định phải lấy được Vô Tình Kiếm kia.
Vèo!
Thảo Đằng đầy trời đột nhiên lao ra. Chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng nhanh chóng lùi về phía sau. Hai mươi năm vạn phân thân Thảo Đằng đã bao phủ hơn ba trăm cường giả Nhân Hoàng vào trong.
Trong nháy mắt băng hàn khí và lửa độc luân phiên hiện ra bên trên phân thân của Thảo Đằng, khiến mười mấy võ giả Nhân Hoàng phía trước còn chưa mở vòng bảo hộ hồn lực ra, trong phút chốc đã bị cắn nuốt, sau đó giống như ruồi bâu lấy mật quấn lấy đám võ giả còn lại giật mình lập tức mở ra vòng bảo hộ hồn lực.
Vèo!
- A! Chém!
Những cường giả Nhân Hoàng này đều là cường giả từ trong thây chất thành núi, máu chảy thành sông đi ra. Dưới tình huống khác thường như vậy, bọn họ cũng không có biểu hiện quá kinh hoàng. Trái lại bọn họ thi nhau nhanh chóng phóng ra các loại công kích muốn giết chết Thảo Đằng.
Nhưng Thảo Đằng có băng hàn khí và lửa độc, tốc độ cắn nuốt quá nhanh. Phân thân Thảo Đằng cũng quá nhiều. Rất nhiều cường giả Nhân Hoàng chỉ đánh nát được mấy chục mấy trăm phân thân Thảo Đằng, vòng bảo hộ hồn lực đã bị cắn nuốt nghiền nát. Sau đó máu thịt của bọn họ hóa thành xương trắng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Mà Thảo Đằng cắn nuốt nguyên lực sinh mệnh và hồn lực cường đại của bọn họ, rất nhanh liền diễn hóa ra phân thân, hình thành một vòng tuần hoàn...
- A! Công tử cứu mạng! Đại nhân Ma Kha cứu mạng!
Những tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm gừ, tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên khiến mấy vạn cường giả trên bầu trời Hắc Lân Thành sợ ngây người. Vẻ ung dung trên mặt Ma Tiêu đã không thấy nữa, thay vào đó chính là vẻ mặt không dám tin.
Hắc Kỳ và Hắc Nhật Hắc Hà cùng một đám trưởng lão gia tộc Hắc Lân sợ đến xanh cả mặt.
Một kẻ nhà quê từ trong vực diện đến, một thiếu niên mới hai mươi tuổi, còn là phế vật tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, lại có thực lực vô địch trong Nhân Hoàng cảnh!
Đây là một sự thực cực kỳ hoang đường, nhưng vẫn phát sinh ở trước mắt mọi người. Bọn họ có tin hay không, không quan trọng. Thật ra thiếu niên từ vực diện cấp thấp này chỉ cần một trận chiến này, xem như đã hoàn toàn nổi danh tại Thiên Châu.
Công tử Ma Tiêu không có thời gian để ý tới những chuyện này. Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm, nổi giận rống lớn:
- Trưởng lão Ma Kha, bắt kẻ này!
Vèo!
Kèm theo câu nói này, một hào quang màu vàng kim đột nhiên từ trong Hắc Lân Thành sáng lên, bao phủ toàn bộ Hắc Lân Thành. Đồng thời một bóng người lấy tốc độ khủng khiếp vọt về phía Tiêu Lãng. Vòng bảo hộ màu ánh kim kia cũng nhanh chóng di chuyển về phía bên này.
Thánh uy Thiên Đế!
Con ngươi của Tiêu Lãng co lại. Quả nhiên có cường giả Thiên Đế. Hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Ban đầu hắn không dám tới gần Hắc Lân Thành, mà ngay vừa rồi còn lui nhanh lại phía sau mấy vạn mét. Thánh uy Thiên Đế không thể nào đột nhiên bao phủ hắn!
Chỉ có điều tốc độ Thiên Đế nhanh như vậy, nhưng xem thánh uy Thiên Đế của Thiên Đế này cũng không mạnh hơn Thiên đế Mộ Bạch là mấy. Hiển nhiên thực lực không thể mạnh bằng Thiên đế Mộ Bạch. Nhưng tốc độ như vậy khiến Tiêu Lãng căn bản trốn không thoát. Chỉ cần bị thánh uy Thiên Đế bao phủ, hắn muốn động cũng không nhúc nhích được.
Tiêu Lãng không trốn!
Hôm nay đi tới nơi này, hắn cũng không dự định sống sót rời khỏi!
Đúng vào lúc này mắt hắn sáng đến có thể so sánh với trăng sao. Hắn chẳng những không trốn, trái lại còn khống chế chiến xa phóng về phía trước. Toàn thân hắn đều tỏa ra sát khí vô tận và lộ vẻ điên cuồng.
Trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh dài ba thước ba. Một khắc kia không gian xung quanh hắn dường như cứng lại. Hắn cầm Vô Tình Kiếm trong tay mãnh liệt vung về phía trước. Một âm thanh lạnh lẽo âm trầm lãnh khốc vang vọng khắp nơi:
- Vô Tình Kiếm Khí, Thiên Đế quỳ xuống cho gia!